Chương 12

Lớp phó lớp 1 năm nhất lại trầm mặc.

Trạng thái hiện giờ so với trước kia lại càng kinh dị hơn, không chỉ u buồn luôn thường trực, mà có đôi khi trong lớp còn thất thần. Triệu Á luôn ngẩn ngơ nhìn đi đâu đó, ví dụ như cái bút trên bàn, lá dưới tàng cây, nếu có người ở phía sau cậu ta gọi một tiếng thì cậu ta sẽ giật mình hoảng sợ rồi chậm chạp quay đầu lại.

Cậu muốn giải thích với Đồ Nhan, mỗi lần đứng ở chỗ ông cụ trông kí túc nhấc điện thoại, lòng bàn tay lại đầy mồ hôi. Không biết gọi Đồ Nhan rồi thì sẽ nói cái gì, vạn nhất càng tô càng đen, thì phải làm thế nào bây giờ?

Mà trong lòng cậu cũng mơ hồ bất mãn, bởi vì cậu không có làm gì sai mà, Đồ Nhan sao lại không rộng lượng một chút.

Nói ra tên Đồ Nhan, lúc chờ Đồ Nhan đến nhận điện, tim Triệu Á nhảy loạn lên, không khỏi miên man suy nghĩ. Cậu nghĩ việc này mình sai rồi, đồng thời Đồ Nhan cũng sai, lo được lo mất khiến cậu yếu đuối hơn, ống nghe trong tay dường như ngày càng nặng.

Thời gian đợi tuy ngắn nhưng lại như dây đàn ngày càng căng, cậu bỗng nhiên sợ hãi, liền dập ống nghe, muốn chặn lại tin xấu từ bên kia truyền tới.

Cứ như vậy, việc giải thích với Đồ Nhan thất bại.

Có đôi khi cũng hạ quyết tâm muốn cùng Đồ Nhan nói rõ, Triệu Á rất nhiều lần tự cổ vũ bản thân, đồng thời cảnh cáo nhất định phải chờ Đồ Nhan nhận máy, đem sự việc kể lại hết cho Đồ Nhan. Nhưng mà sự đời thì thường không được như mong đợi, thật vất vả Đồ Nhan mới nhận máy, “Này”, tim Triệu Á loạn nhịp mãi mới nói ra được một tiếng, bóng dáng Trương Thụy phía xa xa chợt lóe, hình như đang định quay trở về kí túc xá. Triệu Á ngưng thở, theo phản xạ dập máy.

Đồ Nhan liên tiếp mấy ngày đều có điện thoại, nếu không phải chưa nhận máy đã tắt thì cũng là nói được một từ rồi dập máy. Tuy rằng đối phương một câu cũng chưa nói, nhưng cậu cũng đoán được đó là ai.

Hành động của Triệu Á như vậy khiến cậu mơ hồ, hơn nữa còn bắt đầu hoài nghi. Lẽ nào Triệu Á dự đình phân rõ giới hạn với cậu? Ô tô con kia đã thay thế được vị trí của cậu, Triệu Á muốn nói nhưng rồi lại không tiện mở miệng?

Cậu tự nhủ với bản thân điều đó không thể, tình hình ngày lại càng nghiêm trọng cậu cũng không dám gọi điện cho Triệu Á, sợ nghe được tin đáng sợ.

Hai người đều có khúc mắc, cứ nói thẳng với nhau thì chẳng đến nỗi.

Hai người gian nan cứ thế mà cho đến cuối tuần, Triệu Á đem theo tâm tình thấp thỏm bất an mà về nhà.

Về đến nhà một mảnh im ắng, xem ra tất cả mọi người đều có việc ra ngoài. Triệu Á cởi giày về phòng, trong phòng cũng trống trơn, Đồ Nhan hẳn nhiên không về.

Cậu thấy phiền muộn, rồi lại lo lắng. Lẽ nào cứ như thế chấm dứt? Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Á cảm giác tuyệt vọng như bị búa đập thành bột. Cậu cuộn tròn một góc trên giường không lên tiếng, một lúc sau lấy ảnh mà Đồ Nhan đưa cho xem.

Ảnh chụp Đồ Nhan đang cười thực vui vẻ, trong tay còn cầm phong lan, hai tay thật bẩn. Nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của hai đứa, Triệu Á cười. Thế nào lại kết thúc đơn giản như thế? Bọn họ trời sinh là phải cùng một chỗ với nhau, nhìn Đồ Nhan, tối hôm đầu tiên tới đây len lén nhìn Triệu Á, giao mô hình mình yêu nhất cho Triệu Á.

Nghĩ như vậy, Triệu Á lại cảm thấy mong chờ.

Cậu bắt đầu kế hoạch lúc Đồ Nhan trở về thì phải giải thích thế nào. Đầu tiên phải giải thích chuyện hôm trước. Sau đó sẽ cùng Đồ Nhan nói về thi đại học, cao trung không thể cùng một chỗ, đại học nhất định phải thi chung một khối, tốt nhất là hai người cùng chung kí túc xá.

Cuối cùng… mặt Triệu Á phiếm hồng. Cuối cùng, có muốn hay không Đồ Nhan hôn cậu?

Hôn? Tim Triệu Á nhảy loạn lên, này không phải là lo lắng mà đập nhanh mà là vì vui sướиɠ. Theo ý của Trương Thụy, không có hôn thì sẽ không tính toán chính xác quan hệ. Vậy cùng Đồ Nhan thì có được tính là không có xác định quan hệ hay không?

Bộ não nhỏ bé của Triệu Á không ngừng chuyển dộng, vắt óc tìm mưu tính kế. Cậu đã quên hẳn tức giận, đã quên mất Đồ Nhan có lẽ sẽ không trở về, dường như rượu lâu năm thì tác dụng chậm, cậu dần dần lung lay.

Ảnh chụp Đồ Nhan cười, dáng vẻ cười của cậu ta có một trăm loại đáng yêu. Triệu Á càng xem càng thấy thích không muốn buông tay, tựa như Đồ Nhan thật đang ở trong đó. Cậu hai tay cầm ảnh, bỗng nhiên cười, cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên tấm ảnh.

Một loại vui sướиɠ không nói nên lời dâng trào trong ngực, cứ như là cùng Đồ Nhan hôn nhau thật vậy. Triệu Á say sưa nhắm mắt lại, lần thứ hai cúi đầu. Lần này cậu thật sự hôn thật lâu, toàn tâm toàn ý thể nghiệm cảm giác cùng Đồ Nhan hôn.

Thật kì diệu, cùng Đồ Nhan hôn nhau thật cũng sẽ kì diệu như thế.

Trái tim Triệu Á như đang kêu gào vì hạnh phúc, ngẩng đầu, mắt hơi chớp chớp. Quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười liền cứng ngắc.

Nhược Lâm đứng ở cửa, tóc hơi rối, hình như là vừa mới từ phòng ngủ của mẹ Triệu Á ra. Cô không dám tin con mắt mở lớn nhìn thẳng vào Triệu Á, dường như Triệu Á không phải là Triệu Á mà là một con quái vật đang chiếm lấy thân thể Triệu Á.

Triệu Á cả người cứng đờ.

Một dòng nước lạnh buốt chảy dọc theo xương từ lòng bàn chân chạy đến tậm tim. Tay cậu bắt đầu run, chân bắt đầu run, môi cũng run theo.

Tất cả đều tan vỡ.

Cậu gắt gao nắm lấy tấm ảnh, mong muốn dì Nhược Lâm chưa bao giờ trông thấy bức ảnh này. Cậu biết dì Nhược Lâm chắc chắn đã nhìn thấy rồi, hơn nữa còn nhìn rất rõ trong ảnh là Đồ Nhan.

Thời gian tàn nhẫn trôi, đột nhiên như có tiếng xé rách đến kinh khủng, tiếng thét chói tai.

Triệu Á bị ánh mắt Nhược Lâm bức không thể nói, Nhược Lâm cũng có vẻ nhẫn chịu không nổi, xoay người ra khỏi phòng.

Triệu Á thất thần nhìn nơi cửa phòng không người, quên cả suy nghĩ, ngay cả dũng khí xuống giường đóng cửa cũng không có, cậu xốc chăn, trùm qua đầu, giấu mình thật sâu trong bóng tối.

Bóng tối thật tốt, có thể che giấu được tất cả. Triệu Á nằm trong chăn run rẩy, cậu cả đời chưa bao giờ thấy lạnh như thế, từ đầu đến chân, từ mỗi lỗ chân lông đến tim, đều như băng.

Bóng tối và im lặng cùng song song tồn tại, không có thanh âm khiến Triệu Á yên tâm, khiến Triệu Á muốn khóc thành tiếng. Nhưng cậu không thể lên tiếng, chuyện như vậy, còn mặt mũi nào mà khóc?

Không lâu sau, từ phòng khách truyền đến thanh âm. Triệu Á như chú chim nhỏ giật mình, cảnh giác lắng nghe động tĩnh.

“Ai nha, mệt chết được. Nhược Lâm, dậy rồi à? Đến đây, mau giúp tôi thái cái này đi. Hôm nay chúng ta phải làm một đống đồ ăn ngon cho hai đứa con.” Mẹ Triệu Á nói.

“Cậu muốn mua thức ăn sao không đánh thức tôi cùng đi chứ.”

“Cậu tối hôm qua làm việc suốt đêm, phải ngủ nhiều một chút, không thì sẽ mau già.” Tiếng cười của mẹ Triệu Á từ phòng khách bay tới lọt vào tai Triệu Á: “Cậu xem cậu, mắt đều sưng đến thế, gầy đi nữa. Phụ nữ quả thật là không thức khuya được.”

Căn nhà náo nhiệt hẳn lên, tiếng ghế xê dịch, tiếng dao chặt xương va vào thớt gỗ, tiếng nước chảy ào ào.

Chiếc gối trên đầu Triệu Á bỗng nhiên bị xốc lên.

“A a? Thằng nhóc này thế nào về đã ngủ rồi? Tối qua thức ôn bài muộn quá sao?” Mặt mẹ hiện ngay phía trên: “Mau dậy đi, còn trẻ tuổi như thế không được ngủ nướng.” Cô dựng Triệu Á dậy, hình như phát hiện gì đó, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại gầy thế này? Sờ được cả xương rồi này.”

Triệu Á cắn môi, dáng vẻ ủ dột, trong mắt mẹ nhìn lại càng đáng thương. Mẹ lập tức dỗ dành, vuốt ve mặt cậu, liền mở miệng: “Nhất định là con ăn cơm không ngon rồi, ở nhà cũng không chịu nghe mẹ nói, gầy cho đáng đời. Đừng có ăn đồ ăn nhanh gì đó, phải ăn đầy đủ chất vào. Hai bên Chấp Tín chả phải cũng có mấy quán cơm đó sao? Thỉnh thoảng tới đó ăn đi, phải ăn nhiều vào.” Rồi lại lấy ví tiền, cầm tờ mệnh giá lớn đưa cho Triệu Á, “Đừng tiêu linh tinh.”

Triệu Á cầm tiền, gọi một tiếng “mẹ”, mũi chợt chua xót, nước mắt rơi xuống.

“Làm sao? Đây là sao đây?” Mẹ hỏi: “Thi không tốt sao?”

Triệu Á lắc đầu.

“Vậy rốt cuộc làm sao? Á Á, con nói đi.” Mẹ lo lắng.

Chuyện của Đồ Nhan cậu thực sự không dám kể, Triệu Á nói: “Mẹ, con nhớ mẹ.”

Mẹ thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên: “Đứa ngốc này, con bao nhiêu tuổi rồi? May còn là một thằng nhóc. Lau nước mắt đi, đừng để dì Nhược Lâm nhìn thấy lại cười cho giờ.”

Triệu Á lau nước mắt, bị mẹ ẩn ra phòng khách.

Nhược Lâm đang ở phòng khách đọc báo, Triệu Á vừa thấy cô lập tức cúi đầu, tim thoáng nhảy dựng lên.

Nhược Lâm tựa hồ đã quên chuyện sáng ngày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Á: “Á Á rời giường rồi sao?”

“Nhược Lâm, cậu nhìn mắt nó hồng hồng này. Thằng nhóc này nhớ mẹ nó.” Mẹ Triệu Á tự hào.

Nhược Lâm cười cùng mẹ Triệu Á: “Đồ Nhan nhà tôi tính tình ngang tàng, cũng không nhớ mẹ, không giống như Á Á.”

Triệu Á đoán Nhược Lâm nói có ý, nhưng lại không thể tưởng tượng được ý nghĩa bên trong rốt cuộc là gì, trước mắt một mảnh mơ hồ, phân nửa thần trí bay đến nơi tăm tối nào đó, phân nửa theo thói quen thanh tỉnh, ngượng ngùng theo mẹ vào nhà bếp, giúp mẹ làm cơm.

