Dịch: Duẩn Duẩn
Chị có rất nhiều rất nhiều tiền, chị còn biết rất nhiều bác sĩ giỏi nữa, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng, chị cũng không có bản lĩnh để thay đổi vận mệnh.
Phạm Ca nghĩ, ngày hôm đó mình nên nói vậy mới phải.
Thế nhưng, những lời Phạm Ca nói ngày đó có vẻ quá mức trịnh trọng, cô bé Lạc Trường An ngốc nghếch kia liền tin ngay. Đêm hôm đó, con bé lẻn vào phòng cô, thầm thì hỏi, "Phạm Ca, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì phải không?"
"Đó là điều tất nhiên rồi." Phạm Ca vô cùng tự tin khẳng định, nhưng cô gái hai mươi tuổi đầu năm ấy chẳng thể nào hiểu hết được khái niệm của cái chết.
Khoảng thời gian đó, Phạm Ca dẫn Lạc Trường An đến gặp rất nhiều vị bác sĩ có tay nghề cao, song khi nhìn thấy ánh mắt dửng dưng của Lạc Trường An, họ không đều khỏi thấy thương hại, không hẹn mà cùng nói, tâm tình của cô bé rất tốt, cứ giữ vững phong độ như vậy, nói không chừng sẽ có kỳ tích.
Tiếp đó, các bác sĩ sẽ sốt sắng kể cho họ nghe biết bao là phép màu đã xảy ra trong giới y học.
Nhưng Phạm Ca không tin tà ma cũng chẳng tin kỳ tích, vì vậy cô bắt đầu bận rộn sắp xếp mọi việc để đưa Lạc Trường An ra nước ngoài. Thời gian đó, cô giống như chiếc đồng hồ đã được lên dây cót, giống như một con ruồi không đầu bay loạn xạ, cứng đầu cứng cổ, ai nói gì khuyên gì cũng không nghe.
Hậu quả là ngất xỉu giữa đêm đông giá rét, trong tình trạng lái xe không có ý thức, chiếc xe đâm thẳng vào hàng rào bên cạnh. Khi tỉnh lại, cô nghe thấy Ôn Ngôn Trăn đang gằn giọng chỉ trích Lạc Trường An, "Con mẹ nó, cô đến đây vì mục đích này phải không, cô muốn đưa cô ấy xuống âm phủ với cô luôn phải không?"
Sau cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ lần đầu tiên, Lạc Trường An vốn dĩ chẳng ưa gì Ôn Ngôn Trăn, hôm đó cũng không dám mạnh miệng, chỉ biết đờ đẫn nói, "Tôi xin lỗi, tôi không biết sức khoẻ chị ấy không tốt, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết..."
Hôm đó, Lạc Trường An không lanh mồm lanh miệng như thường ngày, con bé dường như chỉ biết khóc, mà cũng không dám khóc thành tiếng, khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Phạm Ca nằm trên giường bệnh, mơ hồ nghĩ, em gái cô khóc mà cũng đẹp đến thế.
Có vẻ Ôn Ngôn Trăn chửi đã mệt, ném một xấp khăn giấy cho Lạc Trường An, vẫn còn chút tức tối nói, "Lau sạch mặt đi, đừng để lúc Phạm Ca tỉnh lại phải nhìn cái mặt xấu như ma của cô."
Cô cũng thấy cả rồi, anh làm bộ hiền lành tử tế gì chứ, Phạm Ca buồn cười không chịu nổi. Thôi được rồi, được rồi, cứ coi như cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt như ma lem của Lạc Trường An đi? Phạm Ca nhắm mắt lại, một lát sau ngủ thϊếp đi vì mệt.
Khi tỉnh dậy, Lạc Trường An đang nắm chặt tay cô. Con bé nói với cô bằng chất giọng vui tươi trong trẻo hệt tiếng nước chảy róc rách trong khe núi mùa xuân.
"Phạm Ca à, thế là đủ rồi. Em rất mãn nguyện vì những điều chị làm cho em. Sau này, chị đừng nhọc lòng thêm nữa. Nói không chừng, biết đâu như bọn họ đã nói, sẽ có phép màu chờ em."
Khuôn mặt Lạc Trường An tươi sáng rạng rỡ đến vậy, bừng bừng sức sống như chiếc cây con mạnh mẽ vươn lên dưới ánh mặt trời, đến nỗi không ai có thể liên tưởng đến những từ như chết yểu. Mọi người thường gọi những người rời khỏi nhân thế quá sớm là yểu mệnh, vì trời cao quá yêu thương họ nên mới cất họ về bên người thật mau.
Có lẽ, có lẽ số phận đã định sai. Có lẽ, ở một thời khắc nhất định nào đó, số mệnh sẽ sửa chửa lại hết thảy, nói không chừng phép màu sẽ xảy ra.
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Lạc Trường An, Phạm Ca nặng nề gật đầu.
Vào mùa đông năm Phạm Ca hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên được đón Giáng Sinh với những người thân yêu thực sự của mình. Nhà họ Ôn đã tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh hoành tráng, Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn cùng bước ra nhảy vũ điệu mở màn.
Khi đó là vào cuối năm, mọi người ở thời điểm này luôn rất thích hoài cổ. Vì vậy bữa tiệc cũng là bữa tiệc hoài cổ. Những chàng trai cô gái nô nức đến tham gia bước xuống từ chiếc xe cổ xưa, mặc những bộ quần áo cách rất xa thời đại này.
Tối hôm đó, Ôn Ngôn Trăn bận một chiếc áo khoác màu xám nhạt như của Sa hoàng thắt eo dài tới đầu gối, đi đôi ủng cao, dắt tay Phạm Ca bước ra giữa sân. Theo từng điệu nhạc du dương trầm bổng, bước nhảy khi thì uyển chuyển khi thì mạnh mẽ. Theo như lý giải của Ôn Ngôn Trăn thì anh đang dẫn Phạm Ca đến một St.Petersburg hoa tuyết tung bay trong gió, còn cô là cô gái khoác chiếc áo choàng dài kéo lê trên mặt đất ngập màu trắng xoá đến gặp chàng tình nhân của mình trở về từ chiến trường.
Đêm hôm đó, Ôn công tử đã thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái đến tham gia vũ hội. Mỗi lần Phạm Ca xoay tròn trong không trung đều nhìn thấy đôi mắt rực cháy của họ đang bắn về phía anh.
Hết màn kịch, Phạm Ca trở lại khu dành cho nữ giới. Tài nữ chơi rất thân với cô ở ngành Trung Văn không khỏi than thở, "Ôi trời ơi, Phạm Ca ơi, Ôn Ngôn Trăn đẹp trai đến nỗi tớ không biết dùng từ gì để diễn tả luôn."
Tiếng thở dài ấy chính là niềm vui vô hạn trong trái tim cô. Người yêu của cô đã làm cho tài nữ chuyên xuất khẩu thành thơ cũng phải nghèo nàn từ ngữ, Phạm Ca bỗng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Trước khi anh trở nên đẹp trai như bây giờ, cô đã thích anh rồi.
Phạm Ca mang chút lòng hư vinh nho nhỏ đến chỗ Lạc Trường An, không kìm được vui mừng hỏi con bé, "Em thấy thế nào? Chồng của chị em không tồi đúng không?"
Thời điểm đó, nhà họ Ôn đã ngầm chấp nhận mối quan hệ của cô và Ôn Ngôn Trăn. Mặc dù họ chẳng mấy mặn mà với mối quan hệ của hai người, nhưng Phạm Ca biết, chỉ cần Ôn Ngôn Trăn lên tiếng, đám cưới có thể được tổ chức bất cứ lúc nào.
Lạc Trường An không trả lời cô ngay, mà chỉ đứng đó, ánh mắt rơi vào cây Giáng Sinh to khổng lồ được đặt giữa sảnh lớn. Dưới gốc cây, Ôn Ngôn Trăn đang đứng trò chuyện cùng với mấy người bạn mặc lễ phục cổ điển của mình. Đột nhiên, chiếc đèn nhỏ trên cây Giáng Sinh vụt tắt, Ôn Ngôn Trăn ngay lập tức tìm ra vấn đề, anh vươn tay lên khều một cái, ánh sáng màu đỏ trên đỉnh đầu lại sáng lên. Ánh đèn màu quýt dịu nhẹ rơi xuống mặt anh, không còn vẻ cao ngạo lạnh lùng như ngày thường, chỉ còn lại sự ấm áp dịu dàng với hàng lông mi rũ xuống như cánh quạt, sống mũi vừa cao lại vừa thẳng, tất cả như mê hoặc ánh mắt của người khác.
Giống hệt như một Thánh đấu sĩ!
"Anh ấy không tệ phải không?" Ánh mắt Phạm Ca như dán lên người Ôn Ngôn Trăn, hỏi Lạc Trường An.
Phạm Ca muốn nghe em ấy nói một câu khen ngợi, đến lúc đó, cô sẽ lên giọng một người chị dạy bảo em gái mình, giả vờ nói: "Vì vậy, Lạc Trường An à, em đừng cãi nhau với anh ấy nữa, dù sao thì anh ấy vẫn là người mà chị em thích."
Nhưng Lạc Trường An không trả lời Phạm Ca, con bé chỉ tựa đầu lên vai cô, nói: "Phạm Ca, trước hai mươi tuổi em muốn ở nơi này, bên cạnh chị, không làm gì cả, chỉ chơi và nói chuyện với chị cả ngày. Em sẽ kể cho chị nghe mấy chuyện thú vị lúc em đi du lịch, được không ạ?"
