Hàn Lập chau mày.
Cảm giác chính mình đυ.ng trúng phiền phức lớn.
Tên Lệ Phi Vũ này hoàn toàn không giống Lệ sư huynh lạnh lùng như trong lời đồn, ngược lại cổ linh tinh quái, mưu mô lám trò! Chẳng ngẩu gì cả!
Hàn Lập đối phó với lão xảo quyệt như Lệ Phi Vũ, cảm giác như lấy trứng chọi đá. Lần sau nếu không có lợi ích hắn tuyệt đối không cứu ai nữa!
Oán niệm của Hàn lão ngày càng tăng! Nhưng đối diện với tên đầu sỏ Lệ Phi Vũ, hắn chỉ dành nên nhịn. Nào là cứu người, nào là vô danh khẩu quyết, nào là dược giảm đau... Không thể trở mặt để công sức đổ sông đổ biển được, đã vậy còn vô cớ đắc tội một tên thực lực cao!
“Lại gì nữa?" Hàn Lập không kiên nhẫn nói. Đây là lần đầu tiên hắn để lộ cảm xúc trước mặt Lệ Phi Vũ. Lệ Phi Vũ bật cười, lấy mảnh vải ra nói: “Ta có vài chỗ không hiểu muốn thỉnh giáo ngươi. Ngươi đừng từ chối đấy!"
“Ta chỉ muốn trong mấy năm cuộc đời ngắn ngủi, có thể tỏa sáng một chút!"
Hàn Lập trầm mặc, nhìn nụ cười có vài phần thê lương của Lệ Phi Vũ, hắn thở dài lắc đầu.
“Được thôi, nhưng ta không dám đảm bảo ngươi thật sự học được!”
“Hơn nữa thứ này cũng không có tác dụng gì, ngươi đừng hi vọng nhiều.
Nghe Hàn Lập nói, Lệ Phi Vũ bình thản gật đầu, nhưng trong lòng thì nở hoa.
Hàn Lập đúng là trẻ người non dạ.
Có lẽ đây là lúc Lão Ma dễ đối phó nhất.
Cũng không biết mấy trăm năm sau hắn hỏi tưởng lại, Lão Ma có nhận ra được hắn luôn bị Lệ Phi Vũ lừa hay không?
Lệ Phi Vũ rất mong chờ ngày hôm đó đến. Đến lúc đó vẽ mặt Hàn Lập nhất định rất thú vị!
Lệ Phi Vũ nhờ Hàn Lập giải thích một số nghi hoặc của vô danh khẩu quyết. Trong đầu cũng hình thành khái niệm đại khái.
Hàn lão ma ban đầu tự mình mày mò, Mặc Cư Nhân còn không cho hắn nhập môn. Hiện giờ Lệ Phi Vũ được Hàn Lập dẫn dắt, lý giải và tu tập của hắn với Trường Xuân Công tăng tốc nhanh chóng.
“Tiểu Hàn!”
Ngay khi giải đáp toàn bộ nghi hoặc, Lệ Phi Vũ vỗ bả vai Hàn Lập: “Vẫn là câu nói cũ, có phiền phức tìm Vũ ca!”
Hàn Lập: “....”
“Đúng rồi, ta còn có một việc!"
Ánh mắt Hàn Lập u oán nhìn Lệ Phi Vũ. Trong lòng chỉ có hối hận, sớm biết thế đã không cứu Lệ Phi Vũ, đúng là tên phiền toái.
“Ngươi là đệ tử Mặc đại phu, hẳn là biết luyện chế đan dược bổ khí huyết?”
Lệ Phi Vũ tỏ vẻ không nhìn thấy dáng vẻ u oán của Hàn Lập, chỉ lo nói chuyện của mình: “Ta bỏ ngân lượng mua của ngươi, mua giá hời!”
“Ngươi đừng từ chối, ngươi không thiếu tiền thì gia đình ngươi cũng thiếu đúng chứ?"
“Ca ca cưới tẩu tử? Đệ đệ cần sính lễ? Cha mẹ cần trị bệnh? Muội muội thì sao? Muội muội cũng cản xuất giá mà, không cần của hồi môn sao? Gia đình nhà chồng có xem thường không?”
Lệ Phi Vũ nói liên tiếp, khiến Hàn Lập muốn từ chối cũng dành yên lặng.
Lệ Phi Vũ vỗ vai Hàn Lập nói: “Chúng ta lên núi rất khó trở về nhà, có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiều. Ta mua giá hời cũng xem như là chút tâm ý.”
Dứt lời cũng không quan tâm Hàn Lập đồng ý hay không, Lệ Phi Vũ xách gói thuốc tiêu sái rời đi. Mua giá hời có vẻ Lệ Phi Vũ lỗ. Nhưng thực tế thì hắn thắng đậm!
Một chút bạc vụn phàm tục đổi lấy lòng cảm kích của Hàn Lập, còn kéo gần được khoảng cách.
Thậm chí còn mở đầu thuận lợi cho một cuộc mua bán.
Về sau hắn lấy thuốc từ chỗ Hàn Lập không phải càng dễ dàng hơn sao? Nói không chừng còn được miễn phí!
Nghĩ đến việc Hàn Lập nắm giữ bình Chưởng Thiên chế tạo dược liệu, vất vã luyện đan còn phải để dành phản cho mình, Lệ Phi Vũ cười xán lạn.
Hắn đi đến Ngoại Nhận Đường, quay về đệ tử tiểu viện.
Thỉnh thoảng có đệ tử chào hỏi Lệ Phi Vũ, hắn chỉ bình thân gật đầu sau đó âm thầm xem thông tin của đối phương.
Vẫn chưa phát hiện được người có linh căn. Khoan đã? Ngay khi hắn vừa mở cửa, một dòng thông báo xuất hiện trong tiểu viện.
[Triệu Bình –– Cấp bậc: Tiểu hữu danh khí; Linh căn: Vô; Tuổi: 61; Tuổi thọ: 68; Nội công: Chính Dương Kính (tầng sáu; Võ công: Bôn Lôi đao pháp, Bôn Lôi Trảm, Bát Bộ Căn Thiền.]
Triệu Bình.
Thông tin của một người xa lạ, nhưng ngay sau đó trong đầu Lệ Phi Vũ hiện lên một thông tin liên quan, người này là sư phụ hắn!
Trong nguyên tác chỉ giới thiệu đơn giản sư phụ của Lệ Phi Vũ là một hộ pháp bình thường, đến họ tên còn không có.
Nhưng trước mắt ký ức đang nhắc nhở hắn, người đàn ông tóc hoa râm 60 tuổi đang ngồi trong viện kia chính là sư phụ Triệu Bình của Lệ Phi Vũ.
"Phi Vũ!"
Triệu Bình nghe động tĩnh, nhìn sang thấy Lệ Phi Vũ, khuôn mặt vàng vọt hiện lên vui mừng cùng lo lắng. Ông ta trực tiếp đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh hắn.
“Sư phụ!”
Lệ Phi Vũ bình tĩnh đáp lại vị sư phụ từ trên trời rơi xuống này. Triệu Bình đi tới ôm chầm hắn, quan tâm hỏi: “Phi Vũ, con sao rồi? Con bị thương như thế nào?"
Lệ Phi Vũ sửng sốt. Bị thương?
“Chẳng lẽ con còn muốn giấu ta?”
“Đệ tử Tụ Bảo Đường đã nói ta biết hôm qua con đổi 37 bình Bổ Huyết Hoàn!”
“Nếu con không phải bị trọng thương tại sao cần nhiều đan dược bổ sung khí huyết như vậy?" Triệu Bình sốt ruột, có chút kích động.
Lệ Phi Vũ có thể cảm nhận được Triệu Bình dường như thật sự rất coi trọng hắn.
Ngẫm lại cũng không có gì lạ, Triệu Bình chừng này tuổi cũng chỉ là một hộ pháp bình thường, thu nhận được một đồ đệ tài giỏi, thuộc hàng 20 cao thủ trong lớp đệ tử trẻ tuổi như hắn.
Như thế còn có thể không quý trọng cưng chiều được sao?
Cũng chẳng trách vừa nghe người Tụ Bảo Đường bảo lại Triệu bình đã trực tiếp tìm đến cửa, ánh mắt thấp thoáng lo lắng.
Rõ ràng ông ta lo sợ đồ đệ bảo bối gặp chuyện!
“Sư phụ, con không bị thương
“Chỉ là gần đây cảm giác gặp bình cảnh, có lẽ là do lúc nhỏ ăn uống không đầy đủ, khí huyết thiếu hụt. Con định bổ sung khí huyết, dưỡng lại căn cốt sau đó đột phá bình cảnh”
Dù sao Lệ Phi Vũ cũng là người xuyên không, trợn mắt nói dối, tùy tiện bịa ra một lý do là được.
Triệu Bình nghe thế, liên tục gật đầu, cũng không nhìn ra Lệ Phi Vũ bị thương chỗ nào, lúc này mới thở phào một hơi.
“Con nghĩ như vậy quả thật cũng có đạo lý”
Triệu Bình cũng chỉ là võ giả phàm tục bình thường, tầm mắt không quá cao. Có điều, ông ta dường như nhớ đến gì đó, từ trong ngực lấy ra một bình sứ đưa cho Lệ Phi Vũ: “Đây là Cố Nguyên Đan, cũng là đan dược bổ sung khí huyết, con cầm lấy đi!”
Cố Nguyên Đan!
Lệ Phi Vũ nhíu mày, hôm qua lúc đổi đan dược hắn từng nghe ngóng được, đan dược bổ sung khí huyết tốt nhất trong Tụ Bảo Đường là Bổ Huyết Hoàn, muốn đan dược tốt hơn thì chỉ có Cố Nguyên Đan từ cấp bậc hộ pháp, trưởng lão mới có thể đổi!
“Nhận lấy đi!”
Triệu Bình thấy Lệ Phi Vũ chậm chạp bất động, cho rằng đồ đệ bảo bối của mình cảm thấy vật này trấn quý nên không dám nhận.
Triệu Bình nhét thẳng vào tay Lệ Phi Vũ rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
“Ta đi đổi thêm cho con mấy binh nữa!”