Lạc Phi bay vυ"t lên, xuyên qua tầng tầng công kích của Hoa Yêu. Con mắt nó chuyển dần sang màu đen, Ám thuộc tính trên hai cánh tay xương ngày càng dày đặc. Mọi âm thanh hay vật chất xung quanh đều bị áp chế. Từ Khắc Ma mạnh nhất đến Tiểu Cơ Nhi đều không thể di chuyển. Cả thiên địa tĩnh lặng lại, chờ đợi giông tố sắp đến.
Y Lị Na biến sắc, nhờ có Tiên Tri Nhãn, cô bé có thể hành động và cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra. Tiểu cô nương vội vàng bắt Ấn Kỹ:
- Kỳ Linh Pháp Quyết, Khốn Tiên Thằng.
Từng sợi dây leo bay ra, bắn tới Diệp Phong, Đại Hắc, Đinh Bộ Lĩnh, Tiểu Xảo, Tiểu Cơ Nhi, Ngô Vân, kéo tất cả trở về bên cạnh cô bé.
- Kỳ Linh Pháp Quyết, Mộc Lâm Phong. - Một cánh rừng thực sự mọc lên, từng cây đại thụ uốn éo thân cây, bao bọc lấy mọi người. Phía bên ngoài Mộc Lâm Phong vừa mọc lên còn xuất hiện các ký tự huyền ảo, tạo thành một lớp bảo vệ ngoài cùng. Y Lị Na còn chưa yên tâm, cô bé lấy ra một hạt trân châu nhỏ, bóp vỡ nó. Một luồng Khí hiện ra, hình thành một hình cầu màu vàng đất, lớp phòng vệ trong cùng. Cô bé chăm chú nhìn xuyên qua tất cả, nhìn từng hành động nhỏ của Lạc Phi trên không.
- Thêm Thổ Mạc Thiên Hoa của sư phụ, mong rằng ta đã bố trí đủ. Hắc Ám Vĩnh Hằng bá đạo như vậy sao?
Phía sau Lạc Phi xuất hiện một hư ảnh cực kỳ to lớn nhưng lại rất mơ hồ, không nhìn rõ đó là gì. Uy áp từ hư ảnh phát tán ra trấn áp tất cả nhân vật ở đây, thậm chí có ảnh hưởng tới cả Bạch Lan Chi và "vị đại nhân" Ma Tộc.
Lan Chi che miệng, ngơ ngác nói:
- Không phải chứ, không lẽ đó là...
Lạc Phi thì thầm, đúng, chính xác là thì thầm, nhưng đối với tất cả mọi người có mặt tại đây, lời nói của nó như sấm sét giữa trời quang:
- Hắc Ám, Vĩnh Hằng!
U u u u...
Ánh sáng biến mất, mặt trời biến mất, cây cối biến mất. Tất cả đều bị bóng tối nuốt chửng. Trong phạm vi trăm trượng lấy Lạc Phi làm trung tâm, chỉ có một màu đen ngự trị. Y Lị Na không thể nhìn thấy gì nữa, tiểu cô nương sợ hãi cảm nhận được lớp phòng vệ ngoài cùng đã bị hủy gần như ngay lập tức. Mộc Lâm Phong cũng bị ăn mòn cực nhanh. Đến cuối cùng chỉ còn lại Thổ Mạc Thiên Hoa đang lấp lánh ánh sáng yếu ớt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Cô bé vội vàng ép toàn bộ Khí còn sót lại trong người, đổ vào Thổ Mạc Thiên Hoa. Nếu Thổ Mạc Thiên Hoa sụp đổ, tất cả đều phải chết.
Một khắc sau, Y Lị Na sắp kiệt sức hoàn toàn, Thổ Mạc Thiên Hoa cũng lung lay sắp đổ, thì Hắc Ám Vĩnh Hằng kết thúc. Cô bé vận dụng nốt chút Khí cuối cùng:
- Khốn Tiên Thằng.
