Lạc Phi nhếch mép:
- Ai chết còn chưa biết, có giỏi các ngươi vào đây.
- Các huynh đệ, gϊếŧ.
- Bất Diệt Ấn Kỹ, khởi.
Chát… Á…Con mẹ nó, sao ngươi chém ta…
Hỗn loạn xuất hiện, từng đao từng đao sơn tặc chém vào người Lạc Phi bị nó nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, hình thành kết quả chúng tự tấn công lẫn nhau. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi mắng vang lên ầm ĩ.
Trong xe, Âu Dạ Tưởng Lão bật dậy:
- Đây là, đây là…
Như Hoa chầm chậm gật đầu:
- Đúng, đây là Bất Diệt Ấn Kỹ, mạo muội xin Trưởng Lão giữ bí mật cho tiểu nữ.
- Thì ra cô nương là người trong Hoàng Tộc đó, lão phu có lễ. - Vừa nói, ông vừa cúi người hướng về phía Như Hoa.
Nàng tránh sang một bên:
- Xin Trưởng Lão đừng như vậy, tiểu nữ chỉ là một thôn nữ quê mùa, không còn là người của Hoàng Tộc, một lần nữa, mong trưởng lão giữ bí mật giúp cho.
Âu Dạ Trưởng Lão ngồi xuống, lau lau mồ hôi, nhất định chuyện này phải bẩm báo cho gia chủ, người trong Hoàng Tộc, rất có thể là chi chính, lại đang xuất hiện ở đây. Chuyện này … quá lớn rồi.
Nguyễn Bặc phía ngoài xe với thiếu niên Bộ Lĩnh đều nghe hết câu chuyện không sót một câu, trán nó toát mồ hôi hột, thiếu niên Bộ Lĩnh vỗ vai nó:
- Bặc huynh, chúng ta chỉ là đoàn xe tham dự Kỳ Tuyển Chọn, huynh là hộ vệ, chúng ta không nghe, không biết gì, huynh hiểu chứ? Ta thấy huynh nên quan tâm đến Ngô Vân tiểu tử kia, hắn sắp thua rồi.
Nguyễn Bặc nuốt nước bọt, gật gật đầu, dời ánh mắt đến trận đấu của Ngô Vân và Độc Nhãn Ma Lang, lúc này Ngô Vân đang bị áp chế gắt gao, Kim Huyết Đao được nó múa lên như một cái kén màu vàng, cản lại toàn bộ đường đao của đối phương.
- Tiểu Cơ Nhi, muội đi giúp tiểu Vân.
- Vâng, Bộ Lĩnh ca ca.
Tiểu Cơ Nhi tung người bay lên, động tác của cô bé rất đẹp, rất hoàn mĩ.
- Phi Tiên Quyết của Âu Gia quả là một bộ công pháp hiếm thấy. - Lạc Vũ khen ngợi.
Như Hoa nói:
- Hơn nữa Tiểu Cơ Nhi rất mạnh, hình như đã là Nhất Trọng Thiên Thượng Giai, sắp tiến giai Nhị Trọng Thiên rồi.
Nàng nhìn sang Âu Dạ Trưởng Lão dò hỏi, ông mỉm cười gật đầu:
- Cô nương thật tinh mắt, đúng vậy, Tiểu Cơ Nhi sắp đột phá Nhị Trọng Thiên rồi.
Độc Nhãn Ma Lang đang nóng ruột. Hắn cảm thấy hôm nay hình như đá trúng tấm sắt rồi. Kỳ lạ, hắn đã nói chuyện với vị đại nhân kia, rõ ràng là thời gian này không có con cháu nhà ai đi ngang qua đây. Kể cả mấy người hắn nhìn thấy trong xe ngựa cũng rất lạ mặt. Không giống cao thủ nào nổi danh. Hắn nhìn lại Ma Lang Tặc đang đánh nhau với Lạc Phi thì càng trầm trọng hơn. Đã có mười mấy con Ma Lang chết trên đất mà vẫn chưa gϊếŧ được Lạc Phi. Trong vùng rừng núi này, Ma Lang là điểm mấu chốt để bọn hắn giữ mạng.
Hắn trầm giọng quát:
- Con mẹ nó, các ngươi là một lũ ăn hại, mau gϊếŧ tiểu tử đó rồi gϊếŧ bọn còn lại cho ta.
- Tên kia, hãy đỡ Thương Thiên Ấn của bổn cô nương.
Tiểu Cơ Nhi bay đến, trên tay nàng huyễn hóa ra một ngọn núi nhỏ:
- Thương Thiên Ấn, Sơn Ấn. Đập hắn.
Ngọn núi trong tay nàng biến hóa thành một ngọn núi thật sự cao hơn mười trượng, rộng bốn, năm mươi trượng đập xuống Độc Nhãn Ma Lang. Ngô Vân mắt tinh tai thính nhác thấy Tiểu Cơ Nhi chuẩn bị dùng chiêu này lập tức kéo dãn khoảng cách với đối phương, đồng thời niệm:
- Hỏa Đao Kĩ, Hỏa Long Tiên.
Một dải lửa bay ra cuốn chặt lấy hai tay hai chân Độc Nhãn Ma Lang, hắn vận công làm dải lửa tan biến nhưng chậm mất một nhịp, không kịp thoát ra khỏi tầm bao phủ của Sơn Ấn. Hắn biến sắc, gầm lên:
- Thổ Thuẫn.
Tay hắn hóa thành màu vàng đất, chống lại ngọn núi đang rơi xuống, Độc Nhãn Lang, thú cưỡi của hắn, cũng gầm lên, bốn chân bốc lửa chạy thật nhanh ra phía ngoài, cơ thể áp sát mặt đất.
Ầm… Một tiếng nổ lớn vang lên. Sơn Ấn đập xuống đất làm bụi tung mù mịt. Trong đó Độc Nhãn Ma Lang chầm chậm bước ra. Một tay hắn bị gãy, một chân sau của Ma Lang cũng bị thương. Hắn rít qua kẽ răng:
- Bọn nhãi con, các ngươi phải chết.
Hắn vung đao lên:
- Thổ Kình Đao, Ngũ Kình.
Năm đường đao khí thật dài bắn ra, hợp làm một hướng về phía Tiểu Cơ Nhi nhanh như chớp. Đạo đao khí phát ra tiếng rít và thanh thế rất lớn. Cô bé tuy có sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh. Hai tay kết ấn:
- Thương Thiên Ấn, Địa Ấn.
Trên tay cô bé hiện ra một vùng đất hoàn chỉnh, có cây có núi có sông… nhưng mờ mờ ảo ảo. Phía sau Tiểu Cơ Nhi xuất hiện một vòng tròn màu vàng:
- Thái Dương Chi Lực, chuyển hóa.
Địa Ấn trên tay cô bé gần như thực chất hóa, biến to ra tạo thành một tấm thuẫn chắn trước người nàng.
Cùng lúc đó, Ngô Vân xuất hiện phía trước Tiểu Cơ Nhi, gầm lên:
- Cửu Cung Thần Công, Cung thứ hai, mở, Cung thứ ba, mở.
Hai tay nó tóe máu, nhấc lên Kim Huyết đao, thanh đao dường như đang hút lấy máu huyết của nó.
- Kim Chi Linh, Hỏa Chi Linh, Trảm Thiên!!!
Vẫn là một chiêu “Trảm Thiên”, nhưng uy lực hơn hẳn. Từ phía Độc Nhãn Ma Lang nhìn lại, thế giới như chia ra hai màu đỏ vàng, bị thanh đao cắt làm đôi. Đao của Ngô Vân va chạm với đao khí của Độc Nhãn Ma Lang.
Ầm…Cách
Ngô Vân bay ra ngoài, phun máu, đao khí Thổ Kình Đao vẫn tiếp tục tiến lên, va chạm với lục địa hư ảo của Tiểu Cơ Nhi.
Rầm Rầm Rầm…
Từng đường nứt trên lục địa xuất hiện. Tiểu Cơ Nhi sắc mặt trắng bệch, bị đẩy lùi từng bước. Xu thế bại đã quá rõ ràng. Vừa lúc đó, Lạc Phi xuất hiện bên phải Tiểu Cơ Nhi, Bộ Lĩnh xuất hiện bên trái. Trên đầu Độc Nhãn Ma Lang, Nguyễn Bặc bổ xuống một đao.
Lạc Phi rống to:
- Dám đả thương Tiểu Cơ Nhi, ngươi chán sống rồi. - Nó dùng hết sức đấm ra một quyền, thẳng vào đao khí.
Phía bên kia Bộ Lĩnh không nói gì, lẳng lặng rút kiếm, một kiếm chém ra, trên trời nổ vang, một tia sét đánh xuống kiếm của nó:
- Lôi Chi Thần Kiếm, Lôi Phạt.
Choang…
Đao khí tan vỡ. Lạc Phi ôm Tiểu Cơ Nhi bay ngược ra phía sau. Bộ Lĩnh vẫn trụ được tại chỗ, kiếm cắm xuống đất. Cùng lúc đó, đầu Độc Nhãn Ma Lang lăn xuống đất, Ma Lang hắn cưỡi cũng cùng một số phận với chủ, đầu rơi máu chảy.
Đinh Bộ Lĩnh lập tức sử dụng Mật Pháp Truyền Âm cho năm người còn lại trong Nam Châu Thất Hùng:
“Các huynh, Độc Nhãn Ma Lang đã chết, Ma Lang Tặc chạy rồi. Gϊếŧ sạch, không để cá lọt lưới. Chậm đã, để lại mười tên còn sống, đệ cần dùng.”
“Tiểu Bộ Lĩnh lại muốn chơi trò gì rồi…”
“Ta nói, mười tên nào mà còn sống mới thật sự đen đủi…”
“Lão Bặc hôm nay thơm rồi, gϊếŧ được cả chủ tướng địch…”
“Con bà nó, tên Độc Nhãn Ma Lang vô dụng, chạy còn không chạy được…”
“Các ngươi nói nhiều quá, im lặng cho ta làm việc…”