- Cái gì? Ngươi.. Ngươi biết bí mật của ta? - Hứa Vĩ Cường hốt hoảng hét lớn.
Thời gian đảo lưu chỉ trong suy nghĩ của hắn. Nhìn cảnh tượng không đổi, hắn biết, bí mật của mình bị người biết rồi.
Hắn là sao không biết bug của mình từ không đến sáu giờ sáng. Bây giờ hắn tính toán thời gian sai lầm, dẫn đến khởi động lại thất bại. Hắn gặp nguy hiểm!
Lâm Thế Huy không hiểu nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn cũng đoán được có điều gì đã nằm trong kế hoạch của sư phụ, nhìn lên đồng hồ, quả nhiên thời gian đã là không giờ không phút mười một giây. Bộ óc từng đậu tiến sĩ trường đại học số một thế giới không phải chưng cho đẹp.
Lâm Thế Huy nhếch mép đưa tay toang bắt được Hứa Vĩ Cường, liền bị lực đạo to lớn đánh bay. Một ông lão tầm sáu mươi tuổi cùng một trung niên trạc bốn mươi đột ngột xuất hiện chắn trước người Hứa Vĩ Cường.
- Người thần bí kia quả nhiên ra tay, hay nói đúng hơn, hắn là sư phụ ngươi? Ngươi gọi hắn đi ra đi.
Hứa Vĩ Cường không nhanh không chậm nói, mọi việc đều nằm trong tính toán của hắn.
Một năm trước, Lâm Thế Huy tuyệt vọng muốn tự sát đột nhiên mất tích bí ẩn, dù hắn khởi động lại thời gian vẫn không tránh được kẻ thù biến mất trước mí mắt, tìm đủ mọi cách ám sát đều gϊếŧ không được. Thêm nhiều lần sau đó xuýt chút nữa bắt được đều tay không mà về.
Hứa Vĩ Cường luôn cảm thấy một bàn tay vô hình mạnh mẽ vượt trên khả năng khởi động lại thao túng tất cả, cộng thêm hôm nay Lâm Thế Huy xuất hiện với khả năng kinh người để hắn liên tưởng người thần bí kia đã thu kẻ thù của mình làm đồ đệ, truyền dạy y bát.
Hôm nay, Lâm Thế Huy luyện công có thành liền "xuất sơn" trả thù. Vừa rồi, lúc Lâm Thế Huy lâm vào nguy hiểm, có lẽ người thần bí đang ẩn trốn quanh đây xuất thủ cứu trợ mới tạo nên uy áp nặng nề như vậy.
Hứa Vĩ Cường căng não hết cỡ cũng không nghĩ ra Ngô Thần ở cách đây cả ngàn dặm, cách không tạo ra uy áp kia. Hắn vô cùng tự tin có sự bảo vệ của hai vị tông sư, an toàn của hắn liền đảm bảo.
- Ngươi còn chưa xứng lão nhân gia xuất thủ.
Lâm Thế Huy nhổ một bãi nước bọt, khinh thường nói. Ngô Thần tự hỏi, ta có già như vậy sao?
Lâm Thế Huy ôm ngực đứng dậy, tiếp tục chiến đấu với đám bảo tiêu, lần này bắt đầu lâm vào khổ chiến. Giữa lúc nguy nan, thần trí sắp sửa mơ hồ, giọng nói Ngô Thần gợi lại trong ký ức:
- Đôi khi, chiến đấu sinh tử và lòng quyết tâm mới là cách kích phát tiềm năng, giúp ngươi bước qua cực hạn, tăng tiến tu vi đến tầng thứ cao hơn. Ngộ đạo đôi khi cần nhập thế, đạo tại thiên địa, đạo ở bản tâm, đạo cũng có ở khắp mọi nơi, ngươi nhớ sao?
- Đạo tại thiên địa, đạo ở bản tâm. - Lâm Thế Huy lẩm nhẩm rồi hét lớn: - A..
