Dịch: Duẩn Duẩn
Phạm Ca yêu cầu tài xế lái xe đưa cô đến thẳng quán cơm chay, nhưng đến khi đứng ngoài cửa quán cô lại không dám vào. Sau chuyện ồn ào của Ôn Ngôn Trăn ngày hôm qua, cô không biết phải mở miệng với các cô ấy như thế nào.
Sau khi vào quán, Phạm Ca mới thấy mình lo lắng hơi thừa. Ngay lúc này, Ôn công tử đang chụp ảnh với mấy nhân viên phục vụ ở ven hồ, nhìn tư thế tạo dáng của anh kinh khủng chết đi được. Thậm chí theo yêu cầu của người phục vụ, anh còn giơ tay làm cả động tác chữ V.
Một Ôn Ngôn Trăn thân thiện như vậy làm Phạm Ca bất ngờ đến sững sờ, cô cứ đứng như trời trồng ở đó, thộn mặt ra. Bây giờ cô đã hiểu tại sao xe của Ôn Ngôn Trăn lại đậu ở trước quán cơm chay và tại sao mặt mũi Tiêu Bang lại lo sốt vó đến vậy.
Hóa ra anh chàng này chạy đến đây để làm hài lòng các cô gái.
Cơn bực dọc không thể giải thích của ban sáng đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự mềm mại không có lý do nơi trái tim, giống y như sợi bông vậy.
Những cô nàng được chụp hình với Ôn Ngôn Trăn hăng hái chạy đến trước mặt cô, phấn khích nói rằng, "Cô Phạm à, Ôn tiên sinh tuyệt vời thật đấy!". Trong số đó, hai cô gái dán hình Ôn Ngôn Trăn lên ví là hạnh phúc nhất, cười tươi như đóa hoa nở. Chắc hẳn bây giờ bọn họ có thể đổi hình trên báo thành ảnh thật rồi nhỉ.
Điều này khiến Phạm Ca dở khóc dở cười. Ôn tiên sinh với sức lôi cuốn vô địch rõ ràng đã coi đây như cuộc gặp gỡ để nâng cao sự nổi tiếng của mình.
Ôn Ngôn Trăn là người cuối cùng chạy đến trước mặt cô.
Anh xoa mặt, bắt đầu kể khổ: "Phạm Ca à, anh cười đến đơ cả mặt luôn rồi này, mấy cô nàng này dai như đỉa ấy."
Cô thật sự muốn vươn tay mát xa mặt giúp anh, sau đó giả bộ "tình thú" hờn dỗi nói một câu,
Ôn Ngôn Trăn, anh thiệt là...
Nhưng cuối cùng vẫn không thể làm thế.
"Phạm Ca, anh đã xin lỗi Cố Tử Kiện rồi, xin lỗi rất chân thành luôn ấy!", Ôn Ngôn Trăn rũ tay xuống: "Anh cũng đã giải thích với các cô gái trong quán rồi, anh bảo là đều tại anh nói với em như vậy hết."
"Ừ." Phạm Ca khẽ thấp giọng trả lời: "Thật ra chuyện này cũng không sao cả."
"Không, có sao đấy! Anh muốn em luôn vui vẻ, không muốn em phải lo lắng hay buồn phiền về bất cứ điều gì." Ôn Ngôn Trăn dè dặt hỏi: "Phạm Ca, bây giờ em có vui không?"
Phạm Ca suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: "Ôn Ngôn Trăn, trợ lý Tiêu đang chờ anh bên ngoài đấy, trông anh ấy gấp gáp lắm, anh mau mau đi làm đi."
"Ừ, anh đi ngay đây." Ôn Ngôn Trăn giơ tay lên như thể muốn vuốt tóc cô, nhưng bị Phạm Ca tránh ra, tay anh dừng lại giữa không trung trong chốc lát rồi rũ xuống.
Qua cửa sổ hình trọn chạm khắc hoa văn, có thể thấy bóng lưng rời đi của Ôn Ngôn Trăn, anh gật đầu chào hỏi mấy người phục vụ đang đứng sát vai mình rồi đi làm. Mấy cô nàng được anh chào tạm biệt trông vô cùng vui mừng. Chỉ như thế cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm của Ôn Ngôn Trăn khi ấy đòi mạng người ta thế nào.