“Á Á, đem cái này chú ý.” Mẹ đưa cho cậu vài củ hành, căn dặn: “Cắt hành vào, chiên trừng thật mỏng. Cẩn thận tay.”

Ting ting, chuông cửa kêu.

Chỉ chốc lát nghe được tiếng Đồ Nhan: “Mẹ, dì Quyên Tử, con về rồi.”

Triệu Á một dao chệch hướng, đầu ngón tay xuất hiện một vết, máu chảy ra ngoài. Cậu không hé răng, dùng giẻ lau đi. Mẹ đang hăng hái chiến đấu với cá mực không có chú ý tới tay Triệu Á, nhưng nghe thấy tiếng Đồ Nhan, lên tiếng: “Đồ Nhan, dì đang xào rau, con mau rửa tay đi, chút nữa ăn cơm.”

Triệu Á dùng khăn quấn một vòng quanh ngón tay, xem máu tạm thời được cầm, chịu đau đem đống hành kia cắt nốt, ngơ ngác đứng ở góc phòng bếp.

Mẹ vội vàng liếc mắt cậu: “Lo lắng cái gì thế? Không có việc gì thì đi ra ngoài đi, đứng đây mỡ bắn.”

Phòng khách có Nhược Lâm, hôm nay Triệu Á sợ nhất Nhược Lâm. Huống chi còn có một Đồ Nhan trạng huống bất minh. Triệu Á tuy rằng muốn gặp Đồ Nhan, nhưng cũng không dám đi ra ngoài.

“Mẹ, hôm nay con theo mẹ học cách xào rau có được không?”

“Hắc! Muốn nhận mẹ làm thầy à?” Mẹ Triệu Á vui vẻ, trong tim đều là ấm áp con trai mang đến. Cô càng phát ra tinh thần sáng láng, một bên xào một bên truyền thụ bí quyết.

Triệu Á nghe tám thì quên chín, chỉ gật đầu vâng dạ có lệ, khóe mắt chuyển ra bên ngoài phòng bếp, thấy bóng đen thỉnh thoảng đi lại trước cửa, tim liền đập thình thịch, sợ Đồ Nhan đi vào, lại cũng sợ Nhược Lâm vào bê thức ăn.

Thức ăn làm xong, Triệu Á giả vờ vẻ chịu khó, chăm chú bê thức ăn. Bước ra nhà bếp, trước mặt là Đồ Nhan đang cầm khăn lau bàn đi vào, thấy Đồ Nhan định mở miệng, cậu nhẹ run lên, cúi đầu bưng bát canh tránh Đồ Nhan đi đến bên bàn.

Đồ Nhan do dự nửa ngày mới dám bước vào cửa Triệu gia, cố ý thân thiện, nhưng mà mãi không thấy Triệu Á đi ra, trong lòng bất an. Giờ nhìn thấy hành động của Triệu Á, dũng khí vất vả mới lấy được liền bay đi mất phân nửa.

Đến giờ ăn, ba Triệu Á vẫn chưa về.

Mẹ Triệu Á bảo: “Đừng đợi nữa, ai biết anh ấy lại vào nhà ai đó xem sách? Chờ anh ấy chúng ta sẽ chết đói mất.” Rồi bắt mọi người ngồi xuống ăn.

Triệu Á vẫn không hé răng, mắt nhìn xuống dưới chân.

Đồ Nhan âm thầm quan sát đã lâu, cắn răng không muốn tình hình cứ kéo dài như này mãi, tranh thủ kéo ghế, kiên quyết ngồi bên cạnh Triệu Á.

Triệu Á giật mình, Đồ Nhan đã quên chuyện Trương Thụy sao? Nếu như đây là chuyện của mấy tiếng trước, Triệu Á thật cao hứng. Nhưng giờ thì một chút cao hứng cũng không có. Cậu giương mắt nhìn Đồ Nhan, khóe mắt lại khẽ đảo sang Nhược Lâm, giống như bị một dao đâm xuyên qua, lại cúi thấp đầu ăn cơm.

Mẹ Triệu Á tâm tình thật tốt, không ngừng giúp Triệu Á gắp rau: “Á Á, ăn nhiều một chút.” Rồi lại đem hai miếng sườn lợn bỏ vào bát Triệu Á. Thấy Đồ Nhan nhìn Triệu Á kì quái, cười, cô cũng gắp cho Đồ Nhan hai miếng: “Đồ Nhan đừng giận, dì cũng gắp cho con hai miếng.”