Một làn sóng xung kích tỏa ra đánh bay đám bảo tiêu, chỉ thấy hắn ngửa đầu thét dài, buông trường kiếm trong tay nhưng trường kiếm không rơi xuống đất mà lơ lửng trước người, mũi kiếm chỉ thẳng Hứa Vĩ Cường.
Hai vị tông sư âm thầm nuốt nước bọt. Việc này nằm ngoài dự liệu của, đối phương trong chiến đấu thăng cấp khiến họ không nắm chắc phần thắng.
Hứa Vĩ Cường gọi nhẹ không ổn, liền trốn vào sau nhà, hắn tự biết mình không phải đối thủ của Lâm Thế Huy, huống hồ giờ kẻ địch đã thăng cấp, chạy là thượng sách, chỉ cần kéo dài thời gian qua sáu giờ, không, kéo càng dài hắn càng an toàn.
Lâm Thế Huy chìm trong tư vị tăng lên Luyện Khí kỳ tầng mười hai, bước một bước vào Trúc Cơ kỳ. Luyện Khí kỳ tầng mười hai còn gọi là ngụy Trúc Cơ kỳ, có thể sơ bộ cách không khống vật và sử dụng vài thuật pháp đơn giản.
Hắn phát hiện Hứa Vĩ Cường mưu toan trốn về cửa sau nhưng không hề lo lắng. Bời hắn không phải không hề chuẩn bị, đừng quên, hắn còn là trận pháp sư cấp ba, thời gian gấp rút không kịp bố trí trận pháp cao cấp nhưng sắp đặt vài trận pháp đơn giản liền dễ dàng. Khu biệt thự này đã được hắn bố trí khốn trận, chỉ cần trận pháp khởi động, không được hắn cho phép, không phá được trận hoặc tu vi không vượt hắn quá xa liền không thể thoát ra.
Hai kẻ tông sư thấy Lâm Thế Huy xông tới liền nhảy ra ngăn cản, ba người chiến đấu khốc liệt, đao quang kiếm ảnh loang loáng. Lâm Thế Huy thương tích đầy mình, trông thảm hề hề bước vào trận chiến, vậy mà ngừng chiến, hai kẻ tông sư càng thảm gấp bội. Đúng hơn là chiến quả chỉ đơn phương họ chịu thương, thân pháp Lâm Thế Huy có sự tinh tiến, không chịu thương tổn thêm nửa phần, chỉ có góc áo bị cắt rơi xuống đất.
- Ta xem hai ngươi thân thủ lợi hại, cớ sao trợ trụ vi ngược? - Lâm Thế Huy quát.
Quay đầu nhìn trung niên tông sư đang hấp hối, thở ra nhiều hơn hít vào, lão niên tông sư biết đại cục đã định, giữ chặt vết thương nơi cánh tay cụt, thở dài nói:
- Chúng ta cũng không còn cách nào, điểm yếu đều bị Hứa gia chủ nắm giữ, không thể không liều mình. Cháu gái ta trầm mê Hứa gia chủ, biến thành vợ bé của hắn, còn các đệ tử sư môn của hắn - ý chỉ trung niên tông sư - đều bị giam lỏng. Vì an toàn tính mạng của người nhà, chúng ta dù biết không thể thắng ngươi nhưng vẫn phải tử chiến đến cùng.
Hứa Vĩ Cường lo lắng người thần bí phía sau Lâm Thế Huy ra tay, sau nhiều lần dò xét liền đoán người này có khả năng vượt trên tông sư, liền vừa dùng tiền dụ dỗ vừa khống chế để hai vị tông sư làm việc cho mình, ngày đêm bảo vệ, chỉ không ngờ bước đi này cứu hắn một mạng dưới kiếm của Lâm Thế Huy.
