Ba năm sau.
Trần Lập Hiên được Ngô Thần chỉ dạy, tu vi tinh tiến vượt bậc, từ một đệ tử tạp vụ của Huyền Minh giáo, tấn thăng lên đệ tử ngoại môn, rồi nội môn, tạo nên địa chấn nho nhỏ trong vòng tròn các đệ tử.
Trong quá trình đó cũng vấp phải một vài trắc trở, Ngô Thần liền cho hắn một chút phấn hoa mạn đà la, biểu thị không có trắc trở nào phấn hoa mạn đà la không vượt qua được, nếu có, liền cần nhiều phấn hoa hơn nữa.
Ngô Thần mượn nhờ cảm ứng của mộng ma, cũng điều tra xong tung tích của Hiên Viên Như Ngọc, kết quả khiến hắn sững sờ nửa ngày, nàng dĩ nhiên trở thành người thân của tam trưởng lão Kiếm Thiên, địa vị cao cao tại thượng, chịu vạn người kính ngưỡng.
Nhưng nàng không nhớ hắn, nhìn hắn lướt qua cũng chỉ xem như gặp đệ tử bình thường, hơi nhíu mày rồi rời đi.
- Sư phụ, ta nghe nói hôm nay thánh nữ Kiếm Nhược Băng có mặt ở Trích Tinh Lâu. Nghe nói thánh nữ vô cùng xinh đẹp, ta phải đến đó ngắm thử.
- Nàng không những đẹp, âm thanh còn ngọt, chỉ tiếc không nhớ vi sư.
- A? Sư phụ nói gì?
Sư phụ là đại năng vạn năm trước sao có quan hệ với thánh nữ bản giáo, chẳng lẽ thánh nữ là đại năng chuyển thế, kiếp trước là đạo lữ của lão sư, Trần Lập Hiên nghĩ, dường như hắn phát hiện bí mật khó lường nha.