Một sợi dây leo bay ra, cuốn lấy Lạc Phi ngất xỉu đang rơi xuống đất kéo về đây. Tiểu cô nương làm xong cũng ngã ra đất, lịm đi. Tiểu Cơ Nhi đã có kinh nghiệm tiếp xúc với Hắc Ám Vĩnh Hằng một lần, cô bé là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, lập tức tiến tới xem xét thương thế của Lạc Phi. Lạc Phi bị thương rất nặng, hai cánh tay dường như bị vật gì sắc nhọn cắt qua, hoàn toàn bị cụt đến hai vai. Trên người khắp nơi là máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp. Tiểu cô nương không biết phải làm gì cả, từng giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống. Đinh Bộ Lĩnh tỉnh lại tiếp theo, vội nâng Lạc Phi dậy, để nó ra một khoảng cách xa mọi người:
- Tiểu Cơ Nhi, muội mau tránh xa một chút. Tiểu Phi sắp đột phá, chỉ cần đột phá sẽ không sao nữa. Như Hoa tỷ tỷ đã từng nói với ta như vậy.
Tiểu Cơ Nhi gạt nước mắt, gật gật đầu. Lần trước cô bé chính là người chứng kiến Lạc Phi các vết thương của Lạc Phi được chữa lành một cách thần kỳ sau khi đột phá. Lần này chỉ là do quan tâm quá nên loạn mà thôi.
Ngô Vân chỉ vào Hoa Yêu đang đứng im, lắp bắp nói:
- Hoa Yêu vẫn còn sống!
Diệp Phong trợn mắt nhìn nó:
- Lão đệ, hắn chết rồi.
- Nhưng rõ ràng hắn vẫn đứng nguyên đó, a. - Ngô Vân sợ hãi kêu lên, thân thể to lớn của Hoa Yêu từ từ tan rã thành bụi, phiêu phiêu bay trong không trung. Không chỉ Hoa Yêu, mọi thứ chịu ảnh hưởng của Hắc Ám Vĩnh Hằng đều tan biến, không để lại một dấu vết nào. Khung cảnh cực kỳ quỉ dị.
Tiểu Xảo nuốt nước bọt, lần đầu tiên cô bé cảm thấy Lạc Phi lại đáng sợ như vậy:
- Vậy còn hai tên Vụ Ma và Khắc Ma?
- Có lẽ Vụ Ma đã chết, còn Khắc Ma ở kia. - Đinh Bộ Lĩnh chỉ về phía xa, sâu trong một cái lỗ trên một ngọn đồi là thân ảnh gần như tan nát của Khắc Ma. Ba đầu sáu tay của hắn chỉ còn một đầu và một tay, còn lại đã bị Hắc Ám "ăn" sạch sẽ.
U u u... Âm thanh này một lần nữa vang lên làm tất cả dựng tóc gáy. Tiểu Cơ Nhi đang chăm sóc Diệp Phong và Y Lị Na vội trấn an mọi người:
- Là người xấu ca ca đang đột phá, mọi người đừng hoảng sợ.
Tiểu Xảo vuốt vuốt bộ ngực phẳng lì của mình, nói:
- Muội còn tưởng lại là chiêu đó chứ, thật là kinh khủng mà. Tên đầu heo này cũng thật không đáng tin, suýt gϊếŧ luôn chúng ta rồi.
Đại Hắc gật đầu liên tục, cái đuôi phe phẩy thể hiện sự đồng ý tuyệt đối với Tiểu Xảo. Nếu không phải mỗi lần đột phá Ám thuộc tính đều bảo vệ xung quanh Lạc Phi, nó rất vui lòng tặng cho Lạc Phi một cước, ừm, hai cước đi. Hai bên mắt tên này bị mình đánh cho bầm đen nhìn thật sảng khoái a.
Bạch Lan Chi hiện ra, ngơ ngác nhìn Ám thuộc tính đang bao lấy Lạc Phi:
- Thật sự là Hắc Ám Chi Tử. Gia gia, lần này ngài đúng rồi. Không được, phải báo cho gia gia.
Nàng lấy ra một con hạc giấy nhỏ, viết viết mấy chữ rồi tung nó lên. Hạc giấy lắc lư bay lên, rồi lao vụt về hướng Phá Diệt Viện. Bỗng nhiên hạc giấy bị đốt cháy thành tro, nàng tái mặt, quát:
- Ai, ra đây cho bổn cô nương.
Ầm.
Dị biến nổi lên, Đinh Bộ Lĩnh và Ngô Vân bị đánh phun máu, bay ra một khoảng xa. Mọi người giật mình nhìn lại, một thiếu niên với mái tóc đỏ rực đang ngắm nghía Ám thuộc tính, chính hắn là người vừa ra tay. Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lẽo nói:
- Xin chào, ta là Minh.