Ngay khi Hàn Lập cho rằng loại thời tiết âm u này sẽ kéo dài nữa, mặt trời rốt cục cũng chịu ló ra trên bầu trời.
Lúc này cách khoảng thời gian Hàn Lập phát hiện bí mật của lục dịch cũng đã hơn nửa tháng, hắn sớm đã không chờ nổi. Vào đêm hôm ấy, hắn rốt cuốc cũng thấy kỳ quan bốn năm trước thấy được lại phát sinh lần nữa. Một đám dày đặc quang điểm vây quanh bình nhỏ, hình thành một quả cầu sáng lớn.
Khi Hàn Lập vừa nhìn đến tình cảnh này, khối đá nặng trĩu trong lòng hắn cuối cùng cũng được cởi bỏ, cơ bản có thể khẳng định bình nhỏ cũng không phải đồ chỉ dùng được một lần, mà là một kì vật có thể sử dụng nhiều lần.
Tiếp tục chờ đợi bảy ngày sau, bình nhỏ này rốt cục lại xuất hiện một giọt lục dịch. Khi Hàn Lập chứng kiến bên trong bình xuất hiện lục dịch, tuy trong lòng đã sớm có tám,chín phần nắm chắc, nhưng vẫn cao hứng dị thường. Cái này cho thấy tương lai mình sẽ có cuồn cuộn không ngừng trân quý dược tài, sẽ không vì thiếu dược vật mà rầu rĩ.
Phải biết rằng độ trân quý của dược tài đa số đều là xem số năm sinh trưởng của nó, thời gian sinh trưởng càng lâu, dược tính lại càng mạnh. Đồng dạng, dược tài có số năm tồn tại càng lâu càng khó kiếm, hơn nữa đều sinh trưởng tại thâm sơn cùng cốc. Không gặp một chút nguy hiểm, đừng mong có thể tìm được.
Mặc dù bây giờ có một ít dược điếm, đại phu tự mình chuyên môn bồi dưỡng một ít dược thảo, nhưng đều là những thứ thường dùng, số năm sống cũng rất ngắn nhưng là có thể sử dụng được. Đại bộ phận mọi người sẽ không ngốc mà nuôi dưỡng loại dược tài vài chục năm hay thậm chí khoảng mười năm mới có thể sử dụng.
Nhưng cũng có một chút đại phú thế gia vì đề phòng vạn nhất sẽ cho người chuyên môn nuôi dưỡng vài cọng thảo dược phi thường trân quý, để lúc nguy cơ dùng bảo vệ tính mạng, mấy loại dược tài này nếu không qua một thời gia tương đối dài thì không có dược hiệu, bởi vì nhũng thứ bình thường. bằng tài phú những người này có thể dễ dàng mua được, cần gì phải tốn rất nhiều công phu, chuyên môn để bồi dưỡng chứ! Hơn nữa những thế gia với gia tài thật lớn được truyền thừa, cũng không thèm quan tâm tiền bạc tốn hao để bồi thực các loại thảo dược này. Ai cũng không biết mình ngày nào phải sử dụng, cho nên dược thảo này bình thường đều phải trải qua khoảng trăm năm bồi dưỡng. Người bình thường thì không có tài lực và vật lực để làm như vậy.
Ngẫu nhiên có một chút dược tài ở ngoài hoang dã xuất hiện, cũng đều bị những thế gia này thu mua. Cái này cũng tạo nên giá tiền của các loại dược tài này cứ thế bị đội lên, còn thường xuyên có cục diện có tiền mà không có hàng.
Hàn Lập cũng không xem trọng lần ra ngoài này của Mặc đại phu, phỏng chừng hắn cũng không có quá lớn thu hoạch, nhưng chính mình bây giờ không cần vì thiếu dược tài mà rầu rĩ. Sau khi có cái bình này, bao nhiêu dược tài tốt cũng có thể trong một thời gian ngắn thôi sanh ra.
Hàn Lập mang một tâm tình khác thường, trong mười ngày sau, lại phân biệt làm vài lần thí nghiệm thôi sanh thảo dược.
Nếu đem lục dịch hòa tan vào nước tưới vào rất nhiều thảo dược, kết quả ngày thứ hai chỉ thu được số dược tài như đã được nuôi dưỡng thêm một, hai năm. Kém rất nhiều so với thảo dược thu được lần đầu tiên. Từ thí nghiệm này, Hàn Lập mơ hồ lĩnh ngộ được một ít quy luật.
Tại các thí nghiệm tiếp theo, Hàn Lập dứt khoát tỉnh lược bước hòa tan lục dịch, trực tiếp đem lục dịch nhỏ trên một gốc cây nhân sâm, kết quả ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, Hàn Lập được một cây trăm năm nhân sâm. Thí nghiệm lần này để cho Hàn Lập rất mừng rỡ, không phải bởi vì đã được một loại hi hữu dược tài, mà là bởi vì hắn đã đại khái nắm giữ phương pháp sử dụng lục dịch.