Mà những điều anh đang làm đó, sở dĩ đều là vì cô chứ?
Trong tim như có một sợi bông mềm mại lướt qua, Phạm Ca cầm túi giữ nhiệt chạy đuổi theo anh, trong chiếc túi đó có đồ uống mới nấu ban sáng. Cô ngập ngừng gọi: "Ôn Ngôn Trăn".
Ôn Ngôn Trăn vừa mới chuẩn bị chui đầu vô xe, nghe thấy vậy liền lập tức quay lại. Phạm Ca bỗng thấy hơi bối rối, giống như cô gái nhỏ ngượng ngùng, đưa đồ uống cho anh.
"Cái này, anh đem lên xe uống đi."
Nói xong, Phạm Ca muốn cắn đứt đầu lưỡi mình luôn cho rồi, nghe thử coi, cô đã nói những gì kìa? Quả thực không khác gì bà mẹ nghiêm khắc đối phó với cậu con trai nghịch ngợm muốn đi chơi xuân của mình. Thực ra thì cô muốn hỏi anh sao lại ra ngoài sớm vậy, đã ăn cơm chưa, nhưng ngại Tiêu Bang đứng nhìn lom lom bên cạnh, nên nhất thời câu "dặn dò" ngố tàu đó cứ như vậy tuôn ra.
Ôn Ngôn Trăn nhận lấy đồ uống tẩm bổ trên tay cô, đoạn đảo mắt qua Tiêu Bang. Thế là Tiêu Bang vốn dĩ ra đóng cửa xe cho sếp lại phải chui vào trong.
Trông mặt Phạm Ca đỏ như quả táo chín mà Ôn Ngôn Trăn buồn cười không chịu được, đang định trêu cô nàng một phen thì phát hiện một cơ thể cao lớn đang đi về phía này.
Ôn Ngôn Trăn vội vàng cúi đầu hôn người phụ nữ còn đang muốn nói gì đó.
Đúng vậy, anh biết bây giờ mình rất ngây thơ, nhưng anh muốn dùng cách này để tuyên bố cho mọi người biết rằng, anh chắc chắn có quyền làm điều này bất cứ lúc nào. Không ngờ chuyện mà thời niên thiếu khinh bỉ, bây giờ lại muốn làm vô cùng.
Ôn Ngôn Trăn lên xe rời đi, Phạm Ca sờ đôi môi hơi sưng của mình, đứng ngẩn người, cho đến khi một vật màu cam lăn đến chân cô.
Cố Tử Kiện xách hai túi trái cây đứng cách đó không xa, chiếc xe van giao hàng đậu trước tiệm đang chờ các chàng trai. Hiển nhiên, cảnh đó đã lọt vào mắt họ.
Gò má Phạm Ca nóng bừng, cô khom người nhặt những trái cam sành rơi dưới đất lên rồi ho khan đưa cho Cố Tử Kiện, lòng dạ rối bời, không biết phải nói gì cho phải.
Sau khi nhận lấy túi trái cây trong tay Cố Tử Kiện, hai người cùng nhau đi vào sảnh trong của quán. Chẳng hiểu sao Cố Tử Kiện bỗng nhiên gọi cô lại.
Lúc này hai người đang dựa vào lan can bằng gỗ, Cố Tử Kiện lấy một quả táo trong túi ra, xoa xoa vài cái lên áo rồi đưa cho Phạm Ca. Khoảnh khắc ấy, cô vô cùng hốt hoảng, dường như từng có người rất thân thiết làm động tác này vô số lần trước mặt cô.
"Sao thế? Sợ ăn vào bị đau bụng à? Hay vì ông Ôn cấm em ăn trái cây chưa qua khử trùng?" Cố Tử Kiện trưng bộ mặt chê bai: "Tôi nghe người ta bảo mấy người giống các người thường hay tỏ vẻ vậy lắm."
Cố Tử Kiện nhét thẳng trái táo vào tay cô: "Em sợ gì chứ, lúc đi du lịch ở Mexico, tôi còn trèo hẳn lên cây hái táo ăn nữa kìa. Hay là bà Ôn đây thân phận tôn quý, không thể..."
Còn chưa chờ Cố Tử Kiện nói xong, Phạm Ca đã ngoặm một miếng táo to đùng.
