Từ Tư Hạ vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật trên người vẫn nguyên bộ đồ "tác chiến" chỉ để lộ ra đôi mắt thoáng chút mệt mỏi sau một đêm vật lộn ở bệnh viện.
Cô đi tới phòng thay đồ tháo bỏ găng tay cao su rồi cởi nút thắt khẩu trang buộc sau gáy làm hiện ra vẻ đẹp mĩ miều cuốn hút của một nữ bác sĩ tuổi 25.
Dáng người cô thanh mảnh, cao khoảng 1m67, tóc đen dài ngang lưng, khuôn mặt thanh tú, mũi cao da trắng đôi mắt có hồn, lông mi dài... cứ như thể ai sa vào đôi mắt này cũng khó thoát khỏi mị lực. Tuy hôm nay là ngày thứ 6 cô thức đêm trực ca nhưng quầng mắt hơi thâm kia cũng không thể đánh gục được nhan sắc xuất thần của cô.
Ngay sau đó, An Tâm đi tới đứng tựa đầu vào cửa, hai tay đút vào túi áo blouse trắng nhìn về phía cô.
- " Mỹ nữ, tớ tới đổi ca cho cậu đây... tớ nghe nói tối qua cậu phải xử lí nhiều ca cấp cứu lắm.... cậu vất vả rồi... Mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Tư Hạ nhìn cô bạn thân qua chiếc gương trước mặt rồi khẽ mỉm cười.
- "Tớ biết rồi!".
An Tâm khẽ gật đầu quay lưng rời đi nhưng đột nhiên lại quay lại với vẻ mặt đầy hớn hở.
- " Tư Hạ, tớ còn chưa hỏi cậu..."
Cô quay lại nhìn An Tâm với vẻ mặt thản nhiên như kiểu ( mấy trò này của cậu tôi biết thừa rồi)
- " Được rồi, hỏi đi.!"
An Tâm nhướn mày rồi đi tới híc nhẹ vào vai cô.
- " Mỹ nữ,... có phải cậu có bạn trai rồi không?."
Từ Tư Hạ nhìn cúi đầu xuống ống tay áo rồi khẽ thở dài.
- " Không có".
Nhưng câu trả lời của cô vẫn chưa thỏa mãn, An Tâm đánh mạnh lên vai cô một cái.
- " Cậu còn giấu tớ,... tối qua rõ ràng anh ấy rất lo cho cậu nên đã gọi cậu rất nhiều lần."
Từ Tư Hạ chỉ cảm thấy đây rõ ràng là một trò đùa, với lại cô vừa trực đêm xong căn bản vẫn là khá mệt mỏi nên chẳng có chút hứng thú gì, cô chỉ đáp chuyện hời hợt.
- " Sao cậu biết là tớ có người gọi?."
- " Thì vừa nãy, tớ có gặp Tử Du, cậu ấy bảo với tớ là... điện thoại của cậu cứ rung cả đêm với lại chỉ có một số duy nhất luôn gọi tới... sở dĩ cậu ấy nhớ rõ như vậy là vì đó là " Anh yêu em một đời một kiếp" ".
Từ Tư Hạ khẽ cau mày một chút rồi mới hỏi lại.
- " Ý cậu là 1314520?."
Từ Tư Hạ như sực tỉnh ngủ trong chốc lát, cô vội vã giục An Tâm ra ngoài.
- " Cậu đi lấy điện thoại ở chỗ Tử Du giúp tớ... tớ thay đồ rồi qua gặp cậu ở sảnh chính."
Vừa đóng sầm cánh cửa cô vội vã thay đồ.
Nửa tiếng sau Từ Tư Hạ đi tới sảnh chính bệnh viện, vừa tới đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người, nếu không nói thì chắc hẳn chẳng ai biết tối qua cô đã có một đêm ròng rã.
Từ Tư Hạ từ thời đi học nhờ sắc vóc trời cho đã có được sự chú ý của nhiều nam sinh, đến bây giờ cô lại mang vẻ đẹp thanh lịch mặn mà... càng nhìn càng mê...
Cô búi mái tóc đã bết lên nhưng lại trông rất trẻ trung, đeo một cặp kính tròn để phân tán điểm nhìn, mặc một chiếc sơ mi croptop màu xanh nhạt khoe trọn vòng eo nhỏ, xương quai xanh của cô thoát ẩn thoát hiện đầy mê hoặc sau chiếc dây chuyền bạc long lanh. Còn phía dưới cô mặt chiếc quần dáng rộng màu trắng làm cô vốn đã cao càng trông cao hơn.
Cô sải bước thật nhanh tới phía An Tâm đang đứng ngay ở sảnh.
- " Điện thoại."
An Tâm hiểu ý liền lấy điện thoại từ trong túi áo blouse ra, Từ Tư Hạ cầm lấy rồi đi luôn chỉ bỏ lại lời cảm ơn.
An Tâm nhìn theo bóng lưng của cô rồi nói.
- " Mỹ nữ, cậu nhớ ăn sáng trước rồi hẵng đi ngủ đấy."
Cô chỉ giơ tay lên để biểu thị rằng mình đã nghe thấy.
An Tâm quay sang phía Tử Du khẽ thở dài.
- " Tử Du, cậu nói xem... liệu cậu ấy sẽ ăn sáng chứ?."
Tống Tử Du không để ý tới An Tâm mà chỉ chăm chú vào màn hình máy tính. Không khí im lặng bao trùm đến mức An Tâm cảm thấy tẻ nhạt phải lững thững rời đi.
Trong nhóm bạn 3 người thì An Tâm luôn là người tạo bầu không khí còn Tử Du và Tư Hạ khi vui thì hùa theo khi buồn thì mặc kệ. Nhiều lúc An Tâm cũng than trời... tại sao một người hoạt bát hòa đồng như cô lại có thể chơi cùng 2 pho tượng này suốt 10 năm cơ chứ?.