Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phàm Nhân Lão Sư

Chương 3: Vòng lặp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối mặt đệ tử sắp đói chết lại không có tiền, Ngô Thần không còn cách nào đành "mượn" một phần bánh mì từ người bán hàng rông cho hắn. Cách đó không xa, hai kẻ ẩn giấu theo dõi Lâm Thế Huy không rét mà run. Bọn chúng được nhân vật chính cử đến giám sát, bảo đảm Lâm Thế Huy chắc chắn phải chết, diệt cỏ tận gốc luôn là phong cách của nhân vật chính.

Bọn chúng thấy Lâm Thế Huy như có người vô hình cản trở tự sát, đỡ hắn tựa vào gốc cây bên đường, nói chuyện với hắn, còn.. ổ bánh mì bay bay nhấp nhô đến trong tay hắn cho hắn ăn. Một tên run rẩy nhấc điện thoại gọi ai đó rồi gửi đi một đoạn video.

Một lúc sau, Ngô Thần cảm giác trời đất điên đảo, cảnh tượng tua ngược trở về lúc hắn vừa xuyên đến thế giới này, những chiếc xe nối đuôi xuyên qua người hắn, cảnh tượng vô cùng quen thuộc khiến hắn sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Hệ thống, ngươi gặp lỗi rồi?

- Bản hệ thống vẫn bình thường, túc chủ không được vu khống.

- Nhưng ta đây trở về lúc này là chuyện gì xảy ra?

- Túc chủ xác định đọc kỹ tường trình nhiệm vụ? Ngươi quên năng lực của nhân vật chính rồi?

Năng lực của nhân vật chính? Một dấu hỏi to đùng hiện lên sau ót, Ngô Thần nhíu mày trầm tư, không nghĩ thêm được gì liền lật tường trình nhiệm vụ đọc lại, đặc biệt nhìn kỹ năng lực của nhân vật chính là cái gì mà hắn bỏ sót.

Nhân vật chính có nhiều năng lực như vậy, ta làm thế nào biết hết, lại còn bỏ sót, hắn nghĩ. Bỗng một đoạn tường trình đập vào tầm mắt "khởi động lại bất kỳ ngày nào về lúc sáu giờ sáng".

Nói vậy nhân vật chính đã khởi động lại ngày hôm nay, tại sao nhân vật chính xuất hiện ở đây, còn không tiếc khởi động lại một ngày, hắn đã làm sai điều gì, hắn vò đầu bứt tai nghĩ.

Hắn nghĩ đến nhân vật chính để bảo đảm an toàn liền cử người giám sát Lâm Thế Huy đi chết, chẳng lẽ kẻ thù không chết liền khởi động lại bắt hắn phải chết, có thể cử người ám sát, đâu cần khổ tâm khởi động lại như vậy.

Nếu lý do không ở Lâm Thế Huy, vậy chỉ có thể do mình, Ngô Thần nghĩ. Nhưng hắn không hiểu người khác không thấy hắn, làm sao lý do cỏ thể ở nơi hắn được. Dù có người nhìn thấy hắn, thì cũng chỉ nghĩ người qua đường cứu trở về Lâm Thế Huy tự sát, sau đó vẫn cử người ám sát được, không cần khởi động lại. Hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm được đầu mối. Hệ thống nhìn không nổi nữa liền nói:

- Hai tên giám sát không nhìn thấy ngươi mới là vấn đề. Ngươi thử nghĩ có "người vô hình" cứu người, cầm bánh mì cho người khác ăn kinh dị hay không? Ngươi xác định nếu là ngươi sẽ không báo cáo chủ nhân?

Ngô Thần giật mình tỉnh mộng, hóa ra là như vậy.

- May mắn túc chủ không phải người của thế giới này nên không bị khởi động lại trí nhớ.

Ngô Thần lần nữa giật mình, xuýt chút nữa đã rơi vào bẫy vòng lặp thời gian của nhân vật chính.

- Túc chủ ngươi còn tiếp tục suy nghĩ học trò ngươi liền chết, nhiệm vụ phán định thất bại.

Lần thứ ba Ngô Thần kinh hãi, vội phi thân ra cứu "kẻ lang thang" Lâm Thế Huy, chưa kịp định thần thì nắm đấm vung đến, xuyên qua, ngã chổng vó.

- Ngươi.. ngươi.. ngươi là người hay quỷ?

Ngô Thần lại bắt đầu sự nghiệp trang cao nhân dụ dỗ "người lương thiện".

Ở phía xa, nhân vật chính và hai tên đồng bọn đang quan sát ở đây hết thảy. Ban đầu, hai tên đồng bọn kia không hiểu nhân vật chính tội tình gì phải ra ngồi xổm chịu nắng nóng bốn mươi độ như thế này chỉ để nhìn kẻ thù tự sát. Đến khi nhìn thấy Lâm Thế Huy bị thế lực vô hình kéo về từ cõi chết, hai tên đồng bọn liền hiểu rồi, âm thầm khen nhân vật chính liệu sự như thần.

Không thể trách hai tên này, chỉ có nhân vật chính và Ngô Thần nhớ được sự việc xảy ra trước khi khởi động lại. Nhân vật chính nhìn thấy một thanh niên cao gầy bỗng trống rỗng xuất hiện, đứng giữa đường bị các xe liên tục xuyên qua, tiếp theo liên lao vụt ôm Lâm Thế Huy kéo vào lề đường, cũng thấy toàn cảnh hắn biểu diễn hỏa cầu trước mặt Lâm Thế Huy mà nếu đoán không nhầm liền là dụ dỗ thu đồ.

- Người này có thể biến ra quả cầu lửa, chẳng lẽ là thần tiên, hoặc ít nhất cũng là người tu đạo. Thế giới này còn có mặt này mà ta chưa từng hay biết? Cũng đúng, ta luân hồi suốt vạn năm được thì điều này có đáng là gì. Không được, không thể để Lâm Thế Huy bái sư, muốn bái cũng phải là ta bái. Không thể để vị thần tiên này gặp Lâm Thế Huy. - Nhân vật chính nghĩ.

Thế là hắn khởi động lại về sáu giờ sáng, triệu tập năm tên cấp dưới theo dõi và cản trở Lâm Thế Huy đi đến đoạn đường đó, riêng hắn liền tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc thật sang trọng, lái xe rời đi trước sự ngỡ ngàng của mấy cô vợ.

- Chị xem, Hứa Vĩ Cường ăn mặc đẹp như vậy có phải theo đuổi mỹ nữ nào không? - Một cô vợ ôm cánh tay cô vợ cả nũng nịu nói.

- Hừ, lão gia hắn có sáu người vợ như hoa như ngọc còn ngại ít. Để bản phu nhân xem con hồ ly nào cả gan câu dẫn lão gia!

Ngô Thần sắp dụ dỗ thành công liền thấy trời đất được tua lại lần nữa, trở về thời điểm vừa xuyên không, hắn tức giận muốn chửi ầm lên, chợt nhìn quanh, có điều gì không đúng lắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »