- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phàm Nhân Ca
- Chương 15
Phàm Nhân Ca
Chương 15
Thật lâu sau, Triệu Á vẫn không chịu thừa nhận mình khi ấy là bị vây hãm trong trạng thái cái xác không hồn.
Cậu vẫn sống, mũi vẫn phả ra hơi nóng. Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh, khi thì là một mảnh trời xanh đẹp khiến người ta rơi lệ, khi thì là một bàn cơm ngào ngạt hương thơm, nhưng khi giọng nói sắc bén của mợ vang lên thì tất cả “oanh” một tiếng, nhẹ nhàng mà biến mất. Vì thế, ánh mắt của cậu lại dừng trên bức tường trắng.
“Mợ nói Á Á à, gia đình cháu ở Quảng Châu có… quen người nào có chức quyền không?” Mợ cười đến nhiệt tình.
“Người quen?”
“Nói đúng ra là, đang làm việc, hoặc là nhà có người thân mất, đơn vị đem vị trí công tác hiện tại trao lại cho người nhà.” Mợ thở dài: “Cháu biết đấy, cậu cháu mới đến đây, hiện tại tìm công việc không phải dễ dàng gì.”
Triệu Á lãnh đạm nói: “Cháu không biết.” Cậu không để ý lắm đến sắc mặt của mợ, cuối cùng nhịn không được, lắng tai nghe động tĩnh phòng bên cạnh. Bởi vì có đôi khi bất tri bất giác, tai nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ vọng lên từ góc phòng: “Á Á ăn đi.” “Á Á cưng, mang thức ăn lên giúp mẹ”, trong phòng khách thoáng nghe có tiếng TV, đó là chương trình tiếng Anh mà ba thích xem nhất.
“Ài?” Mợ thất vọng cằn nhằn: “Chuyện này sao giờ? Lúc ấy nhà mợ…”
Triệu Á bỗng nhiên đứng lên, chạy ra khỏi phòng.
“Ai? Thằng nhóc này có chuyện gì, mợ còn có chuyện muốn thương lượng với cháu!” Mợ gào lên, sắc mặt thoạt nhìn thật khó coi.
Triệu Á ở hành lang chợt đứng lại, cậu hoang mang nhìn phòng khách, TV không bật, Hào Hùng đi giày đứng trên sofa nhảy cứ như là dưới chân có con chuột. Cậu kinh ngạc, nhìn phòng bếp một chút.
Trống trơn, không có ai.
“Á Á, Triệu Á! Cháu trở về, mợ còn có việc…”
Cậu ở trong phòng mình ló đầu ra, nhăn mi: “Em ồn ào cái gì? Nó còn buồn phiền, em để nó yên tĩnh một chút đi.”
Đôi lông mày thưa thớt của mợ dựng đứng lên, hừ nói: “Yên tĩnh? Tôi còn không phải vì anh sao. Chỗ ở, ăn, mặc, cái gì cũng tiền hết. Nếu như không có việc làm, không bằng về nhà cày ruộng!”
Hào Hùng từ sofa nhảy xuống, tinh thần sáng lạn đưa ra ý kiến: “Mẹ, về với ông bà thì phải nhớ mang TV đi nữa.”
“Ba.” Mợ cho nó cái tát: “Mày im miệng cho tao!”
Hào Hùng gào khóc.
Triệu Á từng thấy qua một lần, giờ nhìn cũng quen. Cậu không để ý tới gia đình nhà này, lẳng lặng đi một vòng quanh phòng khách, đem cái ghế Hào Hùng làm đổ dựng dậy. Đi vào nhà bếp, cậu chậm rãi mở tủ bát, đem mấy lọ dầu, tương, muối nhẹ nhàng cất vào chỗ cũ.
“Anh dám cãi nhau với tôi sao? Họ Trần kia, anh đừng có ầm ĩ. Có bản lĩnh, anh đánh tôi đi. Dù sao cũng không ở nhà, cách cha xa lắm, có đánh vợ cũng không ai biết!”
“Cô nói cái gì?”
Giọng mợ cao vυ"t không để cho ai chen vào: “Tôi nói anh nếu có bản lĩnh, thì đã không phải là con rùa! Cả đời nghèo hèn!”
“Cô…” Giọng cậu cũng cao lên: “Tôi… tôi…”
“Anh đánh xem? Dám đúng không?” Mợ khóc lóc: “Số tôi như thế nào khổ thế này? Đến Quảng Châu hai ngày, liền bị đồ không lương tâm này đánh!”
