Chương 74: Người vợ (55)

Dịch: Duẩn Duẩn

Đây là một tòa vọng lầu treo lơ lửng giữa không trung, là nơi các cô gái ở Thanh Đảo hay đến "cúng bái". Nó là niềm tự hào của giới thượng lưu và là đại diện cho chiếc hài thủy tinh và đôi găng tay của giới quý tộc.

Mặc dù tòa lầu này tồn tại qua lời truyền miệng của rất nhiều các cô gái nhưng không ai biết chính xác nó nằm ở đâu. Chỉ có một số rất ít người may mắn mới có thể tìm đến được đây nhờ khuôn mặt xinh đẹp và bề ngoài sáng sủa của mình, và Tần Diểu Diểu là một trong số những cô gái may mắn ấy tối nay. Ả bỗng nhiên biến thành nàng "công chúa" trong mắt của vô số bọn đàn ông trong phòng bao, lạnh lùng nhìn những gã mặc quần áo hàng hiệu, tay cầm chiếc điện thoại số lượng giới hạn với giá bạc triệu, khua môi múa mép phô trương với thiên hạ về sự ưu việt của gia đình và các hành vi vung tiền như rác của mình.

Đúng là một đám phàm phu tục tử, một bầy tốt mã rẻ cùi. Cho dù bên ngoài điện thoại có nạm vàng nạm bạc thì cũng chỉ là chiếc điện thoại vô dụng, trông không khác gì hạng quê mùa kệch cỡm. Toàn thứ rởm đời đem tiền đi lòe thiên hạ. Ôn Ngôn Trăn sẽ không bao giờ như vậy! Tần Diểu Diểu mỉm cười, nụ cười ngây thơ và hồn nhiên hơn bao giờ hết. Mấy gã "công tử" sau nhiều lần ám chỉ mướn phòng không thành công ngấm ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.

Sau một lúc, Tần Diểu Diểu dại dột uống hết bằng đấy rượu mà một tên trong đấy nhiệt tình rót. Đương nhiên cô ta biết trong đó bỏ thứ gì!

Tần Diểu Diểu biết một lúc nữa thôi trong mắt mấy gã đó cô ta sẽ biến thành tình huống thế nào. Một người phụ nữ bị bạn trai "đá" thẳng ngay giữa đêm khuya, đau khổ tìm rượu mua say chính mình. Chỉ là Thượng đế không chút mảy may thương hại cô gái thất tình tội nghiệp ấy, còn vô cùng gàn bướng rắc thêm hàng đống xui xẻo lên người cô ta, để cô ta gặp phải các "bậc thầy" chuyên đi đùa bỡn tình cảm của người khác.

Người đàn ông đó không dễ bị lừa, cô ta cũng chỉ cắn răng bất chấp thủ đoạn!

Khi Ôn Ngôn Trăn xuất hiện trong phòng bao, Tần Diểu Diểu không ngừng la hét khen ngợi chính mình. Điều này thật điên rồ. Sự điên rồ ấy xuất phát từ một linh hồn bị kìm nén bấy lâu nay trong quá trình trưởng thành, giờ đây cuối cùng cũng đã được phóng thích ra ngoài, thỏa sức vẫy vùng làm loạn.

Cô ta là đứa con gái ngoài giá thú. Mẹ cô ta là một viện sĩ đáng kính, bà ta đã duy trì mối quan hệ ngầm với một quan chức cấp cao trong một thời gian dài, và cô ta chính là kết quả của quá trình ấy. Từ trước đến giờ, cô ta luôn sống rất thận trọng và kín kẽ.

Nhưng từ khi gặp phải Ôn Ngôn Trăn, đột nhiên Tần Diểu Diểu muốn làm một chuyện điên rồi gì đó. Bởi lẽ người đàn ông như Ôn Ngôn Trăn có thể dễ dàng khiến người ta phát điên.

Tới rồi, anh tới rồi. Anh đang đi từng bước về phía cô ta, phía sau còn có thêm mấy tên vệ sĩ.

Tần Diểu Diểu điên cuồng gào thét trong lòng. Nhìn mà xem, đây chính là người tình lý tưởng của cô ta, dịu dàng mà cay nghiệt, trong trẻo như dòng suối mát, bí ẩn như màn đêm đen, vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền. Trên người anh dung hợp đủ loại khí chất, chỉ một ánh mắt cũng có thể hút lấy cô ta như thỏi nam châm vĩnh cửu. Trước đây Tần Diểu Diểu còn cho rằng, trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào như thế tồn tại.