Được chứ, được chứ, đương nhiên là được rồi, rất tốt là đằng khác. Phạm Ca không muốn để Lạc Trường An đi, cô không nỡ bỏ con bé. Cô thích con bé lẻn đến phòng cô mỗi đêm, chen chúc trong một chiếc chăn nằm kể chuyện, nói luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, cho đến khi thiu thiu ngủ thϊếp đi.
Vì vậy, Lạc Trường An được phép ở lại nhà họ Ôn. Cô ta có phòng riêng, có chiếc cốc riêng và có tài xế đặc biệt đưa đón. Người giúp việc ở Ôn gia nhìn thấy cô ta sẽ cung kính gọi một tiếng "Lạc tiểu thư".
Khoảng thời gian cuối năm, Phạm Ca không có thời gian để ở bên Lạc Trường An lắng nghe con bé nói chuyện cũng như đi dạo phố cùng con bé. Cô có rất nhiều chuyện phải làm. Đi học, các lớp nghi thức cố định, một số lớp tài nghệ và cả những hoạt động và sự kiện công cộng mà nhà họ Ôn sắp xếp đã lấp đầy cuộc sống của cô.
Thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Lạc Trường An, Phạm Ca không khỏi chạnh lòng. Cô sẽ làm nũng với Ôn ngôn Trăn, "A Trăn, anh tốt với Trường An một chút, rảnh rỗi thì đến chơi với con bé giúp em. Con bé dù gì cũng là em gái em. Anh phải lấy lòng nó đấy."
Do hệ thống giáo dục của Hồng Kông và Nga không giống nhau, nên Ôn Ngôn Trăn tốt nghiệp sớm hơn Phạm Ca một năm. Hiện tại, anh vẫn đang trong giai đoạn thực tập ở Ôn thị, vì vậy anh rảnh hơn Phạm Ca chút đỉnh.
Ôn công tử miệng thì bảo được được được, nhưng thực tế vẫn cãi vã với Lạc Trường An không dứt. Phạm Ca thật sự không tài nào hiểu nổi, Ôn công tử nhà ta luôn tao nhã lịch sự với người khác sao lại thấy không vừa mắt mỗi Lạc Trường An. Phạm Ca thấy tính cách của Lạc Trường An dễ thương vô cùng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sao chỉ mỗi Ôn Ngôn Trăn là hay quạu cọ như vậy.
Cũng chẳng biết tự bao giờ, ban đầu chỉ có hai người Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn, về sau lại biến thành ba người Phạm Ca, Ôn Ngôn Trăn và Lạc Trường An. Hơn nữa, hai người này lúc nào cũng ầm ĩ vì những chuyện nhỏ nhặt đâu đẩu đầu đâu, báo hại Phạm Ca phải thò đầu mó tay vào làm người hoà giải. Cuối cùng, mỗi trận cãi vã đều kết thúc sau câu nói kia của Lạc Trường An: "Tôi nói này Ôn Ngôn Trăn, anh dầu gì cũng to đầu lớn xác rồi, có cần phải so đo với một đứa sắp chết như tôi không?"
Thường thì người đầu tiên im lặng sau câu nói này là Phạm Ca. Cô sẽ mặc kệ hai người đó rồi quay đầu bỏ đi, bước phăm phăm về phía trước. Thực tế thì cô rất muốn nắm cổ áo của cả hai quát hỏi:
Có vui không hả? Cãi vã vậy có vui không?Đi được một lúc thì Ôn Ngôn Trăn sẽ là người bắt kịp trước, luôn mồm nói xin lỗi, bảo đảm với cô lần sau sẽ không thế nữa. Một lúc sau, Lạc Trường An cũng đuổi đến nơi, cũng bảo đảm với giọng điệu y chang Ôn Ngôn Trăn.
Nhưng lần sau lại càng cãi nhau ầm ĩ hơn.
Chuyện như vậy xảy ra lần cuối cùng vào một buổi tối chạng vạng ngày chủ nhật. Hôm đó, Phạm Ca có một sự kiện ở trường. Ôn Ngôn Trăn đến đón cô, và cả Lạc Trường An cũng tới. Hai người lại tiếp tục cãi vã về cách phát âm tiếng Anh của một loại thuốc vớ vẩn nào đó, càng cãi càng hăng máu.
Cuối cùng Lạc Trường An tung ra câu chí mạng: Tôi nói này Ôn Ngôn Trăn, anh dầu gì cũng to đầu lớn xác rồi, có cần phải so đo với một đứa sắp chết như tôi không?