Cố Tử Kiện không nhịn được cười bảo: "Phạm Ca này, em có thật sự là hai mươi tám tuổi không đấy? Sao tôi cứ có cảm giác em mới chỉ mười tám tuổi thôi nhỉ. Em nhìn thử em bây giờ xem, có khác gì bé gái đang dỗi không cơ chứ."
"Cố Tử Kiện, anh thích nói hươu nói vượn nữa không." Phạm Ca giơ tay lên, định bụng ném trái táo vừa cắn dở vào bộ mặt hả hê của anh ta. Cố Tử Kiện toàn thích nói mấy lời thiếu đánh như vậy, thật thật giả giả, làm người ta nghe lẫn lộn cả lên.
"Phạm Ca, tôi thích em!"
Bàn tay chợt dừng lại giữa không trung, trái táo xanh xanh vẫn nằm im trên đấy, gió mùa đông thổi qua hồ nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn, phản chiếu gương mặt mờ mờ in trên mặt hồ của Cố Tử Kiện. Làn gió thổi qua sợi tóc trên trán anh ta, Phạm Ca nhắm hai mắt lại, dường như gương mặt này đã từng loáng thoáng thấy ở đâu đó, nhưng lại mơ hồ xa xôi như kiếp trước.
Bàn tay cô vừa thả lỏng, trái táo liền rơi xuống, nhưng lại không nghe thấy tiếng nó rớt tõm xuống mặt hồ. Phạm Ca mở mắt ra, thấy trái táo gặm dở nửa bên đang nằm trong tay Cố Tử Kiện, phần tóc trước trán anh ta vẫn rối tung như cũ, chỉ có điều nụ cười tỏa nắng đã hiển hiện trên khuôn mặt.
Cố Tử Kiện quen thuộc của Phạm Ca đã trở lại.
"Em còn dám bảo tôi nói hươu nói vượn nữa không?" Cố Tử Kiện tấm tắc lắc đầu, chỉ vào mặt cô: "Phạm Ca, mặt em đỏ rần rồi này."
Cố Tử Kiện làm bộ ra vẻ trầm tư, nghiêm túc nói: "Hóa ra vẻ mặt của cô gái hai mươi tám tuổi khi được trai tỏ tình là như vậy."
Cố Tử Kiện bắt chước dáng vẻ của cô nàng hai mươi tám tuổi khi được đàn ông bày tỏ, ngước mắt lên, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó õng à õng ẹo, nói bằng giọng éo éo khó nghe: "Tiên sinh này, chiếc đồng hồ ngài đang đeo và cả đôi giày ngài đang mang là bằng chứng rõ ràng cho thấy hiện tại ngài vẫn chưa có năng lực lập gia đình. Vả lại, tôi cũng đang nghi ngờ, không biết ngài có phải là thanh niên bám cha bám mẹ ăn không ngồi rồi không đấy."
Phạm Ca không hề bị Cố Tử Kiện chọc cười, cô chỉ nhìn chăm chăm vào mặt hồ, hỏi anh ta một câu.
"Cố Tử Kiện, trước đây chúng ta có quen nhau không?"
Lời ấy vừa dứt bầu khí liền trầm lặng đến lạ lùng, gió như ngừng thổi, ánh sáng trên mặt hồ không còn nhảy nhót nữa, người trong quán cơm chay như bị phù phép cho bất động.
"Trước đây chúng ta có quen nhau không?" Cố Tử Kiện lặp lại từng chữ mà cô vừa nói: "Phạm Ca, tôi mới vừa nghe câu này, phải không?"
Cố Tử Kiện không khỏi cười châm biếm: "Vậy sao? Đây là đòn phản kích của em ư. Ừm,... Để tôi đoán thử xem, tiếp theo, em sẽ lại nói mình vì tai nạn xe cộ nên mới mất trí nhớ, sau đó hỏi tôi, có phải tôi là người yêu trước đây của em không, nhỉ?"
Hầu như tất cả lá phong ở khu Đông Nam đã rụng sạch, một số lá rơi xuống mặt hồ, một số lá bị gió Đông thổi bay chất thành đống ở một chỗ. Cô gái đeo khăn quàng cổ đang cầm điện thoại chụp lại những chiếc lá đó, có lẽ, vào giờ phút này, trái tim cô ấy đang rối bời chăng? Có lẽ, những chiếc lá có màu sắc rực rỡ kia rồi sẽ sớm bị gió thổi cuốn đi chăng?