Đến khi lỡ sa vào ánh mắt của Ôn Ngôn Trăn, Tần Diểu Diểu đã biết bản thân mình rồi sẽ phải trải qua một cuộc hành trình điên rồ. Ngày hôm đó, đang độ đầu thu, cô ta mang theo sứ mệnh của một người đến gặp Ôn Ngôn Trăn.

Người đó tên là Lạc Trường An. Cô ấy nói rằng hãy giúp cô ấy đến gặp anh, chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng được, "Đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy, bởi cho dù tôi có làm cách gì cũng không thể khiến anh ấy đến gặp tôi."

Vì vậy vào một ngày thu ở sân bay, cô ta bay tới Hồng Kông và bắt gặp anh cũng bay đến đấy, ngay lúc vai bọn họ đi sượt qua nhau, do lối đi ở sân bay hơi đông đúc, nên đầu ngón tay của họ đã chạm vào nhau.

Và thế là cuộc hành trình điên rồ bắt đầu.

Bước đầu tiên trong hành trình điên rồ ấy là khám phá quyển nhật ký của Lạc Trường An. Lạc Trường An nói rằng tình yêu của cô ấy nằm gói gọn trong quyển nhật ký này, nó chính là nhân chứng cho đoạn tình yêu ghi lòng tạc dạ đó.

Vì vậy Tần Diểu Diểu bắt đầu bắt chước mọi thứ của Lạc Trường An. Trước khi làm tất cả những điều ấy, cô ta tự nhủ với lòng rằng, Lạc Trường An quá đáng thương, cô ta chỉ muốn giúp Lạc Trường An mà thôi.

Nhưng thật là như thế ư? Chẳng ai biết được!

Trong phòng bao chỉ còn lại duy nhất tiếng nhạc đồi trụy, người tiến vào mang theo luồng hơi thở quá mạnh mẽ khiến mấy gã công tử vênh vênh váo váo ban nãy vô thức lùi lại phía sau. Tần Diểu Diểu cắn chặt môi, rồi lại nhả ra, bàn tay kéo lấy quần áo mình. Cô ta biết dáng người của mình rất đẹp!

Tần Diểu Diểu hơi nheo mắt, tập trung nhìn vào chai rượu vang đỏ tinh tế đặt trên bàn, ly rượu phản chiếu lại hình dáng của cô ta lúc này.

Đúng, chính là bộ dạng như vậy, hồn nhiên, điềm đạm và đáng thương. Kiểu này còn khiến cánh đàn ông yêu thích hơn kiểu nóng bỏng mê hoặc lòng người nhiều.

"Ôn...tiên sinh...Anh..." Tần Diểu Diểu khàn giọng gọi. Chết tiệt, loại thuốc này mạnh hơn cô ta tưởng: "Sao anh lại...lại ở đây?"

Cơ thể lăn xuống khỏi ghế sofa, dừng lại trước chân anh. Tần Diểu Diểu chật vật kéo ống quần của Ôn Ngôn Trăn, khó khăn ngẩng đầu lên.

Anh cúi đầu, không nhúc nhích.



Hiệu lực của thuốc làm Tần Diểu Diểu hoa mắt, chóng mặt. Trong ánh sáng nhập nhoạng mờ tối, cô ta cố gắng hết sức để nhìn được biểu cảm trên mặt Ôn Ngôn Trăn, nhưng càng trợn mắt thì hình ảnh lại càng bay xa, thôi quên đi! Tần Diểu Diểu khó nhọc thốt lên lời.

"Ôn...tiên sinh...giúp tôi...làm ơn đưa tôi đến bệnh viện...cầu xin anh..."

Anh chậm rãi cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng sờ tóc cô ta, rồi lại từ từ đi xuống từ đỉnh đầu. Điều bất đồng với dòng máu đang chảy điên cuồng trong người Tần Diểu Diểu là những ngón tay chậm chạp của anh.

Sau thời gian dài như một thế kỷ, ngón tay anh chạm vào gò má cô ta. Bấy giờ, trên gò má cô ta vẫn còn chút ấm nóng do nước mắt lưu lại. Cô ta hí hửng cọ má mình lên những ngón tay anh.

Có trời mới biết: Cô ta đã chờ giây phút này bao lâu rồi!

Trong nhật ký của Lạc Trường An cũng từng nhắc tới chuyện cô ấy bị bỏ thuốc ở quán bar. Ôn Ngôn Trăn hùng dũng đã bế cô ấy lên như nàng công chúa, để đầu cô ấy gác lên trái tim anh, khi ấy cô ấy mới biết được Ôn Ngôn Trăn có cảm giác với mình. Ôn Ngôn Trăn thích Lạc Trường An!

Cổ họng cô ta bật ra tiếng kêu khàn khàn, Ôn...Ôn tiên sinh.

