Ngô Thần đứng ở không gian tư nhân của hệ thống, nhìn hình ảnh của cô bé Math thức dậy, chạy loạn tìm kiếm, cuối cùng sụp đổ bên bờ vực gào khóc:
- Lão sư lừa con! Con hận lão sư! Con mãi mãi không tha thứ cho lão sư! Lão sư đừng rời bỏ con! Lão sư!
Hắn đưa tay chạm vào hình ảnh cô bé muốn lau đi hai hàng nước mắt nhưng đành bất lực. Tiểu tinh linh bay đến đậu trên vai, vuốt má hắn, nói:
- Ba ba, hệ thống cấp bốn sẽ mở ra chức năng quay về thế giới đã trải qua. Ba ba nhanh làm nhiệm vụ để hệ thống thăng cấp đi.
Đối với Lâm Thế Huy, hắn chỉ xem như công cụ hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có cảm tình gì. Nhưng lần này, hắn chân tâm thật ý xem Math như con của mình, hết mực yêu thương.
Hai năm không dài, cũng không ngắn, đủ để sự ngây thơ, khả ái đó in sâu vào tâm trí hắn. Thậm chí nửa năm cuối cùng, hắn liền cố ý trốn tránh, muốn dùng thời gian để hòa dịu lại, nhưng hắn thất bại thảm hại rồi, thua cho trái tim của một người thầy chỉ muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất đến với học sinh thân yêu.
Rồi mọi thứ sẽ khá hơn, hắn tự nhủ, Math bé nhỏ, lão sư xin lỗi!
- Tiểu tinh linh, bắt đầu nhiệm vụ mới đi.
- Được, ba ba.
- Tích, ký chủ nhận nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ tường trình: Hướng đạo công chúa Hiên Viên Như Ngọc phục tiên quốc. Hiên Viên Hoàng Kỳ, cha của công chúa Hiên Viên Như Ngọc bị các đồng minh lừa gạt, rơi vào phục kích của kẻ thù bỏ mạng, nước mất nhà tan. Mang huyết thống hoàng tộc Hiên Viên duy nhất, Hiên Viên Như Ngọc phải vượt qua chông gai thử thách, khôi phục Thiên Tinh tiên quốc. Túc chủ cần hướng đạo nàng không nên nghe lời dụ dỗ của thiên ma mở ra cánh cổng thời không tiếp dẫn chúng vào. Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ: Ba mươi năm. Thưởng hoàn thành: Năm mươi vạn tích phân.
- Ba ba chuẩn bị, đếm ngược xuyên không. Mười.. chín.. ba.. hai.. một.. bắt đầu xuyên không.
Ngô Thần xuất hiện trong khu hầm mỏ, bên cạnh có một cô gái đang ngồi tựa lưng vào vách đá.
Hắn xuất hiện đột ngột khiến cô gái giật mình, ngẩng đầu nhìn, rồi loạng choạng lùi lại. Lúc này hắn đã nhìn lướt qua bảng thuộc tính, biết nàng là học sinh mục tiêu.
Hắn nhìn những vết thương trên người nàng, má trái khắc chữ "nô" to lớn, chiếm gần nửa khuôn mặt, tai phải bị cắt mất, mắt phải cũng bị lộng mù, trắng đυ.c.
Xương quai xanh bị hai cây cốt thứ đóng xuyên. Đôi chân có lẽ cũng từng gãy rồi lành, khiến cho bước đi khập khiễng.
Quan sát kỹ bảng thuộc tính còn thấy lưỡi nàng đã bị cắt, tam đan điền đều vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, bằng một cách thần kỳ nào đó, nàng vẫn sống.
Quá thảm, nàng là vị công chúa thê thảm nhất mà hắn nhìn thấy, tất nhiên ở trên phim ảnh.
Sáu người xung quanh thấy nàng lùi lại đều kinh ngạc, họ không rõ nàng sợ điều gì, xung quanh không có gì lạ cả.
Bọn họ đều thống nhất bị khắc chữ "nô" lên má trái, mất tai phải, còn các thương tật khác không giống nhau, người tay cụt, kẻ mất chân. Họ đều là những người trung thành, nhất quyết bảo vệ huyết mạch Hiên Viên cuối cùng.
Ngô Thần đến gần nàng, lần này nàng chỉ nhìn hắn, không lùi bước.
- Hiên Viên Như Ngọc, công chúa vong quốc của Thiên Tinh tiên quốc, ngươi muốn phục quốc sao? - Biết nàng không thể nói, hắn liền tiếp: - Bái ta làm thầy, ta dạy ngươi phục quốc. Ngươi đồng ý không?
Hiên Viên Như Ngọc chớp mắt, gật đầu, đoạn quỳ xuống bái lạy, âm thanh thiếu nữ dịu dàng trực tiếp vang lên trong đầu Ngô Thần:
- Sư phụ tại thượng, xin nhận Như Ngọc cúi đầu.
- Ngươi..
Thông qua bảng thuộc tính, Ngô Thần biết được huyết mạch Hiên Viên ẩn chứa sức mạnh to lớn, thần dị, lại không giống nhau, mỗi người một vẻ.
Ngày biết cha chết trận, Hiên Viên Như Ngọc thức tỉnh một kỹ năng: Độc Tâm Thuật. Những người cách nàng ba thước đều bị nàng biết được suy nghĩ.
Ngô Thần nói đều là chân tâm nên không sợ nàng không bái sư, chỉ là nàng có thể dùng sóng não trao đổi khiến hắn bất ngờ.