- Ngươi thoát được sao, Hứa.. Vĩ.. Cường? - Lâm Thế Huy nghiến răng nói.
Hắn đâm chết hai tông sư, đừng nói hắn tâm ngoan thủ lạt, làm một phản diện hắn chưa từng có đồng tình tâm. Bước vào trong nhà, trên ghế sô pha ngồi sẵn tám phụ nhân và năm đứa trẻ ôm nhau khóc nức nở, không cần nói liền đoán được đây là tám bà vợ của kẻ thù.
Khá lắm Hứa Vĩ Cường, chỉ qua một năm hắn lại có thêm hai bà vợ. Lâm Thế Huy mỉa mai đối mắt với phụ nhân ngồi giữa có vẻ bình tĩnh nhất, cô ta chính là vị hôn thê phản bội kia, Hoàng Nhược Tuyết.
- Hắn đi rồi? Nguy hiểm hắn liền bỏ các ngươi lại một mình trốn? Đây chính là người đàn ông ngươi chọn. Ánh mắt Hoàng tiểu thư không tồi a. Ha ha ha.
- Ngươi hận ta cứ tìm ta, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, nhưng ngươi hãy tha cho bọn họ, bọn họ đều vô tội.
- Hừ, vô tội. Không có kẻ nào trợ trụ vi ngược là vô tội. Tất cả các ngươi đều đáng chết. Ta không ngại hỏi ngươi một câu, Hoàng gia, còn sao?
- Hoàng gia ta còn không phải một tay ngươi hủy diệt?
- Hắn nói với ngươi như vậy ngươi liền tin? Ngây thơ! Ngươi không phải không biết mối quan hệ giữa hai gia tộc chúng ta. Ta diệt Hoàng gia khác nào tự đoạn tay mình. Ta có ngu ngốc vậy sao?
Hoàng Nhược Tuyết kinh nghi:
- Chẳng lẽ không phải ngươi? Hắn.. - Nói đến đây im bặt mà dừng.
Vì yêu cô tin mù quáng, nhưng bây giờ Lâm Thế Huy điểm ra chỗ đáng ngờ liền giật mình tỉnh mộng. Đúng vậy, mối quan hệ của hai gia tộc như keo sơn, lợi ích chung gắn liền đến bảy thành, hôn nhân của hai người với mục đích hai nhà thân càng thêm thân, họ vốn là thanh mai trúc mã, cùng với Lâm Thế Huy biểu hiện vô cũng si mê cô liền được hai nhà tác thành.
Cũng chính vì vậy, Hứa Vĩ Cường muốn vật ngã Lâm gia, liền phải xô đổ Hoàng gia, với tính cách của hắn, đã làm liền phải diệt cỏ tận gốc. Toàn gia cô đều lần lượt chết đi nhưng Hứa Vĩ Cường nói do Lâm Thế Huy gây ra cô liền tin.
- Chẳng thể trách các tỷ muội lần lượt có hỉ, chỉ mình ta không thể mặc dù bác sĩ bảo ta hoàn toàn bình thường. Hóa ra hắn không muốn ta có thai a. Ha ha ha. - Hoàng Nhược Tuyết điên dại cười lớn khiến đám người hoảng sợ tránh né.
Đoàng, đoàng.. tiếng súng vang lên liên tiếp. Lâm Thế Huy nhìn Hoàng Nhược Tuyết bắn chết từng người rồi tự sát. Cô rất thông minh không tấn công hắn nên hắn cũng mặc cô hành động, chưa từng vì người mình yêu mà ngăn cô tự kết liễu.
Hoàng Nhược Tuyết gϊếŧ sạch người của Hứa gia nhưng Hứa Vĩ Cường chưa chết, cô cố ý nói trước khi tự sát:
- Ngươi diệt cả nhà ta, ta lại gϊếŧ toàn gia ngươi, đây là báo ứng. Mật đạo ở dưới hầm để xe. Giúp ta! Báo thù!