Lý trí đang điên cuồng bóp lấy giọng nói của Tần Diểu Diểu. Tuyệt đối không được để hai chữ "A Trăn" nhảy ra khỏi miệng, hiện tại còn chưa phải lúc.

Cho dù tận sâu trong đáy lòng cô ta đã từng thầm gọi nó không biết bao nhiêu lần.

"Họ...họ cho tôi..." Tần Diểu Diểu cảm thấy môi mình khô héo như dòng sông nứt nẻ thiếu nước, cô ta đưa lưỡi liếʍ môi, động tác hẳn là xinh đẹp quyến rũ vô cùng.

"Tôi biết!" Ôn Ngôn Trăn nói với sự thương hại.

Mấy gã công tử trong phòng bao lúc này mới như vừa tỉnh mộng, một tên trong đó vẫn còn kiêu ngạo phách lối tính tung một cú đấm về phía Ôn Ngôn Trăn, nhưng còn chưa đυ.ng tới ngón tay anh đã bị vệ sĩ của anh hất ngược trở lại, cả người đập mạnh vào mặt bàn làm bằng pha lê.

Chỉ trong vòng một hai phút đồng hồ, mấy gã còn lại đều đã bị kìm kẹp, vài cô gái trong phòng bao cũng bị ép đứng vào một góc nhỏ.

Tần Diểu Diểu vô cùng thỏa mãn, vì giờ cô ta đang ở trong vòng tay của Ôn Ngôn Trăn, trên người còn đắp chiếc áo khoác của anh. Thuốc kí©ɧ ɖụ© trong người phác tác thôi thúc cô ta uốn éo cơ thể.

Giây tiếp theo, anh sẽ bế cô ta phải không? Bế ngang lên như nàng công chúa trước ánh mắt ghen tỵ của mấy cô ả kia.

Bấy giờ, Ôn Ngôn Trăn nhẹ nhàng vung tay lên, một người đàn ông cao lớn đứng sau lưng anh đi tới. Dường như Ôn Ngôn Trăn nói gì đó với người đàn ông, anh ta liền ngồi xổm xuống, giơ tay lên.

Tần Diểu Diểu bỗng thấy gáy mình tê rần, cảm giác tê dại dần dần lan rộng ra, cô ta từ từ nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Trong mơ hồ cô ta biết nằm trong lòng một người đàn ông, người đó ôm cô ta vào thang máy, thang máy đóng lại, rồi bước vào phòng. Cơ thể được đặt trên một chiếc giường êm ái, có người bắt lấy cổ tay cô ta rồi tiêm thuốc, ai đó cởϊ qυầи áo của cô ta, ngón tay ấy khiến cô ta sung sướиɠ, sung sướиɠ đến mức không ngừng rêи ɾỉ, giống như đang khóc mà cũng giống như đang cười, không tiên lục, cho đến khi những âm thanh đó khiến cô ta rơi vào một giấc mơ hỗn loạn.

Tần Diểu Diểu biết mình đã ngủ một giấc thật dài, lúc mở mắt ra đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Đây là một phòng khách sạn, từ cách bày trí có thể thấy là nơi chuyên để đàn ông và phụ nữ vụиɠ ŧяộʍ. Ôn Ngôn Trăn đang đứng trước cửa sổ, bóng lưng mạnh mẽ rắn rỏi khiến người ta tưởng tượng xa vời.

Tần Diểu Diểu cố gắng giấu kín tâm tư mình. Chuyện xảy ra đêm qua lại nổi lên trong đầu cô ta, quần áo bị xé rách đã được đổi. Nghĩ đến những ngón tay vân vê cơ thể mình tối qua, chắc chắn chính là anh, chỉ có anh mới có thể kí©h thí©ɧ cô ta như vậy, một cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Khuôn mặt Tần Diểu Diểu nóng bừng, cũng không biết tại sao lại đi đến sau lưng anh.

Cô ta si ngốc nhìn bóng lưng Ôn Ngôn Trăn, thắm thắm giọng. May mắn thay cô ta vừa mới uống nước xong. Chiếc cốc thủy tinh để trên tủ đầu giường, hẳn là Ôn Ngôn Trăn đã đặt ở đấy!

Giống như...

Giống như bộ quần áo cô ta mặc tối qua cũng được Ôn Ngôn Trăn thay cho mà, phải không?

Gương mặt đỏ ửng lan đến tận cổ. Tần Diểu Diểu thu hết can đảm, run rẩy gọi.



"Ôn...Ôn tiên sinh!"

Anh quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô ta. Ánh chời triều treo trên tròa nhà cao tầng mạ lên người anh một lớp bạc sáng ngời.

