Lúc đầu vì sợ đệ tử Đoạn Thủy môn này chạy trốn làm kinh động đến địch nhân, Hàn Lập không thể không tự mình ra tay, đồng thời sử dụng La Yên bộ cùng Ngự Phong quyết, dễ dàng trong nháy mắt, gϊếŧ sạch địch nhân, làm cho Lệ Phi Vũ lúc đầu còn muốn tiếp tục ra tay cả kinh trợn mắt há hốc mồm, lúc này hắn mới biết được thực lực chân chính của Hàn Lập.
Lệ Phi Vũ Tỉnh sực tỉnh, tưởng rằng Hàn Lập có thể có thân thủ kinh người như thế, tất cả đều là nhờ tu luyện Trát Nhãn kiếm pháp.
Loại ý nghĩ này làm cho hắn cơ hồ muốn phát cuồng tại chỗ, lập tức ý niệm trong đầu muốn tự phế công lực, chuyển sang tu luyện Trát Nhãn kiếm pháp. Bất quá may mắn là lý trí còn tỉnh táo, bất luận là thời gian hay là tư chất, việc này đối với hắn mà nói cũng đã không thể nào.
Vì vậy, trên đường đi Lệ Phi Vũ không ngừng nói những lời ghen tuôn trong lòng với Hàn Lập, ca thán Hàn Lập số đỏ, lại học được một môn tuyệt học như vậy.
Hàn Lập cũng không để ý tới người bạn tốt đang trở nên ghen tỵ, mà bắt đầu đối với địch nhân trên đường đi gặp mà hạ sát thủ, không hề che dấu thực lực của mình nữa.
Địch nhân trước thân pháp quỷ dị của Hàn Lập, đều có vẻ không chịu nổi một kích, ngay cả một chiêu đều không thể đỡ được, liền một mạng ô hô, ngay cả mấy vị cao thủ thân phận không thấp trong đó cũng không ngoại lệ.
Cứ như vậy, dưới sự đại triển thần uy của Hàn Lập, hai người dễ dàng tới được chỗ của Lý trưởng lão, gặp được Mã Vinh. Cũng từ chỗ của hắn mới biết được Lý trưởng lão cùng Trương Tụ Nhi đã lên Lạc Nhật Phong.
Sau khi biết được tin xấu này, mặt cảu Lệ Phi Vũ cũng chuyển xanh.
Hắn cũng biết hiện tại Lạc Nhật Phong, nói là đầm rồng hang hổ cũng không sai chút nào. Trương Tụ Nhi đi tới đó, cũng giống như là một bước đi vào Quỷ môn quan.
Dưới sự bất đắc dĩ, hai người hợp kế một phen, liền từ chỗ ở của Lý trưởng lão, lại chạy về Lạc Nhật Phong, trước khi đi còn xảy ra một chút phong ba nho nhỏ.
Kẻ thân tín của Vương môn chủ kia, tên mập kinh tởm, lại vào lúc hai người muốn rời đi, lại lấy ra lệnh bài, muốn uy hϊếp hai người lưu lại, nếu không sẽ lấy môn quy xử lý.
Lệ Phi Vũ trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ nghĩ đến an nguy của Trương Tụ Nhi, còn quan tâm gì đến cái gì môn quy với chẳng môn quy, một chưởng đánh cho tên mập này té xỉu trên mặt đất, sau đó lệnh cho kẻ dưới tay hắn tiếp tục ở đây bảo vệ mọi người, hắn cùng với Hàn Lập bỏ đi.
Vừa tới phụ cận Lạc Nhật Phong, hai người đã bị số lượng của địch nhân mà hoảng sợ. Biết xông vào chỗ này khẳng định là không được, sau khi hai người thương lượng đã nghĩ ra một diệu kế.
Bọn họ đánh hôn mê hai đệ tử của Đoạn Thủy môn, thay quần áo của chúng, sau đó thừa dịp trời tối người loạn mà lén xen lẫn vào trong đám người lên núi, theo dòng người dễ dàng đi tới Lạc Nhật Phong, cũng nghe được những lời của Vương Môn chủ vừa nói. Về phần Khúc Hồn, bởi vì thân hình thu hút sự chú ý của mọi người, nên tìm một chỗ bí mật, ở lại dưới chân núi.
Nghe được Lạc Nhật Phong có thể trở thành một chiêu sát thủ cuối cùng, Lệ Phi Vũ trong lòng không ngừng nghi hoặc, bắt đầu không ngừng hỏi Hàn Lập, hy vọng bạn tốt có thể cho mình một viên Định tâm hoàn.
"Không cần lo lời này là thật hay là giả, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng đi vào chủ điện, đi tìm tiểu tình nhân của ngươi, sau đó lại lặng lẽ xuống núi. Phải biết rằng, bất luận thật hay giả, lưu lại ở đây đều là vô cùng nguy hiểm!" Hàn Lập rốt cục thấp giọng đáp.