Bên ngoài hỗn loạn khiến Triệu Á vô thức không muốn bước vào chiến trường, cậu yên lặng đứng ở cửa nhà bếp, để bản thân mình chìm đắm trong hương vị nhà bếp mang lại.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cậu nỗ lực làm rõ ràng một đoạn kí ức. Kí ức cũng không hoàn toàn mất đi, đôi khi rất mơ hồ, đôi khi lại thật rõ ràng. Cậu nhớ rõ là cô giáo Từ tìm cậu, nhớ thật rõ từ xa thấy hai vị cảnh sát đứng ở cửa. Còn có Trương Thụy như cái bóng đuổi theo. Dì Nhược Lâm khóc thật nhiều.
Còn có Đồ Nhan.
Ba và mẹ đâu?
Tim cậu bỗng đập loạn, như bị ai đó nhét vào một cái chum. Chum rất nhỏ, máu tràn ra, tay cũng bị văng đi, bị văng đi.
Một thằng nhóc đang tuổi trưởng thành trong một thế giới liên tục đổi thay. Triệu Á chợt nhận ra mình thật nhỏ bé. Cậu đã từng vô số lần hi vọng bản thân có thể rời khỏi nhà, cậu đã lớn không cần ba mẹ phải nói nhiều, bảo cậu cái gì nên cái gì không nên làm, bảo cậu lúc nào thì ăn, ăn thì phải ăn canh trước tiên, không được uống nước có ga…
Hóa ra cậu nhỏ bé như vậy. Một ngày không có ba mẹ, ngay cả phòng ở của mình cũng trở nên đáng sợ, nghĩ đến có con quái vật sẽ nuốt lấy bản thân mình.
“Á Á, Á Á.” Giọng mẹ lại vang vọng vào tai, chui vào đầu, tiến vào tủy não, xuyên qua thần kinh.
Trương Thụy, Đồ Nhan, cái gì cũng đều không rõ.
“Con chúng ta thật giỏi.”
“Trường trung học chuyên, trường chuyên của tỉnh.”
“Tương lai con giỏi hơn cả ba, thi làm bác sĩ.”
Thân thể Triệu Á dính sát trên tường, dường như muốn hòa vào làm một. Cậu mở to mắt, mong muốn có thể đem những thanh âm này… nghe lại thật cẩn thận, tập trung tinh thần, thế nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng gì.
Nhà bếp vắng vẻ, vắng vẻ giống như chết vậy.
“Oa oa oa…” Tiếng Hào Hùng khóc vang lên.
Không có ba, không có mẹ. Chỉ có cậu mợ, cùng một con chuột thích khóc nhè.
“Rốt cuộc là làm sao?” Triệu Á tự hỏi: “Thế giới này rốt cuộc là bị sao vậy?” Cậu dựa tường, trượt xuống, gào khóc trong góc.
Cô nhi, cậu tự nhiên thành cô nhi.
Triệu Á nỗ lực thanh tỉnh đầu óc, nhưng những ý nghĩ đó lại ngày càng loạn.
Này có phải là làm chuyện xấu nên bị báo ứng không? Một ý nghĩ chợt đến trong đầu, Triệu Á chấn động. Cậu cùng Đồ Nhan, cậu cùng Trương Thụy… Triệu Á liên tục lắc đầu, không nên. Việc này tuy rằng sai… cậu bao biện, buổi tối ngày hôm đó lại chợt hiện về, như có một tiểu ác ma ghê tởm đang nhắc nhở đạo đức của Triệu Á.
Ra là như vậy, lúc đó mày đang làm gì?
Uống rượu, làʍ t̠ìиɦ, làm chuyện không thể nói cho ai biết.
“Á Á? Á Á?” Có người vỗ vỗ mặt cậu: “Á Á, tỉnh tỉnh.”
Triệu Á lấy lại tinh thần, Trương Thụy ngồi xổm trước mặt.
Trương Thụy hỏi: “Cậu ở trong nhà bếp làm gì? May mà tôi có chìa khóa dự bị, không thì phải phá cửa mất.”
Triệu Á nói không nên lời.
“Đến, chúng ta trở về phòng.”
Tim Triệu Á đập loạn. Tim cậu loạn hình như cũng liên quan tới chai rượu Ngũ Lương, cậu không thể nào vứt bỏ được những muộn phiền đó. Nếu như Triệu Á không nhớ, nếu như cậu không quan tâm nữa…
Cậu mợ không còn ở phòng khách.