Đồ Nhan không yên lòng cảm ơn dì, đồ ăn cho vào trong miệng cũng không nhận ra vị gì, cứ như ăn sáp vậy.

Mọi người ăn cơm xong, đều ngồi nghỉ ở sofa.

“Tay làm sao vậy?” Đồ Nhan bỗng nhiên chuyển tầm mắt sang vết thương mà Triệu Á vẫn cố giấu.

“Không…”

Mẹ Triệu Á ngạc nhiên trách: “Cắt trúng tay? Sao không nói gì?” rồi vội vàng buông đũa chạy lại ngăn tủ lấy miếng cầm máu.

Đồ Nhan cầm lấy: “Dì à, để con.” Ngồi bên cạnh Triệu Á, bắt lấy tay cậu ta, cẩn thận dán, sợ làm không chuẩn, nên tỉ mỉ chạm.

“Á Á…” Đồ Nhan chậm rãi cầm miếng cầm máu, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta giải hòa đi.”

Triệu Á cảm thấy hoa mắt, giọng nói Đồ Nhan trước giờ chưa hề êm tai như thế. Cậu hầu như quên hết tất cả những thứ không hài lòng, nhưng vừa ngẩng đầu thình lình phát hiện Nhược Lâm an vị một bên, tuy rằng dư quang trong mắt cô không thấy rõ, nhưng Triệu Á lại cảm thấy thật lạnh.

Cậu bỗng nhiên giật khỏi tay Đồ Nhan, tựa như trên đó dính nọc độc độc nhất thế giới.

Trong lòng Đồ Nhan chợt trầm xuống.

“Á Á…” Đồ Nhan bình tĩnh, sau một hồi nỗ lực, thấp giọng hỏi: “Chúng ta trở về phòng nhé?”

Trở về phòng? Triệu Á chột dạ né tránh ánh mắt Nhược Lâm. Cậu lắc đầu: “Tớ buổi chiều quay về trường. Có việc.”

“Này… tớ lấy xe đưa cậu đi.”

Triệu Á nhìn chằm chằm ngón chân mình, giọng Đồ Nhan cẩn thận như vậy khiến tim cậu đập loạn, lắc đầu: “Không cần.”

Thấy Đồ Nhan muốn mở miệng, cậu giành nói: “Trương Thụy đi chung với tớ. Cậu ta có xe.”

Xung quanh Đồ Nhan không khí như lạnh đi, như muốn đóng băng luôn.

“Con về trường.” Đồ Nhan bỗng nhiên đứng lên, vô tình nói với mẹ một câu.

Triệu Á vẫn cúi đầu.

“Nhanh như vậy đã đi, ăn cơm tối đã?” Mẹ Triệu Á vừa rửa bát đĩa xong, lau tay đi ra.

“Không được ạ, con có việc.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa của Đồ Nhan, Triệu Á suy yếu gần như không thở đuọc.

Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở ra, lúc này Triệu Á nhịn không được ngẩng đầu nhìn. Ba Triệu Á đứng ở cửa.

“Anh vẫn biết về à? Bọn em đều ăn cơm hết rồi.”

“Hắc, tiểu Vương dưới lầu mới mua xe máy, mới 8/10, mua chỉ có nửa giá.” Ba Triệu Á hưng phấn nói với mẹ Triệu Á: “Hôm nào anh mượn xe cậu ta, chở em đi hóng gió.”

“Anh? Anh nhiều năm không lái xe như thế, giấy phép còn sử dụng được không?”

“Ha, em trước kia cũng vẫn cùng anh dùng xe máy đi hóng gió đấy thôi?” Ba Triệu Á nói: “Quyên Tử, chúng ta sau nhất định sẽ mua một đôi, vợ chồng mình cùng đi hóng gió.”

Triệu Á đứng lên: “Con phải trở về, mẹ, mẹ lấy cho con thêm hai bộ quần áo. Bài học nhiều, tháng này con không về đâu.” Cậu nhẹ nhàng về phòng.

Cậu trốn tránh trở lại trường.

Trời mùa thu, đám lá cây của cây cổ thụ kia biến thành xanh xám, khẽ lung lay chào đón Triệu Á trở lại. Triệu Á nhìn mấy cành khô của cây cổ thụ già yếu. Cậu cảm giác mấy cành đó giống như bị ma pháp phong tỏa ở nơi đây trăm năm, tựa như sẽ hít thở không được mà chết.