Hắn từng hỏi tiểu tinh linh, không sợ bí mật hệ thống bị phát hiện, những suy nghĩ liên quan đến hệ thống, đều bị biến hóa thành sự hỗn loạn khiến Hiên Viên Như Ngọc cho rằng hắn đang nghĩ linh tinh.
Sáu người kia thẫn thờ nhìn nàng đối không khí quỳ lạy tưởng nàng thần trí mơ hồ, nhìn thấy ảo giác rồi.
- Bước đầu tiên, ta phải dẫn ngươi thoát khỏi chỗ này. Ngươi ở đây, ta đi khảo sát địa hình.
Dù là phàm nhân, Ngô Thần cũng đành liều mạng dò đường, hắn sợ gặp phải người mở thiên nhãn nhìn thấy liền cho hắn một kích ô hô ai tai, nhưng tình huống này không thể không đi a.
Hai ngày sau.
Mượn ánh trăng trong đêm tối, Ngô Thần dẫn Hiên Viên Như Ngọc trốn ra hầm mỏ. Có đôi lần nguy hiểm cận kề trong gang tấc như hữu kinh vô hiểm, hai người thuận lợi chạy ra ngoài.
E rằng người đông dễ dàng bại lộ, Ngô Thần yêu cầu Hiên Viên Như Ngọc để sáu người kia lại, quá trình quả nhiên như hắn đoán, có những đoạn đường chỉ có thể ẩn trốn một người, nhiều hơn liền không được.
Nửa ngày sau sự việc mới bị kẻ gian tiết lộ, đám tu sĩ truy tung như đã muộn, chỉ hậm hực trở về bắt sáu tên nô ɭệ kia không ngừng tra tấn.
Nhưng, trốn khỏi truy đuổi liền an toàn? Thứ lỗi, xin nói thẳng, ngươi nghĩ nhiều. Nơi đây là Ma Yêu Lĩnh, núi non trùng điệp, rừng rậm âm u, địa bàn hoạt động của yêu ma quỷ quái, khu vực hầm mỏ có cao thủ tọa trấn còn chưa đảm bảo an toàn, huống hồ hai phàm nhân yếu đuối.
Hai người trèo đèo lội suối, ngày chạy đêm nghỉ suốt bảy ngày, có lẽ vận may chiếu cố, họ không gặp yêu ma cường đại, chỉ lát đát vài con chủng loại ăn cỏ, không bị trêu chọc chúng sẽ không tấn công.
Đêm nay, họ trốn trong hốc đại thụ nghỉ ngơi. Ngô Thần chuẩn bị bữa tối.
- Sư phụ, con lạnh!
Ngô Thần trông thấy nàng thu người co ro, khẽ run rẩy, sờ trán liền biết nàng sốt rồi.
Hối đoái một viên hạ sốt, hắn cho nàng uống, lấy chăn đắp lên người nàng giữ ấm.
Hiên Viên Như Ngọc biết mình cảm sốt, giữa rừng núi thâm độc bị sốt sẽ rất nguy hiểm, nàng lo lắng mình chết đi, đại thù chưa báo.. Nàng thật lạnh, cảm giác một nguồn nhiệt ấm áp, nàng không ngần ngại ôm lấy giữ chặt.
Lúc đầu nguồn nhiệt còn vùng vẫy trốn tránh, nhưng với bản lĩnh của nàng, nó phải chịu thu phục. Nhếch miệng mỉm cười đắc ý, nàng theo ký ức đi sâu vào giấc mộng dài.
Một nàng công chúa xinh đẹp, điêu ngoa tùy hứng, vô pháp vô thiên nàng, trong lúc dạo chơi liền gặp chân ái rồi.
Hắn cao gầy, khuôn mặt không quá xuất chúng nhưng cũng thật dễ nhìn. Nàng thích nhìn bóng lưng hắn trở nên cao to, tỏa ánh hào quang sáng ngời, nơi đó chắc chắn là chỗ dựa vững chãi để nàng tựa vào.. cả đời!
Nhưng kẻ này không chấp nhận làm phò mã, nhất quyết thu đồ nàng, khiến nàng khó xử. Ta muốn ngươi làm chồng, ngươi cứ đòi cao hơn ta một bậc, biến thành sư phụ ta là có ý gì, không thể nhẫn, tuyệt không thể nhẫn a.
Trước hết giam cái mười, hai mươi năm từ từ dạy dỗ, xem hắn còn dám chống đối bản công chúa hay không. Nhưng đùi gà rán và co ca hắn cho ăn thật ngon nha. Nhưng ta giam hắn, hắn không cho ta đùi gà làm sao bây giờ, ai đó nhanh dạy ta với, cấp bách a.
Phụ hoàng lại thắng trận trở về, ta không còn thấy vui như trước. Chính kẻ đó cứ nhất quyết thà chết cũng không cưới ta. Ta không đẹp sao, không hấp dẫn hắn chút nào sao, hay hắn có người yêu rồi, rất lo lắng nha.
Hôm nay ta phải tìm hắn cọ một chút gà rán và co ca, thi chút tiểu kế ăn đậu hũ hắn, nếu không thì giả vờ vấp ngã ôm hắn hôn hôn nhẹ, hì hì.
Ngô Thần bên này rất cấp bách, một chút sơ ý, đệ tử hắn liền trúng chiêu. Nàng ngủ sáu ngày, chỉ còn một ngày nếu không tỉnh dậy sẽ hồn phi phách tán. Tiểu tinh linh nói phải biến điều mong muốn nhất trong giấc mộng của nàng thành hiện thực mới có thể cứu trở về. Nhưng hắn xem qua, nàng đây rõ ràng là muốn ngủ hắn, bảo hắn phải làm thế nào, này quá.. quá tùy tiện rồi!