Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phàm Nhân Lão Sư

Chương 5: Thất bại trong gang tấc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Thế Huy lúc này đứng chắp tay cung kính cúi lạy Ngô Thần, tóc đã dài quá vai, tùy ý buộc hờ phía sau. Hắn vốn là con em thế gia, nhiều đời góp nhặt gen tốt nên khuôn mặt cực kỳ điển trai, kèm với kiểu dáng ăn mặc càng toát lên quý khí bức người thêm chút lạnh nhạt, khiến Ngô Thần không thể không cảm thán.

- Sư phụ, con đã tu luyện đến Luyện Khí tầng mười một, nhưng mãi không thể bước ra một bước kia. Mong sư phụ chỉ dạy.

Ngô Thần nhìn thời hạn nhiệm vụ chỉ còn ba ngày, hơi nhíu mày nhưng cũng không quá lo lắng, bởi hắn đã sớm chuẩn bị nhiều phương án. Gần một năm, Lâm Thế Huy từ một phàm nhân trở thành Luyện Khí kỳ tầng mười một, trận pháp sư cấp ba.

Phải thừa nhận tiến sĩ học trận pháp quả là nhanh, tư duy logic không thể chê được, tu vi cũng tiến triển thần tốc, khiến kẻ không thể tu luyện Ngô Thần vô cùng hâm mộ.

- Ngươi đi bắt Hứa Vĩ Cường về đây, nhớ kỹ, chỉ ra tay và đưa hắn về đây từ không đến sáu giờ sáng, qua sáu giờ sáng liền không thế ra tay, nhớ kỹ.

- Đệ tử tuân lệnh!

Lâm Thế Huy không hiểu sư phụ nhất định đưa hắn về trước sáu giờ sáng nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ, cho rằng lời cao nhân tự có thâm ý, không thể phớt lờ.

Khoảng thời gian từ không đến sáu giờ sáng là Ngô Thần phát hiện bug của nhân vật chính Hứa Vĩ Cường, hắn chỉ có thể khởi động lại thời gian trở về sáu giờ sáng, có nghĩa là thời gian mỗi ngày từ không đến sáu giờ sáng hắn không thể thay đổi, hắn không thể khởi động khoảng thời gian này về sáu giờ sáng của ngày hôm trước. Đây là bug, cũng là điểm yếu duy nhất của hắn.

Tu vi Hóa Thần kỳ của Ngô Thần chỉ để trang bức lòe lòe đệ tử, còn đối địch với đại sư võ thuật Hứa Vĩ Cường ắt thua không thể nghi ngờ.

Cũng không thể nói tu vi Hóa Thần kỳ không có tác dụng gì, hắn từng vượt qua hơn bốn mươi lần khởi động lại của Hứa Vĩ Cường, che chờ Lâm Thế Huy tránh thoát khỏi sự truy bắt.

Lâm Thế Huy âm thầm trở lại thành phố H, trốn trong một kho hàng gần khu biệt thự nơi Hứa Vĩ Cường sinh sống, hắn đang bị truy nã, không thể lộ diện. Chờ đến gần không giờ, hắn rời khỏi kho hàng, lén đến ngoài biệt thự.

Bên trong đèn vẫn còn sáng, các bảo tiêu thay nhau túc trực, camera giám sát không góc chết, Lâm Thế Huy nhìn đồng hồ, thời gian đang tiến dần đến không giờ, hồi hộp chờ đợi.

"Gâu, gâu, gâu", con chó nhìn về nơi Lâm Thế Huy ẩn núp sủa lớn, bọn bảo tiêu lúc đầu còn lớn tiếng mắng, sau bắt đầu sinh nghi liền theo hướng dò tìm. Từng giây, từng giây trôi qua.

Hứa Vĩ Cường đang nhấp nhô cùng vợ, bị tiếng chó sủa phá rối, mất hứng liền nóng giận hừng hực đi xuống. Hắn chuẩn bị mắng bảo tiêu vô dụng liền trông thấy kiếm quang lóe lên, lập tức giảo sát hai bảo tiêu.

Các bảo tiêu rút ra vũ khí, vài người cầm súng phòng ngừa tình huống xấu. Những kẻ cầm vũ khí lạnh lập tức xông lên tấn công.

Lâm Thế Huy tung hoành ngang dọc như chốn không người, mắt thấy đã đánh đến giữa sân. Các bảo tiêu gọi thêm người vây ba tầng trong, ba tầng ngoài khiến hắn khó tiến xa hơn nhưng hiệu suất gϊếŧ địch tăng lên đáng kể, ba bước gϊếŧ một người, năm bước trảm một đôi, chiến lực kinh người.

Đoàng. Âm thanh súng lục chát chúa vang lên. Một tên bảo tiêu nhìn Lâm Thế Huy gϊếŧ người như ngóe âm thầm hoảng sợ, vô tình cướp cò. Đoàng, đoàng. Liên tiếp hai tiếng súng do hai tên bảo tiêu khác giật mình bắn ra.

Lâm Thế Huy quét ngang trảm chết hai tên bảo tiêu, cảm nhận nguy hiểm sau lưng liền xoay người trảm xuống một kiếm, viên đạn đứt đôi tách ra, lướt qua hai bên hắn, một mảnh còn gϊếŧ chết một tên bảo tiêu. Lâm Thế Huy lật ngang thân kiếm đỡ được viên đạn thứ hai, lực đạo khiến hắn trượt lùi ba thước, bị một tên bảo tiêu thừa cơ chém sau lưng, khiến máu chảy dài.

Phập. Viên đạn cuối cùng đâm vào vai hắn. Lâm Thế Huy chống kiếm thở dốc. Các bảo tiêu liền xông đến hòng chém chết hắn. Luyện Khí kỳ chưa thể đao thương bất nhập, chỉ có thể kháng một phần khiến vết thương nhỏ hơn.

Thần thức của Ngô Thần quét đến đây thấy trọn tất cả, lắc đầu thở dài, tạo ra uy áp của Hóa Thần kỳ khiến bọn bảo tiêu không thể không thối lui, cứu Lâm Thế Huy trở về một mạng. Mắt nhìn Hứa Vĩ Cường khẽ cười nhàn nhạt, Ngô Thần thu hồi uy áp.

Hứa Vĩ Cường cảm nhận uy áp nặng nền thầm kêu không ổn, liền ra lệnh khởi động lại thời gian, hắn phải đưa toàn gia lẩn trốn khỏi kiếp nạn này.

Lâm Thế Huy cảm nhận uy áp liền biết sư phụ ra tay giúp đỡ, thầm hận chính mình vô dụng, ngẩng đầu nhìn Hứa Vĩ Cường, trông thấy nụ cười đắc thắng liền kêu không ổn, gấp rút lao tả xung hữu đột lao đến.

Đoàng, đoàng.. tiếng súng không ngừng vang lên. Lâm Thế Huy trảm, nghiêng, ngửa, cúi người tránh né đạn bay đến, tuy thoát được chỗ hiểm nhưng vẫn trúng vài phát đạn. Cơn đau kí©h thí©ɧ thần kinh khiến hắn càng quyết tâm tiếp cận Hứa Vĩ Cường.

Hắn dường như nghe được tiếng nói nhỏ của Hứa Vĩ Cường:

- Ngươi thua!

Lâm Thế Huy tiến đến càng gần, năm thước, bốn thước, hai thước, sắp bắt được Hứa Vĩ Cường, chỉ còn gang tấc nữa thôi. Lúc này, thời gian tua ngược..
« Chương TrướcChương Tiếp »