"Lời này cũng đúng, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, làm sao mà đi vào được?" Lệ Phi Vũ cúi đầu, mặt đầy sầu muộn nói.
"Khụ! Cũng chỉ có thể chờ đợi, xem có cơ hội hay không?" Hàn Lập cũng thúc thủ vô sách mà thôi.
Trongkhi hai người đang buồn bực trốn ở sau đám đông, mặt đất dưới chân đột nhiên bắt đầu rung động, mới đầu còn rất nhẹ, nhưng sao đo kịch liệt hẳn lên, có rất nhiều người cũng đứng thẳng không được, đều ngã xuống mặt đất, còn có không ít đá núi cũng theo sự chấn động của ngọn núi là lăn xuống.
"Không hay rồi, ngọn núi muốn sập rồi, họ Vương này muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận!" Cũng không biết kẻ chết nhát nào, trong đám người đang kinh hoảng, đột nhiên hét lên.
Vừa nghe lời này, đại bộ phận của đám người càng thêm khủng hoảng, có người thậm chí không để ý đến lời cảnh cáo của Vương Tuyệt Sở, lập tức chạy đến lối xuống núi, muốn thóat khỏi ngọn núi mà bọn họ cho rằng sắp sập đến nơi rồi.
"Oành đùng đùng!" Có tiếng sụp đổ rất lớn truyền tới, mặt đất cũng càng thêm kịch liệt chấn động.
Nghe tiếng nổ như thế, tất cả mọi người đều bắt đầu cho rằng ngọn núi sẽ sụp đổ, đều không khỏi tuyệt vọng. Những người cho dù muốn thoát đi khỏi nơi này, sợ cũng không còn kịp rồi.
Mà Cổ Thiên Long lúc này, vừa sợ vừa giận. Hắn hiện tại mặc dù vẫn được thiết vệ bao lấy xung quanh, bất quá trong lòng cũng mờ mịt, không biết như thế nào cho phải.
Hắn không khỏi đưa ánh mắt chuyển sang chỗ dựa của hắn là Kim Quang thượng nhân, sau khi nhìn thấy sắc mặt kinh hoảng của đối phương, hắn cũng nở nụ cười khổ.
Thì ra vị thượng nhân này cũng khó bảo toàn thân mình!
Cổ Thiên Long lập tức thu lại sự kính ngưỡng đối với đôi phương đi vài phần.
"Hắc hắc! Ta còn tưởng rằng người của Dã Lang bang đều là hảo hán không sợ chết, thì ra cũng là một đám ô hợp mà thôi!" Lúc này, đột nhiên truyền đến lời nói trào phúng của Vương Tuyệt Sở, mặc dù ngọn núi đang hỗn loạn như thế, nhưng vẫn rất rõ ràng truyền đến tai của mỗi người, có thể thấy được công lực rất tinh thuần.
Theo lời của hắn nói ra, mặt đất đang rung động đột nhiên ngừng lại, tựa hồ cả tòa núi chỉ trong tích tắc bình ổn được lửa giận, khôi phục lại sự bình lặng.
Giờ phút này mọi người mới phát hiện, thì ra ngôi thạc điện lúc nãy được mọi người chú ý, đã biến mất không thấy bóng dáng, tại đó chỉ còn lại một hang động lớn kinh người. Người lớn gan một chút, đi tới phía trước hai bước để xem, đứng ở bên bờ nhìn thoáng qua, không khỏi hít sâu một hơi, chỉ thấy một cái hố tối đen sâu hun hút, căn bản không thấy được đáy, chỉ biết là sâu không lường được.
"Cổ bang chủ, không biết chứng cớ này, có thể chứng minh được lời tại hạ nói hay không?" Vương Tuyệt Sở lạnh lùng hỏi.
Cổ Thiên Long sắc mặt có chút xám đi, hắn cũng không lập tức đáp lời, mà là nhìn quanh bốn phía một chút.
Chỉ thấy đám người ở ngoài, người nào cũng là bộ dáng kinh hồn khϊếp vía, không nói bang chúng bình thường cùng với người của các bang hội khác, ngay cả thiết vệ bên người, thần sắc cũng khó coi vô cùng.
Xem đến đây, Cổ Thiên Long trong lòng hiểu rõ, mục đích đêm nay muốn tiêu diệt Thất huyền môn, đã không cách nào hoàn thành rồi. Xem ra chỉ có cách rút lui, sau nãy sẽ tính kế lâu dài sau.
"Ngươi có điều kiện gì, có thể nói ra. Bất quá ngươi trong lòng hẳn cũng đều biết, cho dù như vậy, tại đây chúng ta bất quá cũng chỉ ngang tay mà thôi, không nên quá đáng!" Hắn quay đầu lại, rất không cam lòng mà nói, còn nghe được sự nghiến răng tức giận trong đó.