Trương Thụy gần đây cũng trầm mặc thật nhiều, giống như là bị Triệu Á lây truyền. Cậu ta cùng các học sinh khác vẫn cười đùa như cũ, nhưng chỉ trừ có Triệu Á, cậu ta không bao giờ trêu đùa cậu như trước nữa.

Trước Triệu Á hay trốn Trương Thụy, giờ thì hai người trốn nhau, trốn mãi thành thói quen không để ý đến. Hai người ở kí túc xá thì tôi ngồi góc cậu ngồi giường, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn, nếu như ở đường nhỏ chạm mặt nhau, Trương Thụy sẽ dừng lại một chút, rồi cực kì phong độ mà lui một bước nhường đường. Triệu Á lại càng dứt khoát hơn, xoay người bỏ đi, đáng lẽ phải lên tầng nhưng rồi thay đổi hướng, đáng lẽ ra phải đi thư viện giờ lại đến phòng tự học.

Ngày nghỉ các học sinh đều về nhà, Triệu Á đoán chắc chỉ có mình là trở lại trước thời gian. Đẩy cửa mới phát hiện có người trở lại còn sớm hơn cậu.

Trương Thụy đưa lưng về phía cửa, nhìn chằm chằm vào mô hình để trên giá sách của Triệu Á mà đờ ra. Cậu ta nhìn có vẻ rất nhập thần, ngay cả tiếng Triệu Á mở cửa cũng không nghe thấy.

Triệu Á nhìn bóng lưng cậu ta, ngực lại càng không thoải mái, đi vào thả túi xuống.

Trương Thụy lúc này mới phát hiện Triệu Á đã trở lại, trong mắt hiện lên kinh ngạc, rất nhanh liếc mắt quan sát Triệu Á, sau thu hồi ánh mắt, bò lên giường định ngủ trưa.

“Sao không về nhà?” Sau rất nhiều ngày, đây là lần đầu tiên Triệu Á chủ động bắt chuyện với Trương Thụy, tuy rằng không trôi chảy nhưng Trương Thụy cảm thấy thật cảm động.

Trương Thụy ngồi trên giường, cảm giác tâm tình tốt lên rất nhiều: “Về nhà chẳng có nghĩa gì cả, ba đi họp ở Thượng Hải rồi.” Cậu ta thăm dò hỏi: “Cậu sao? Sao đã trở lại rồi?”

Triệu Á lập tức buồn bực, cúi đầu ngồi chỉnh giá sách.

Trương Thụy thấy có điểm kì quặc, ở trên giường nhảy xuống.

“Cậu với cậu ta… cãi nhau à?” Trương Thụy thấp giọng hỏi.

Triệu Á lắc đầu.

“Cậu ta không chịu gặp cậu?” Trương Thụy thở dài: “Muốn tôi giải thích với cậu ta không?”

Triệu Á lắc đầu, xoay người, con mắt mở to nhìn Trương Thụy.

“Cậu ngồi xuống.” Triệu Á cảm thấy sự buồn bực đang muốn phát tiết ra ngoài, chỉ vào giường, hướng Trương Thụy cương quyết nói: “Ngồi xuống.” Cậu nhìn Trương Thụy không hiểu tình hình ngồi xuống, bản thân cũng đặt mông ngồi cạnh Trương Thụy.

“Đừng nhúc nhích.” Triệu Á hít sâu một hơi, nắm lấy tay Trương Thụy, nhẹ nhàng lấy hai tay cầm lấy.

Trương Thụy ngây ngẩn cả người, cậu hơi giật giật.

“Đừng nhúc nhích, xin cậu.” Triệu Á nói như muốn khóc.

Trương Thụy nhất thời không dám động.

Triệu Á nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Trương Thụy, tôi là một con quái vật. Tôi thích Đồ Nhan.” Nước mắt rơi xuống, Triệu Á tiếp tục: “Tôi không bình thường.”

Trương Thụy vươn tay, yên lặng ôm Triệu Á, cả một buổi chiều cứ như vậy không nhúc nhích.

Hôm sau, Triệu Á nhận được điện thoại của Nhược Lâm.

Nhược Lâm bảo: “Á Á, buổi tối ra ngoài ăn đi, dì có việc muốn nói với con.”

Đối với Triệu Á mà nói, đó như giờ hành quyết tử tù sắp tới rồi.