Đêm trước hôn lễ, có vẻ Ứng Hoài Thành hơi mất bình tĩnh.
Thời Dập nghĩ chắc hắn đang căng thẳng lắm, nhưng nghĩ sao cũng thấy sai sai, sao Ứng Hoài Thành lại căng thẳng được cơ chứ? Hai từ này chắc chắn không thể xuất hiện trong từ điển của Ứng Hoài Thành, cậu trở mình lăn vào ngực Ứng Hoài Thành, hỏi hắn sao thế.
Ứng Hoài Thành yên lặng một lúc, sau đó nói: "Đây là hôn lễ của chúng ta, đừng quan tâm người khác nói cái gì, được không?"
Thời Dập không hiểu, ngơ ngác nhìn hắn.
Ứng Hoài Thành dùng tay vuốt ve môi Thời Dập, hắn sợ có người sẽ châm chọc khıêυ khí©h tại hôn lễ, dù sao đến nay hôn nhân của bọn họ vẫn là đề tài để người ta nói ra nói vào, một Alpha từng làm trong club và một Omega ăn cơm trước kẻng, bất kể ai nghe xong cũng thấy không phải loại đàng hoàng gì.
Thời Dập vốn không cần phải chịu tiếng xấu này.
Nhưng cậu nói em không sợ, cậu dựa vào người Ứng Hoài Thành, ôm lấy cổ hắn, sờ đầu trấn an hắn, mùi hương mềm mại của cậu bao phủ lấy Ứng Hoài Thành.
Thời Dập chậm rãi nói: "Em không hề hối hận, em rất tự hào, anh có tin không? Trước kia em rất nghe lời, mẹ em cho em học lớp năng khiếu gì em cũng học, chọn Văn hay chọn Lý, điền nguyện vọng đại học cũng đều là ba mẹ sắp đặt cho em, bọn họ đối xử với em tốt lắm, nhưng chưa từng thật lòng suy nghĩ đến cảm nhận của em. Nhiều năm rồi cũng thành quen, em lười phản kháng, mãi đến khi gặp được anh."
"Thời kỳ phản nghịch của em đến muộn, chuyện phản nghịch đầu tiên em làm là bao nuôi anh, chuyện thứ hai là thích anh, chuyện thứ ba là nói em mang thai con của anh trước mặt mọi người."
"Chuyện thứ tư là gả cho tôi." Ứng Hoài Thành nói chen vào.
"Không phải đâu anh." Thời Dập nghiêm túc lắc đầu, sau đó che miệng Ứng Hoài Thành, phản bác: "Bây giờ không phải thời kỳ phản nghịch, chuyện này là chuyện mà sau khi em suy đi nghĩ lại mới đưa ra quyết định đó."
Trong mắt Ứng Hoài Thành toàn là tình cảm lưu luyến, không từ ngữ nào có thể biểu đạt được.
"Thế nên chúng mình đừng lo lắng về ánh mắt của người khác nữa nhé anh, điều đó không quấy nhiễu em được, bọn họ càng khinh thường chúng mình thì chúng mình càng yêu nhau, tức chết bọn họ!" Thời Dập hôn chụt một cái vào môi Ứng Hoài Thành, nói: "Chồng ơi, anh biết chưa?"
Ứng Hoài Thành ôm lấy Thời Dập, "Đã biết."
Ngày diễn ra hôn lễ, sảnh tiệc rất lớn, Thời Dập cười ngọt ngào, vui vẻ nhìn hắn, không thèm quan tâm ánh mắt của khách khứa.
Trao nhẫn xong, hoàn thành hết thủ tục, bọn họ đi xuống dưới sân khấu. Ông cụ Vinh lên sân khấu phát biểu, khiến người ta cảm giác như đang tham dự buổi tiệc hàng năm của Vinh thị.
Trong bữa tiệc, Ứng Hoài Thành dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được, nói: "Gặp được em là may mắn lớn nhất của tôi."
Thời Dập nhướn mi, cố tình phá: "Câu này em nghe phát ngán rồi, đổi câu khác đi anh."
Ứng Hoài Thành không giận, còn nghiêm túc suy nghĩ, "Thật ra tôi vẫn chưa nói với em, buổi tối hôm đó em chỉ tay về phía tôi nói phải bao tôi, bạn em hỏi muốn bao bao lâu, em nói một tháng, tôi thất vọng lắm."