Trương Thụy đóng cửa phòng.
“Có muốn uống nước không?”
Triệu Á lắc đầu.
“Này, chúng ta nói cái gì đi.” Trương Thụy ngồi xuống, nỗ lực tìm chuyện nói. Bất luận là chuyện gì, chỉ cần phân tán nỗi đau của Triệu Á cũng được: “Mình nói về kế hoạch, nghỉ đông chúng ta trở về trường sớm một chút, tôi giúp cậu phụ đạo hai tuần cuối.”
Triệu Á nhìn Trương Thụy nói, cảm giác thân thiết không nói nên lời, cái cảm giác ấm áp này chạm đến từng dây thần kinh, bỗng nhiên cậu tự hỏi.
Trương Thụy có thể nào cũng sẽ rời đi?
Buổi tối hôm đó cậu ta cũng rời đi đó thôi?
Vì vậy, Triệu Á lại bắt đầu suy nghĩ.
Vĩnh cửu, từ này tự nhiên bật ra. Có gì là vĩnh cửu không? Người yêu mình, hay người mình yêu, có thể nào vĩnh viễn làm bạn được không?
Mẹ và ba là người mình yêu nhất, nháy mắt cũng biến mất.
Đồ Nhan, nghĩ tới Đồ Nhan ngồi trong máy bay, bay trên trời xanh. Thảo nào, cậu lại thích trời xanh như vậy.
Trương Thụy.
Triệu Á bỗng nhiên giơ tay, sờ sờ mặt Trương Thụy.
“Nếu như có thể, chúng ta có thể đi tìm cô Từ…” Trương Thụy bị bàn tay lạnh lẽo sờ hoảng sợ, ngậm miệng, quan sát Triệu Á.
Triệu Á sờ gương mặt trắng nõn, nhẹ nhàng chạm.
“Là thật.” Triệu Á nói một câu thật buồn cười.
Thế nhưng Trương Thụy lại không hề thấy buồn cười, đột nhiên, cậu muốn khóc.
“Đúng vậy, là thật.” Trương Thụy nói.
Triệu Á cho cậu ta một nụ cười ảm đạm.
Trương Thụy cũng sẽ rời đi. Thân tình máu mủ, không phải là số phận có thể an bài.
Mà bọn họ, cậu cùng Đồ Nhan, cậu với Trương Thụy, quan hệ như vậy, vốn không được số phận ưu ái.
Triệu Á nghĩ mình đã hiểu.
“Trương Thụy, về nhà đi.” Triệu Á nói: “Đừng trở lại nữa.”
Trương Thụy không hiểu nhìn cậu.
“Buổi tối hôm đó, Đồ Nhan đã trở lại. Những chuyện nên làm, chúng tôi đã làm rồi.” Triệu Á nhìn gương mặt Trương Thụy dần mất đi huyết sắc: “Cậu đã mất đi cơ hội duy nhất rồi.”
Câu nói như viên đạn, chuẩn xác trúng mục tiêu.
Trương Thụy cứng người.
Triệu Á trong chốc lát phát hiện, tàn nhẫn hóa ra vui như thế. Cậu biết mình không cần vì chần chừ đến phát sầu, không cần vì người nào đó rời đi mà đau thương.
Thế giới không hề lắc lư mà lại đu đưa, trầm xuống, tất cả đều thay đổi hình dạng.
Nhưng một cánh cửa sổ còn sót lại, một tia chớp lóe lên.
“Đi thôi.” Triệu Á bảo.
Trương Thụy mất hứng đứng lên, ánh mắt phát sáng nhìn Triệu Á.
“Gặp lại sau.” Triệu Á nói với cậu ta.
Khóe miệng Trương Thụy khẽ giật, cậu dự định cười một cái, thế nhưng một giọt nước mắt thật lớn từ không trung rơi xuống, thấm vào thảm.
Triệu Á tiễn Trương Thụy rồi nằm trên giường.
Cậu có lẽ là chết rồi, hay cũng có lẽ là đã trưởng thành.
Hoặc là, lớn lên chẳng khác nào chết đi, có được tự do so với mất đi lại càng quý trọng.
Triệu Á rút ra được kết luận cho bản thân, song song đó, từ sâu thẳm trái tim, cậu lại hoài nghi. Cho nên cậu giữ cửa, một cánh cửa nho nhỏ.
Nếu như, nói là nếu như nhé. Nếu như Trương Thụy trở lại tìm, gọi cậu một tiếng “Á Á” thì cậu sẽ cùng cậu ta một chỗ.