Phạm Ca nhìn mặt hồ ngợp đầy lá phong đỏ, nhẹ nhàng nói.
"Cố Tử Kiện, tôi không có bất kỳ ký ức nào trước hai mươi năm tuổi."
Rõ ràng, lời nói và giọng điệu của cô đã hù dọa người đứng bên cạnh, một Cố Tử Kiện luôn luôn lắm mồm lại rơi vào trầm mặc, song Phạm Ca vẫn tiếp tục nói. Đây là lần đầu tiên cô nói về đoạn trí nhớ đã mất kia bằng tông giọng nhẹ tênh đến vậy. Thật ra thì cũng không phải chuyện tốt lành gì, cho dù cô muốn nói cũng không dám nói, chỉ là ngay lúc thích hợp gặp phải người thích hợp, nên muốn bày tỏ hết tâm tư mình.
Hoang mang, và bất an! Cô luôn sợ hãi khi đi trên phố một mình, sợ đột nhiên từ đâu nhảy ra một người thân thiết chào hỏi, hoặc nhìn mình bằng ánh mắt oán hận.
Cố Tử Kiện đặt túi trái cây xuống, xoay hai vai Phạm Ca lại rồi ôm cô vào lòng thật chặt. Anh ta nhìn sâu vào mắt cô, mặt đối mặt, cười dịu dàng như một người anh trai hiền hậu.
"Phạm Ca thân mến, em đừng gấp, đó không phải là chuyện gì to tát."
Phạm Ca gật đầu, cô biết, cô biết chứ, biết rằng trên thế giới này cũng có một số người giống như cô. Nhưng có lẽ cô là người may mắn nhất, bởi vì cô còn có Ôn Ngôn Trăn.
"Vả lại, Phạm Ca à, em hãy nghe cho kỹ. Tôi thật sự rất thích em."
Mặt cô đỏ bừng, vội vàng khua khua tay, câu tôi là phụ nữ đã có chồng sắp buột miệng nói ra thì...
"Ngốc vô đối." Cố Tử Kiện gãi gãi mũi cô: "Em đừng cảm thấy khó chịu làm gì. Trong mắt tôi, em chính là một Green khác của tôi. Ngày đó ở sân bay, em là người duy nhất thực sự tin tưởng và sẵn sàng cho tôi mượn tiền."
Cố Tử Kiện sờ sờ mặt mình, than thở như ông cụ non: "Ngày đó ở sân bay, tôi đi mượn tiền tổng cộng hết chín người, trong đó có bốn nam bốn nữ. Bốn tên đàn ông đó đều đưa ra một câu trả lời như nhau,
Rành rành là thanh niên to xác, mặt mũi nom cũng sáng sủa mà lại đi làm loại chuyện mất mặt đàn ông thế. Còn bốn người phụ nữ kia, một người thì bảo tôi về thẳng nhà trọ với cô ta, hai người còn lại thì nhầm tưởng tôi xin số điện thoại của họ, sau khi giả đò dạy dỗ tôi một trận bèn đon đả đưa số điện thoại cho tôi. Chỉ có mình em là người duy nhất đồng ý cho tôi mượn tiền."
Cố Tử Kiện trông như kiểu phiền muộn với đời: "Đều là do khuôn mặt này cả."
Phạm Ca nhìn dáng vẻ tự luyến của Cố Tử Kiện in trên mặt hồ, không nhịn được mà phì cười.
"Cố Tử kiện, anh ấy xin lỗi anh chưa?"
"Ừ, xin lỗi rồi!"
"Có chân thành không?"
Cố Tử Kiện nghiêng mặt sang, nhìn khuôn mặt đầy vẻ trông đợi của cô, anh ta giơ tay lên, vuốt vuốt mái tóc mượt mà của cô, toét miệng cười, làm cho nụ cười mình giống một người nào đó.
"Ừ, rất chân thành."
Người trước mặt anh ta còn cười vui vẻ hơn, Cố Tử Kiện ngoảnh đi chỗ khác.
Đôi nam nữ dựa trên lan can ấy hoàn toàn không biết bọn họ đã nằm trong ống kính của người khác, không những thế những bức ảnh đó chỉ chốc lát sau đã xuất hiện ở tầng hai mươi mốt trong tòa cao ốc Cầu Vồng.