Tiếp theo Hàn Lập lại làm vài lần thí nghiệm để bảo tồn lục dịch, đem lục dịch từ trong bình để vào các vật phẩm có thể đựng được như bình sắt, bình ngọc, hồ lô, bình bạc. Phát hiện ra rằng vô luận là loại vật phẩm nào cũng không thể bảo tồn lục dịch quá một khắc, chỉ cần đem lục dịch từ bình nhỏ đi ra, thì trong một khắc phải đem nó dùng hết, nếu không nó sẽ chậm rãi biến mất vô ảnh vô tung. Mà nếu hòa tan với các chất lỏng khác cũng giống giống như vậy, mặc dù có thể để một thời gian hơi dài một chút, nhưng chỉ cần qua nhất định thời gian, ở lại bình đựng chỉ còn lại các chất lỏng khác đã rót vào, thành phần lục dịch vẫn cứ biến mất.
Sau khi làm vài lần loại thí nghiệm này, Hàn Lập đối với việc đựng lục dịch bởi các loại vật phẩm khác mất đi hoàn toàn tin tưởng, xem ra không có cách nào đại lượng chứa đυ.ng chất lỏng thần bí này, không thể làm gì khác hơn là đi làm một loại thí nghiệm kiểm tra dược tính.
Hàn Lập nhỏ một giọt lục dịch trên một gốc cây tam ô thảo xanh biếc, đem nó biến thành một gốc cây tam ô thảo màu vàng trăm năm tuổi, vài ngày tiếp theo lại nhỏ cho nó thêm một giọt lục dịch, tuổi thọ của nó lại cũng tăng lên thêm một trăm năm.
Chứng kiến làm như vây quả thật là có hiệu quả, Hàn Lập trong hai tháng tiếp theo tiếp tục lặp lại cách làm như vậy, mỗi khi có một giọt lục dịch mới từ bình nhỏ sinh ra thì hắn lại đem nó nhỏ vào gốc cây tam ô thảo. Mà gốc cây tam ô thảo cũng không phụ hy vọng, lá cây dần dần từ sắc vàng chuyển sang vàng đen, từ vàng đen chuyển sang đen hẳn, rốt cục sau khi nó biến thành đen bóng. Nó trở thành một gốc cây thế gian hiếm có ngàn năm tam ô thảo.
Kiểm tra lần này rất thành công, xem bộ dáng này nếu kiên nhẫn có thể đem tuổi thọ của gốc tam ô thảo tiếp tục tăng lên, nhưng mà việc này đối với Hàn Lập hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần biết cách làm này là hoàn toàn có thể. Bây giờ hắn cũng không cần loại dược tài có tuổi thọ quá lớn, chỉ cần khoảng vài trăm năm dược tài cũng đủ cho hắn phục dụng.
Sau khi trải qua hàng loạt các thí nghiệm nhàm chán, Hàn Lập rổt cục có thể rảnh rỗi nghỉ tạm một chút, hảo hảo một phen tính kế, lúc này cách khoảng thời gian từ khi Mặc đại phu xuống núi cũng không ngắn rồi.
Bây giờ Hàn Lập cầm trong tay gốc ngàn năm tam ô thảo, nằm tại phòng của chính mình, trên giường gỗ, phát ngốc.
Hai mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm dược thảo đen thùi, tựa hồ như đang nghiên cứu nó. Nhưng chỉ cần có một người ở trong phòng, từ ánh mắt tán loạn của hắn nhìn ra, tâm tư hắn căn bản không có đặt trên gốc tam ô thảo, mà là đang thần du thiên ngoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bây giờ hắn hoàn toàn không đắm chìm trong vui sướиɠ vì cây tam ô thảo, mà là đang tinh tế nghĩ đến chỗ tốt cùng nguy hiểm mà bình nhỏ mang đến, vì đường lui của chính mình mà suy nghĩ.
Hàn Lập từ các loại sách trong phòng Mặc đại phu chứng kiến không ít các ví dụ
" hoài bích kỳ tội", cái bình trong tay hắn có thể xưng là bảo vật vô giá, nếu bị người ngoài biết được hắn có một bảo bối như vậy trong tay, hắn tuyệt đối không sống được đến buổi sáng ngày thứ hai. Hắn cùng rất nhiều người
" có ngọc" trước kia giống nhau, bị bao phủ bởi rất nhiều đồ phu tham lam mà tới. Người ở xa không nói, nói về những người ở gần, nếu mấy vị môn chủ của bổn môn biết bí mật của cái bình, họ nhất định sẽ không buông tha chính mình, sẽ nghĩ mọi phương pháp gϊếŧ người đoạt bảo, mà chính mình sẽ rơi vào thê lương hạ tràng
" Bảo đoạt nhân diệt".
Chính mình tuyệt không thể đem bí mật của bình tử nói cho bất luận kẻ nào, trên núi này cũng cần phải cẩn thận sử dụng, bình nhỏ hấp thu quang điểm gây ra động tĩnh quá lớn, rất có thể sẽ bị ngoại nhân phát hiện bí mật. Hàn Lập hạ quyết tâm thủ khẩu như bình, không tiết lộ ngoại nhân một chữ.
" Nhưng mà chính mình bây giờ cần dược tài để tu luyện, không dùng bình nhỏ này quá đáng tiếc, chính mình còn cần phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn cả đôi đường" Hắn nhớ tới chính mình không thể tiến bước tu luyện, lại có chút buồn bã. Mặc kệ thế nào tiến độ tu luyện khẩu quyết không được chậm trễ, không phải vì sự đốc xúc của Mặc đại phu mà tu luyện, mà là hắn mơ hồ đã nhận thấy được một ít biến hóa bất đồng do tu luyện vô danh khẩu quyết trên người mình.