Nếu như, số phận thực sự không có gì là không làm được, mà con người có dũng khí đối chọi với mọi bất hạnh, vậy thì cứ đến đi.
Chỉ cần có Trương Thụy, Triệu Á xác định sẽ không giống cậu với Đồ Nhan chia li. Cậu khẳng định được rằng, Trương Thụy tốt hơn Đồ Nhan rất nhiều, Trương Thụy so với Đồ Nhan thì càng thương cậu hơn.
Nhưng, cái trò chơi kiểm tra xem ai yêu ai nhiều hơn này từ khi nào thì bắt đầu vậy? Là ai nghĩ ra?
Liên tiếp nhiều ngày, Trương Thụy không xuất hiện.
Tết âm lịch tới, pháo hoa nổ rộ, trên trời tràn ngập hương vị vui sướиɠ. Công ty ba mẹ Triệu Á nhận cậu vào làm công nhân, mợ mua cho Hào Hùng quần áo mới.
Triệu Á nhận được điện thoại an ủi của cô Từ, thuận tiện cũng biết được thành tích học của mình, tuy rằng cô giáo Từ đã cố gắng xin, nhưng trường học vẫn quyết định học kì sau cậu chuyển khỏi lớp chọn.
“Á Á, nghỉ đông trở về học phụ đạo không? Trương Thụy đã trở lại chuẩn bị bài cho học kì sau, em cũng trở lại đi, bảo cậu ấy phụ đạo cho?”
Triệu Á không suy nghĩ kĩ ý kiến này, cảm kích nói: “Cảm ơn cô, không cần đâu.”
Đầu năm, là ngày bọn trẻ khắp nơi nhận được tiền lì xì.
Triệu Á đóng lại cánh cửa mình vẫn để hé.
Không ai biết Triệu Á đã trải qua những gì. Mọi người chỉ cảm giác được Triệu Á thay đổi, không hề hốt hoảng, cũng tỉnh táo lại rất nhiều, dường như đau thương qua đi, biết cố gắng sống mới tốt.
Bác gái Vương thấy thế yên lòng, cậu cũng hiểu, cảm thấy dễ ăn nói với chị gái hơn.
Thái độ của mợ ngày càng lạnh nhạt, từ khi biết tiền gửi ngân hàng của gia đình Triệu Á chỉ có mấy nghìn, sắc mặt liền xấu đi trông thấy.
“Hừ, còn nói là người thành phố, mua nhà, tiền dư cũng chẳng có.” Mỗi ngày Triệu Á ở trong phòng im lặng, mặc kệ những lời châm chọc của mợ: “Số tôi là số con hầu sao? Trước là mẹ già của Trần gia, giờ còn muốn hầu hạ cả người của Triệu gia nữa.”
Cậu bảo mợ nói ít đi, mợ lập tức hùng hổ: “Tôi đâu có nói sai? Quét rác, rửa bát, nấu cơm, giặt giũ, già trẻ lớn bé nhà các người không phải là ngồi vắt chân chờ tôi hầu hạ sao?”
Cửa phòng bỗng nhiên mở, Triệu Á cầm một túi xách ở trong phòng đi ra.
Cậu hỏi: “Á Á, cháu đi đâu?”
“Trở về trường học phụ đạo.”
Nhìn Triệu Á ra cửa, mợ hừ mũi: “Đúng là dáng vẻ cậu ấm.”
Trước khai giảng ba ngày, Triệu Á vô thanh vô tức trở về. Triệu Á có vẻ chán chường, vừa vào phòng khách liền ngồi xuống sofa. Cậu ở trong phòng đi ra hỏi: “Đã về? Ăn gì chưa?”
Triệu Á lắc đầu.
Cậu gọi: “Mẹ Hào Hùng, làm đồ ăn cho Á Á.”
Giọng mợ từ trong phòng vọng ra: “Tôi không phải cái tiệm cơm, canh ba canh năm phải dậy nhóm lửa. Giờ là lúc nào rồi? Ngài muốn ăn cơm trưa hay cơm tối đây?”
Cậu lắc đầu hướng Triệu Á nói: “Tủ lạnh có thức ăn, cháu sao lại về giờ này? Lần sau…”
Triệu Á không lên tiếng, tự mình mở tủ lạnh, nhìn một chút, đem bát cháo lớn bên trong đem ra, muốn tìm đậu phụ.
