Chương 29: Tản mạn công pháp

Hàn Lập ly khai quán trọ, quay trở lại quảng trường, ngó đông ngó tây nhưng không tìm được cái gì thuận mắt liền rời đi, cũng không thèm tiếp tục để ý Hạm Vân Chi.

Cũng không phải là Hàn Lập đối với Hạm Vân Chi không động tâm, bất quá về sau vẫn còn cơ hội, hắn muốn xem nàng sau khi tiếp nhận hai lá phù trên người sẽ biến thành như thế nào.

Hắc hắc ~

Âm Dương Lục Dục Quyết cũng không đơn giản chỉ là tìиɧ ɖu͙© giữa nam với nữ. Nó còn là tình thú được sinh ra trong suốt quá trình từ khi nhận biết đến lúc làʍ t̠ìиɦ.

Cấp độ thứ nhất chính là ngươi đem người ta một hơi ăn sạch, đem người ta thuần phục trong kɧoáı ©ảʍ.

Cấp độ thứ hai là ngươi đem người ta cầm vào trong lòng bàn tay, từ từ chơi đùa đến khi người ta khuất nhục, ngoan ngoãn nằm dưới háng ngươi hưởng thụ, rêи ɾỉ.

Cấp độ thứ ba cũng là cấp độ đạt được hiệu quả lớn nhất, ngươi động tình với nàng, ngươi phải dùng tình cảm để đi vào trái tim nàng, làm nàng nguyện ý cùng ngươi giao hợp, trong lòng ngươi cũng là như vậy, không thể suy nghĩ đến việc làʍ t̠ìиɦ chỉ vì tu luyện. Chỉ khi đạt tới mới có thể sinh ra cái gọi là lục dục thuần túy, hiệu quả tu luyện cũng đạt đến mức tối đa.

Đây cũng là lý do vì sao Âm Dương Lục Dục Quyết được xưng là đệ nhất song tu công pháp nhưng rất ít người tu luyện. Nó yêu cầu người tu luyện tâm tính phải cao, tính cách cũng phải đặc thù.

Ngươi tính cách thánh mẫu, lương thiện. Vậy người có thể đi tìm nhiều nữ nhân song tu sao? Ngươi có thể cưỡиɠ ɖâʍ thải bổ người ta sao? Ngươi có thể chà đạp thân thể người ta sao? Hay ngươi có thể thật lòng thật dạ yêu thương năm mươi người? Như vậy thì lòng ngươi cũng rộng lớn quá rồi!

Nếu ngươi là kẻ đại gian đại ác, ngươi có thể cưỡиɠ ɖâʍ thải bổ người khác, ngươi có thể chà đạp người khác, vậy ngươi có thể thật lòng yêu người khác không? Như vậy thì ngươi chỉ có thể đột phá đến tầng hai công pháp, hiệu quả tu luyện khi đó còn thua kém một vài loại song tu công pháp khác.

Có thể tính cách của Hàn Lập lại rất phù hợp với loại công pháp này, lúc cần tàn nhẫn có tàn nhẫn, lúc cần lợi dụng thì lợi dụng, hơn nữa hắn cũng không phải ác ma hay đầu gỗ, cũng biết động tình với nữ nhân.

Chỉ như vậy mới có thể phát huy hết tiềm lực của Âm Dương Lục Dục Quyết. Ngươi ghét ai liền đem kẻ đó thải bổ. Yêu ai liền cùng người đó song tu (cấp độ thứ ba nói đến trong công pháp). Nếu là người không yêu không ghét thì lợi dụng thu lấy thất tình lục dục tăng tiến tu vi (cấp độ thứ nhất và cấp độ thứ hai).

Nữ quyến Mặc gia chính là trường hợp không yêu không ghét, Hàn Lập lợi dụng bọn họ để tu luyện Âm Dương Lục Dục Quyết ở cấp độ thứ nhất. Hạm Vân Chi cũng là như vậy, chỉ khác là Hàn Lập lợi dụng để tu luyện ở cấp độ thứ hai.