Thời tiết hôm đó rất xấu, mây đen giăng đầy trời, những tia chớp rạch ngang như muốn chém đôi bầu trời thành hai mảnh, không khí bị ngưng tụ và đè nén. Thời tiết này đã đẩy sức chịu đựng của Ôn Ngôn Trăn lên đến đỉnh điểm. Lạc Trường An vừa dứt lời, Ôn Ngôn Trăn đã giơ tay bóp chặt cổ cô ta, rít giọng cảnh cáo, "Con m* cô, cô chỉ biết nhai đi nhai lại mỗi câu này thôi phải không, có cái gì mới mẻ hơn không? Mỗi lần nói xong cô thấy sảng khoái lắm đúng không, hả?!"
"Phải hay không?" Ôn Ngôn Trăn tức giận chất vấn cô ta.
Sự tức giận ngút trời của Ôn Ngôn Trăn làm Phạm Ca sợ đến run người. Cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy bao giờ, vừa định lên tiếng thì Ôn Ngôn Trăn tiếp tục nói.
"Cô muốn chết xin cứ tự nhiên mà chết. Cô làm ơn làm phước chết trong im lặng dùm tôi cái, đừng có mà gióng trống khua chiêng như vậy. Phạm Ca không có nghĩa vụ phải nghe cái lớp luyện tập chết đi quái quỷ của cô. Những gì cô ấy làm đã đủ lắm rồi."
Lạc Trường An bị bóp cổ không nhúc nhích được, nước mắt chảy dọc xuống khoé mi, nhưng đôi mắt vẫn bướng bỉnh, quật cường nhìn Ôn Ngôn Trăn chằm chằm.
Ánh mắt Ôn Ngôn Trăn lại càng dữ tợn hơn, hai người cứ giằng co như vậy. Tia sét lại rạch ngang qua bầu trời, làm rung chuyển cả thành phố.
Hai người dường như đang bị kéo vào một thế giới khác, điên cuồng và chết chóc!
Khoảnh khắc đó, Phạm Ca đứng cạnh hai người, chợt cảm thấy bản thân như một người ngoài cuộc.
Phạm Ca vội lao tới, cúi đầu, cắn mạnh lên cổ tay Ôn Ngôn Trăn.
Anh buông tay ra, khôi phục lại vẻ ban đầu. Ánh mắt hờ hững lướt qua cổ Lạc Trường An, nơi đó để lại một dấu tay đỏ lòm trông vô cùng ghê rợn. Anh quay sang bên cạnh, nhìn Phạm Ca.
Dịu dàng xoa tóc cô, cưng chiều nói, "Phạm Ca cắn chả đau chút nào. Anh còn có chuyện không đưa em về được, lát nữa các em tự về nhé."
Nói xong, cũng không thèm nhìn Lạc Trường An một cái, ngông nghênh rời đi!
Lạc Trường An ngơ ngác đứng đó, Phạm Ca đi tới ôm cô bé, dịu dàng nói, "Trường An, em thấy không, chị cắn anh ta rồi. Cho dù có yêu anh ta thì chị cũng sẽ không để anh ta làm tổn thương em đâu."
Đó là lần đầu tiên Lạc Trường An khóc oà trên vai cô, như một người em gái thực thụ. Con bé ôm chặt cô, thốt lên từng tiếng một, "Chị, chị ơi, sau này em sẽ không nói vậy nữa, không bao giờ."
Đêm hôm đó, Ôn Ngôn Trăn chặn Phạm Ca đang muốn quay về phòng, cười hì hì nói: "Phạm Ca, anh trộm loại rượu em thích nhất đến này."
Phạm Ca rất dễ bị lấy lòng, đặc biệt người đó còn là Ôn Ngôn Trăn.
Bọn họ chụm đầu trên quầy ba uống rượu, từng cốc từng cốc nhỏ trôi xuống bụng. Đó là chai rượu vang mang về từ Pháp, mỗi một bọt khí đều mang theo không khí ấm nóng lười biếng đặc trưng của vùng đất đó. Cuối cùng không biết là cốc thứ mấy, Ôn Ngôn Trăn đã nói một câu làm trái tim Phạm Ca nhảy loạn cả lên.
"Phạm Ca, tối nay, anh muốn ở bên em."
Lần đầu tiên của bọn họ không mấy tốt đẹp. Lần đó để lại cho bọn họ một nỗi đau ghi lòng tạc dạ. Ở lứa tuổi hãy còn mong manh yếu đuối, bọn họ vô cùng bàng hoàng và luống cuống. Bọn họ cẩn thận né tránh nó, chờ đợi cho năm tháng làm mờ đi vết sẹo ấy...
"A Trăn, anh muốn ư?" Phạm Ca dè dặt hỏi.
"Ừ, anh muốn!" Câu trả lời của Ôn Ngôn Trăn cũng vô cùng thận trọng.