“Đậu phụ buổi trưa ăn hết rồi.” Cậu cười gượng, quay đầu hướng về phòng ngủ hỏi: “Trứng muối buổi trưa em để đâu rồi?”
“Tôi không phải nói rồi sao? Muốn ăn thì tự mình tìm.”
“Tìm không thấy mới hỏi em chứ.” Cậu nói: “Không phải em chiên nhiều lắm sao?”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, chắc là mợ bực mình rồi.
Cậu đối với vợ mình từ trước tới nay đều ba phần sợ, cho nên cũng không dám hỏi lại, muốn tự mình chiên trứng cho Triệu Á, nhìn lại, thấy Triệu Á tìm được một đĩa dưa muối, đang bắt đầu ăn.
“Á Á… hắc…” Cậu xoa xoa tay.
Triệu Á không để ý, cười một chút với cậu, rồi đem hết chỗ cháo lạnh nuốt vào bụng, dường như đã no, Triệu Á tự mình thu dọn sạch sẽ, vào phòng, đóng cửa.
Nửa ngày, cậu mang theo một cái túi to, so với lúc trước còn to hơn nhiều.
Triệu Á không đi ngay lập tức, mà trở lại phòng khách, buông túi xuống, chỉ vào sofa: “Cậu, mời cậu ngồi.”
Cậu không hiểu gì ngồi xuống.
Triệu Á bắt đầu nói chuyện.
“Cậu, gia đình cậu có dự định ở lại Quảng Châu không?”
“Ai, công việc có, mợ cháu cũng tạm thời có việc.”
“Vậy em họ?”
“Đang sốt ruột tìm trường.”
Triệu Á suy nghĩ một chút, lấy một túi tiền trong người ra, đặt vào tay cậu: “Quảng Châu là nơi đắt đỏ, tìm trường cũng phải mất tiền, tiền này… cậu cầm lấy.”
Cậu nhìn xấp tiền, có lẽ con số lên đến hàng vạn mất, lấy làm sợ hãi: “Này… này…”
Triệu Á nói: “Cậu, trường chuyên cháu học không nổi nữa, cho nên mấy hôm nay ở bên ngoài liên hệ với các trường học khác ở Quảng Châu. Họ không những nhận cháu mà còn miễn phí tiền học, tiền ở kí túc xá cho cháu.”
“Cháu muốn học trường khác.”
Triệu Á gật đầu, đứng lên xách hành lí: “Cháu hôm nay đi. Chú và gia đình cố gắng tìm công việc tốt, tìm một chỗ để ở.”
“Tìm chỗ ở?”
“Vâng.” Triệu Á ra cửa, quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Nhà này cháu đã bán lại cho bác gái Vương dưới tầng, con trai bác ấy năm nay cưới vợ, không muốn xa con trai, này cũng tiện, cháu có thể ở trường chăm chỉ học.”
Cậu ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng, cảm giác tất cả đang đu đưa.
Triệu Á ôn nhu nhìn cậu: “Cậu, đừng buồn. Trên đời này không có gì là vĩnh viễn, không thay đổi, huống chi đến nơi ở.”
Triệu Á đeo túi trên lưng, tựa như một kẻ bị trời đất vây khốn, cuối cùng cũng có thể thoát, thở hắt, đi ra khỏi cửa.
Từ ngày hôm nay, cậu là kẻ không nhà.
Trời không xanh, bầu trời năm mới vẫn hơi lành lạnh.
Triệu Á đứng trên đường, thử mỉm cười. Cơ mặt tạo nên nụ cười theo thói quen.
Hành lí rất nặng, bên trong đều là mô hình quý giá, nếu như bán đi cũng được không ít tiền.
Bác gái Vương rất quen thuộc với gia đình Triệu Á, không cần đến xem phòng mà quyết định mua luôn căn nhà. Giấy tờ đã kí, Triệu Á lấy một phần chuyển cho dì Nhược Lâm, dì vì ba mẹ Triệu Á mà tốn không ít tiền, một phần đưa cho cậu để sinh hoạt ở Quảng Châu, số tiền còn lại gửi tiết kiệm, này coi như tiền sinh hoạt và tiền học đại học tương lai của Triệu Á.
Cậu cảm thấy mình trưởng thành lên rất nhiều, nhưng trong ngực nặng nề quá, dường như có một tảng đá đè ép lấy, trái tim không sao chống đỡ được trọng lượng như vậy.
Trương Thụy mãi đến khi khai giảng, từ cô giáo Từ mới biết tin Triệu Á thôi học.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phàm Nhân Ca
- Chương 15