Ban nãy, hắn tại trên người nàng vẽ xuống hai đạo linh phù, hiệu quả giống hệt như hắn nói. Bất quá chúng còn có một vài tác dụng phụ.

Nếu Hàn Lập vẽ chúng tại đầu ngón tay, vậy thì chuyện cũng không đáng kể. Nhưng hắn lại vẽ trên trên đầṳ ѵú và hòn le, trong lúc tu luyện, thiên địa linh khí sẽ theo hai đầṳ ѵú cùng hòn le đi vào trong cơ thể, tăng cao tốc độ hấp thu linh khí nhưng lại làm nơi đó càng thêm mẫn cảm.

Vừa nghĩ đến việc Hạm Vân Chi ngồi xuống tọa tĩnh tu luyện, hai đầṳ ѵú cùng hòn le liên tục bị kí©h thí©ɧ, Hàn Lập chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị. Không biết sau này nàng ta sẽ cỡ nào dâʍ đãиɠ.

Còn tấm linh phù vẽ tại màиɠ ŧяiиɧ có tác dụng gì? Không cần phải nói cũng biết là để thủ hộ tấm thân xử nữ của nàng, linh phù được tạo bởi dương tinh của hắn, tự nhiên chỉ có hắn mới có khả năng đâm rách, những người khác muốn phá bỏ thì cần phải có tu vi cao hơn hắn một đại cảnh giới.

Những nữ nhân hắn để mắt tới đều có biện pháp bảo vệ thân thể như vậy. Đồ của Hàn lão ma! Ngươi cũng dám động vào?

Hàn Lập tại Thái Nam tiểu hội trao đổi một chút dược liệu rồi rời đi, một mạch bay thẳng đến Mỗ sơn xem Thăng Tiên Đại Hội. Sau đó người của Hoàng Phong Cốc đi đến, hắn trực tiếp đem ra Thăng Tiên Lệnh cướp được từ chỗ Kim Quang Thượng Nhân (Phần Dã Lang Bang pk với Thất Huyền Môn) đưa cho người dẫn đầu.

---------------------------------------

Hoàng Phong Cốc nằm sâu trong Thái Nhạc Sơn tại Kiến châu, phía Bắc Việt Quốc, giáp ranh với Nguyên Vũ Quốc. Hàn Lập theo đoàn người đi vào Hoàng Phong Cốc, được sắp xếp ở lại trong một gian phòng tại Nghênh Tân Lâu.

Lúc này hắn đang lười biếng nằm tại trên giường, tay đưa lên sau đầu làm gối, hai chân vắt vẻo đung đưa (không hiểu thì tìm dáng nằm của nobita là hiểu), nhìn nóc nhà đến xuất thần.

“Tiểu hữu tại nơi này có quen không?”

Cửa phòng mở ra, hai đạo bóng người lần lượt bước vào, dẫn đầu chính là tên tu sĩ họ Vương đã dẫn Hàn Lập tiến đến Hoàng Phong Cốc, theo sau là một lão giả mặt đỏ. Theo ký ức của hắn, hình như lão giả là họ Diệp.

“A! Vương tiên sư! Vị này là?” Hàn Lập từ trên giường bật dậy, đưa mắt nhìn hai người, giả bộ hỏi.

“Đây là sư huynh ta, họ Diệp.”

“Thì ra là Diệp tiên sư!”

Lão giả nghe Hàn Lập chào hỏi, tươi cười đáp lại: “Hàn tiểu hữu không cần đa lễ, từ nay ngươi chính là đệ tử của bổn môn, gọi ta Diệp sư thúc là được.” Sau đó quay sang nói với tu sĩ họ Vương: “Vương sư đệ, ta có chút lời muốn nói cùng Hàn sư điệt, ngươi đi nghỉ một chút a.”