"Ôn tiên sinh, tối qua..." Tần Diểu Diểu vặn xoắn hai bàn tay vào nhau, lắp ba lắp bắp hỏi, đầu óc như bị trì trệ.

Ôn Ngôn Trăn hứng thú chỉ chiếc ghế sô pha lớn bên cạnh: "Tần Diểu Diểu, cô ngồi xuống trước đi."

Thiết kế mập mờ của ghế sô pha làm Tần Diểu Diểu không được tự nhiên. Ôn Ngôn Trăn đi đến tủ điện thoại, cầm điện thoại lên.

"Cô đói bụng không?"

Tần Diểu Diểu lắc đầu, thái độ của Ôn Ngôn Trăn khiến cô ta có chút mù mờ. Cô ta cảm nhận được từ những nơi trên cơ thể mình, bọn họ chưa hề xảy ra chuyện gì.

Điều này Tần Diểu Diểu cũng đã sớm đoán được. Chẳng qua cô ta chỉ muốn xem buổi tối hôm qua như một khúc nhạc đệm kéo bọn họ lại gần nhau hơn, xem nó như một mưu đồ đánh thức tình cảm của anh.

Có vẻ cũng chỉ có cách này mà thôi. Bởi vì mặc cô ta có làm gì đi chăng nữa thì người đàn ông này cũng không thèm đếm xỉa đến cô ta, ngay cả khi cô ta đã cố thể hiện bộ mặt đáng thương của mình trước mặt anh.

Ôn Ngôn Trăn gật đầu, dựa vào nơi đó, ôm cánh tay, như cười như không nhìn cô ta.

Tần Diểu Diểu bị Ôn Ngôn Trăn nhìn đến mất tự nhiên, vừa định mở miệng nói gì đó thì...

"Suỵt!" Ôn Ngôn Trăn đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô ta im lặng, ôn hòa nói, "Tần Diểu Diểu, lát nữa chúng ta sẽ chơi thử một trò."

Trái tim cô ta bỗng run lên mãnh liệt.

Ôn Ngôn Trăn vừa dứt lời, cửa phòng bị mở ra, trợ lý của anh và một người đàn ông khác bước vào, đưa một bản thảo cho Ôn Ngôn Trăn. Cả ba người đàn ông không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ta.

Dưới ánh nhìn của họ, Tần Diểu Diểu mới phát hiện cổ áo của mình hình như hơi thấp. Cô ta vội đưa tay ra, che trước ngực.

Ôn Ngôn Trăn cười khẽ, giọng chế nhạo: "Sao mới rồi không thấy ngại đi. Bây giờ xấu hổ thì có tác dụng gì. Dù sao cái gì nên thấy thì hai người họ cũng đã thấy cả rồi."

Tần Diểu Diểu như rơi xuống đáy vực.

Ôn Ngôn Trăn chỉ hai người đàn ông, giọng điệu đùa bỡn như một người bạn cũ: "Tối qua, vệ sĩ của tôi đã điểm huyệt Bách hội cho cô. Huyệt Bách hội hay còn gọi là huyệt ngủ, như vậy mới có thể làm dịu lại dược tính trong người cô. Anh ta từng xử lý mấy chuyện như vậy rồi. Lát nữa, cô Tần đây phải cảm ơn anh ta thật nhiều đấy."

Hai tay che ngực của cô ta run lẩy bẩy: "Là ai...thay cho tôi..."

"Cô bảo thay quần áo ư? Là trợ lý Tiêu đấy." Ôn Ngôn Trăn hờ hững nói: "Trong quá trình thay đồ, anh ta đã phải vọt vào phòng tắm dội nước lạnh rất nhiều lần. Có thể thấy dáng người của cô Tần đây quyến rũ biết chừng nào!"

Anh không hề nhìn cô ta, chỉ cúi đầu lật bản thảo. Mấy phút sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt cô ta, đi tới trước mặt cô ta, cúi người xuống.

Ở khoảng cách gần, Tần Diểu Diểu ngây người nhìn Ôn Ngôn Trăn, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nổi một lời.

"Sao nào? Người thay đồ không phải tôi nên cô thất vọng rồi ư? Hử? Thật ra, có thay hay không cũng không vấn đề gì, bởi cô Tần đây rất sẵn lòng khoe khoang cơ thể của mình. Thế nên tôi đây cũng biết thời biết thế, cho nhϊếp ảnh gia chụp lại dáng người đẹp đẽ của cô. Nói không quá chứ đêm qua nhϊếp ảnh gia hài lòng với mấy tư thế của cô lắm đấy."

"Tại...tại sao?"

"Tại sao ư? Câu này tôi nên hỏi cô mới phải."