"Hả?"
"Một tháng ngắn quá, không đủ để hồi tưởng lại cả đời."
Thời Dập đỏ mặt, dùng kim cương trên nhẫn quẹt quẹt vào mu bàn tay Ứng Hoài Thành, rồi móc lấy nhẫn của hắn, "Vậy em sẽ bao anh cả đời, đủ để anh hồi tưởng cả đời sau."
Ứng Hoài Thành đặt tay cậu vào lòng bàn tay mình, "Vinh hạnh của tôi."
...
Bốn năm sau.
Thời Dập tốt nghiệp xong liền tới công tác tại một ngân hàng, sau đó ra nước ngoài du học hai năm, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, tính cách cũng sáng sủa hơn ngày trước.
Ứng Hoài Thành rất vừa lòng, chỉ là thỉnh thoảng khi Thời Dập đi tụ tập với bạn bè thì hắn sẽ không nhịn được cơn ghen của mình.
Thời Dập biết vậy nên mới hỏi han hắn trong điện thoại, Ứng Hoài Thành còn làm bộ như không sao, Thời Dập làm nũng với hắn, hắn nói: "Em với bạn em cứ ra ngoài chơi tiếp đi, không cần nói chuyện với anh, công việc của anh bận lắm."
Thời Dập chớp chớp mắt: "Thật không? Thế em đi chơi nhé?"
Ứng Hoài Thành phụng phịu nói: "Được thôi."
Lúc đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Thời Dập hô lớn tên của hắn: "Ứng Hoài Thành ngu ngốc, diễn kém quá."
Cậu nhảy xuống giường, hướng điện thoại về phía hai cái vali hành lý trước cửa, hưng phấn nói: "Em vốn định làm anh bất ngờ cơ, chồng ơi, chiều mai em về nhà."
Ứng Hoài Thành không biết nói gì, kinh ngạc nhìn nhóc con trong màn hình le lưỡi với hắn, nửa phút sau mới hiểu ra.
"Ba giờ chiều đến sân bay đón em nhé."
"Được."
...
Sau khi Thời Dập kiểm tra phát hiện có thai, Ứng Hoài Thành liền hồi hộp muốn chết, biến Thời Dập thành đồ sứ, không được chạm cũng không được sứt mẻ gì, nếu Thời Dập có bất kỳ dấu hiệu không thoải mái nào, hắn lại bắt đầu đau lòng, nói em vất vả quá.
"Chưa tới lúc vất vả đâu anh." Thời Dập thấy vẫn còn ổn chán.
Ứng Hoài Thành cong ngón tay, gõ gõ vào bụng cậu, ngây thơ cảnh cáo: "Con nghe lời chút cho ba, ngoan ngoãn vào, không được lì lợm, không được quậy."
Thời Dập bật cười.
Một khoảng thời gian sau, Thời Dập dẫn Ứng Hoài Thành đến một ngôi chùa có tiếng tại thành phố X, muốn thắp hương cầu phúc, bọn họ quỳ gối trước tượng Phật, nhắm mắt chắp tay.
Bái lạy xong, Thời Dập hỏi Ứng Hoài Thành: "Anh cầu nguyện cái gì vậy?"
Ứng Hoài Thành phủ thêm áo khoác cho Thời Dập, cười nói: "Em đoán xem?"
"Mẫu tử bình an?"
Ứng Hoài Thành lắc đầu, "Tôi xin Phật tổ phù hộ để kiếp sau vẫn có thể gặp được em."
Thời Dập sửng sốt, lập tức xoay người quỳ xuống tiếp, miệng liến thoắng: "Thế mình nhân tiện cầu cho kiếp sau nữa luôn đi anh."
Ra khỏi chùa, những đóa hoa màu hồng từ đâu bay tới, rơi trên tóc Thời Dập, Ứng Hoài Thành thấy nhưng không lấy ra.
Thòi Dập kiễng chân, hôn lên hai má Ứng Hoài Thành.
Đóa hoa đột nhiên rơi xuống, trượt từ tóc xuống cánh tay, cuối cùng dừng lại nơi hai bàn tay giao nhau.
Lúc ấy ánh nắng rạng rỡ, gió rất nhẹ, hoa đang mùa nở rộ, người yêu vai kề vai mà đi, hết thảy đều dịu dàng.