Kể từ khi phát hiện bí mật của Trương Trọng Bân, Hồ Long liền phái người âm thầm giám sát. Bên kia nhờ hệ thống theo dõi nhân ảnh bí ẩn kia nhưng từ khi vào thành liền như đá chìm xuống biển, lặng lẽ mất dấu.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua. Trương Trọng Bân đã củng cố tu vi luyện khí tầng mười hai viên mãn, chuẩn bị đột phá trúc cơ kỳ. Hắn nghe Ngô Thần góp ý, chuẩn bị rời thành tìm nơi linh khí nồng đậm đột phá.
Tin tức hắn rời thành nhanh chóng truyền đi. Hồ Long liền đạp lên phi cơ chầm chậm bám theo. Rời thành không lâu, hệ thống liền truyền nhân ảnh mờ ảo đang đồng hành cùng Trương Trọng Bân khiến hắn nhảy dựng một cái, đặc biệt lúc nhân ảnh kia ngước nhìn đúng vị trí phi cơ.
Từ lâu, Ngô Thần đã phát hiện nhân vật chính theo đuôi, nhưng chỉ cười nhạt, không để ý. Thần thức hóa thần kỳ luôn khóa chặt phi cơ, hắn cố ý liếc nhìn một cái, hy vọng đuổi đi kẻ phiền phức này.
Đối với Ngô Thần, mọi chuyện liên quan đến nhân vật chính đều phiền phức, đánh liền đánh không chết, cứ quấy phá không ngừng, đuổi không đi. Bóng ma do Hứa Vĩ Cường gây ra cho hắn không nhỏ a.
Hắn không nhắc Trương Trọng Bân, xem như rèn luyện đồ đệ. Hắn biết Hồ Long nhận ra hắn từ lâu. Có thể Hồ Long không tự mình nhìn thấy nhưng hắn không quên người kia còn một hệ thống phụ trợ. Hệ thống có khả năng phát hiện linh thể hắn tồn tại đều trong dự kiến.
Hệ thống của hắn đã cấp hai, mở khóa mượn tu vi đệ tử, hắn có thể mượn tu vi của Hiên Viên Như Ngọc và Trần Lập Hiên. Với tu vi và thân mật của hai người, tại thế giới này, Ngô Thần biểu thị hắn có thể đi ngang, kẻ nào bước ra cả nhà hắn liền diệt, nhân vật chính cũng không ngoại lệ, hắn chỉ không muốn chạm vào vảy ngược của thiên đạo dẫn đến cắn trả.
Nói đến thiên đạo cắn trả hắn cũng không sợ, chín mươi hai phần trăm của huyền tiên viên mãn cũng là huyền tiên hậu kỳ gần sát viên mãn, lật tay liền dễ dàng hủy diệt một thiên hà, thiên đạo dám đánh hắn liền dám phá hư, ai sợ ai.
Hồ Long ngồi phịch trên ghế vò đầu bứt tai, tinh thần chán nản. Nhân ảnh kia và Trương Trọng Bân chắc chắn có mối liên hệ nào đó, khả năng công pháp tu hành cũng do nhân ảnh kia truyền dạy.
Tất cả kế hoạch đối phó Trương Trọng Bân liền hủy trong nháy mắt, không thể cướp, không thể gϊếŧ. Hồ Long hắn ngay cả một tia sát ý cũng không dám phát ra, lo sợ cường giả kia cảm nhận được.
Hắn không nghĩ ngợi liền cưỡi phi cơ bay mất, hắn vội vàng trốn chạy, bỏ lại đám thuộc hạ ngây ngốc ráo riết đeo bám, chuẩn bị thi hành kế hoạch.
Hồ Long kinh hãi rời đi không lọt ra thần thức của Ngô Thần, đây là điều hắn vui mừng nhìn thấy. Để lại viên đá mài đao để đệ tử ngốc này phấn đấu cũng không tệ.
Trong bóng tối dày đặc bên dưới những cây đại thụ cao vυ"t chọc trời như những ngón tay khổng lồ của con quỷ dữ đang vùng vẫy, Trương Trọng Bân đối mặt thử thách to lớn. Thân mình hắn dán sát vào một tảng đá, ánh trăng lờ mờ len lỏi qua kẽ lá rậm rạp, chiếu lên gương mặt kiên nghị pha chút lo lắng.
Xung quanh, tiếng rì rào của lá cây, tiếng vi vu của gió xuyên qua kẽ đá, tiếng rêи ɾỉ của lũ côn trùng hòa quyện thành bản giao hưởng của màn đêm chết chóc.
Hắn cảm thấy hơi thở của mình ngắn dần, trái tim đập rộn ràng trong ngực khi cảm giác sát ý bao trùm. Lũ côn trùng dường như cũng cảm nhận khí tức không đúng, liền đồng loạt im bặt mà dừng.
Xa gần, tiếng bước chân trên lá xào xạc tiếp nối vang vọng. Từng bóng đen lướt đi trong đêm đen tìm kiếm hắn không ngừng như những bóng ma đòi mạng.
Bọn chúng mượn đêm đen vô tận của rừng rậm, tấn công bất ngờ, may mắn trận pháp cảnh báo đúng lúc, Trương Trọng Bân kịp thời chạy trốn, bị truy sát hai mươi dặm đến tận đây.
Mỗi tiếng bước chân, mỗi tiếng thở dốc đều trở thành lời kêu gọi đến sự nguy hiểm, hắn biết mình cần chuẩn bị sinh tử chiến bất kỳ lúc nào.
Bất ngờ, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ xa rồi một tiếng hú dài vang vọng khắp núi rừng. Những âm thanh va chạm nối tiếp phát ra. Mùi máu nhàn nhạt lan tỏa.
Đàn sói săn đêm đã đυ.ng độ với những kẻ thù truy sát Trương Trọng Bân, hai bên đang chiến đấu khốc liệt. Tiếng hét thảm, tiếng gào rống thay nhau vang lên, đánh vào tâm trí con người.
Khu rừng vốn yên tĩnh giữa bản giao hưởng của ánh trăng liền trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, tia sáng len lỏi qua kẽ lá cũng dần trở nên đỏ thẫm như máu.
Trương Trọng Bân dọc theo các tảng đá, tìm kiếm cơ hội thoát khỏi nơi nguy hiểm này, nhưng mọi lối đi đều bị chặn lại bởi hung thú và các chiến trận của hai phe.
Một đôi mắt nhìn vào chằm chằm khiến tim hắn đập thình thịch. Con lang vương nhận ra hắn, đau đớn âm ĩ do phi châm để lại trong bụng nhắc nhở nó không quên mối thù ngày nào.
Kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt, nó không nghĩ ngợi liền chỉ huy các con sói không tham chiến ồ ạt vây công lại đây.
Vũ điệu chết chóc không ngừng đoạt mạnh nhân loại, đàn sói quá đông, chiến đấu hung tàn, khát máu khiến sinh lực nhân loại mất dần. Trong mắt đàn sói, đám nhân loại này đã là từng miếng thịt tươi ngon chờ tiến vào dạ dày đói khát.
Đêm dần về khuya, cơn gió càng lạnh lẽo, cuộc chiến đang tiến về hồi kết. Trương Trọng Bân vẫn loay hoay tìm cơ hội thoát ra vòng vây, không biết rằng, thiên la địa vòng đã chờ hắn rơi vào.