Chương 6: Hôn lễ

Đến ngày cưới, trong một khách sạn sang trọng ở Kyoto, người tới tham dự vô cùng đông đúc.

Là lễ cưới của hai gia tộc doanh nhân bậc nhất Kyoto, hai người kết hôn khiến vô số người vừa sợ hãi vừa ghen tị.

Khúc Nhu chọn phòng trang điểm cô dâu ở xa nhất, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Cố Khuynh Thành xoa cằm, thở dài hai tiếng, cũng không tìm được điểm trọng yếu trên váy cưới của Khúc Nhu.

Nghe nói bộ váy cưới này do chính tay Mạc thiếu gia thiết kế, đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ tìm được một nửa còn lại, nhưng… cũng hơi bó sát quá rồi.

Một cô gái trẻ bỗng nói: "Em còn nghĩ chị Khúc Nhu sẽ là người kết hôn cuối cùng."

Cô gái mải chụp ảnh bên cạnh kinh ngạc nói: "Hơn nữa chị ấy còn cưới anh Mạc, hết sức ngạc nhiên luôn í."

Mặc dù Mạc Viêm Dương giàu có, lại vô cùng đẹp trai, nhưng… nghe người ta đồn anh không giỏi việc đó, lại mang tiếng có chân tàn tật, đối với người có tiêu chuẩn cao như Khúc Nhu, lại gả cho Mạc Viêm Dương, thật sự rất đáng ngạc nhiên.

Khúc Nhu và Cố Khuynh Thành nghe cuộc thảo luận của mọi người, chỉ cười không đáp lại.

Ngây thơ, thích một ai đó thì cần gì tới lợi ích.

Thích là thích, mặc kệ anh ấy tốt hay xấu, thiếu bộ phận nào, chỉ cần bạn muốn, sẽ tìm mọi cách để trói buộc anh.

Mọi người đang thảo luận bỗng dưng im bặt, mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn người xuất hiện trước cửa.

Khúc An, em gái của Khúc Nhu.

Chỉ có Khúc Nhu vẫy tay với Khúc Anh: "Chị ở đây."

Hôn ước của Khúc An và Mạc Phàm Trần được lập ra bởi thế hệ trước khi hai đứa trẻ sinh ra, nhưng cánh cứng rồi họ lại muốn thoát khỏi hôn ước đó, sau khi tốt nghiệp Mạc Phàm Trần tới Nam Đô để bắt đầu việc kinh doanh. Hai nhà cũng không nghĩ nhiều, vì còn hai năm nữa Khúc An mới tốt nghiệp, cứ để Mạc Phàm Trần lo cho sự nghiệp trước.

Kết quả Khúc An vừa mới tốt nghiệp đã không tham gia lễ tốt nghiệp, bắt xe chạy trốn trong đêm, không ai biết cô ấy đi đâu, cũng không nói với ai.

Thật ra, Khúc gia rất dễ dàng tìm thấy Khúc An, nhưng không ai đi tìm cô ấy trở lại.

Khúc Nhu biết chỉ cần cô kết hôn, Khúc An nhất định sẽ trở lại.

Trong phòng tân hôn chỉ còn lại hai chị em, Khúc An đứng ở cửa hồi lâu không nói lời nào, nhìn chị gái mỉm cười với mình, nước mắt lại bắt đầu lăn dài.

Từ nhỏ cô ấy đã được chị gái bảo vệ rất tốt, mẹ mất sớm, người thương yêu cô ấy nhất chính là chị gái.

Khúc Nhu bật cười thành tiếng: "Khóc cái gì? Chị kết hôn, em nên vui vẻ mới đúng."

Khúc An lắc đầu, nghẹn ngào lau nước mắt: "Không…"

“Chỉ là em cảm thấy có lỗi với chị mà thôi! Người đàn ông kia là người tàn tật. Chị tốt như vậy, tại sao lại đồng ý lấy anh ta?”

“Hôn ước là chuyện giữa em và Mạc nhị thiếu, sao chị lại làm vậy? Rõ ràng chị có thể tìm người đàn ông tốt hơn để kết hôn, tại sao chị lại chọn anh ta…”

“An An.”

Trong phòng trang điểm cô dâu, ánh mắt Khúc Nhu loé lên, cắt ngang lời Khúc Nhu, cô ngước mắt lên, nghiêm túc dịu dàng nói.

“Chị thích Mạc Viêm Dương, đã thích mười năm rồi, gả cho anh ấy chị rất vui.”

Khúc An nuốt lời định nói vào trong, nhìn chị gái trong bộ váy trắng muốt, ngừng khuyên nhủ.

Khúc Nhu tiếp tục nói: “Em có biết tại sao em có hôn ước, nhưng em chưa bao giờ gặp vị hôn phu của mình không?”

Khúc An lắc đầu, dù có nhìn hay không, cô cũng không hối hận về cuộc về hành động ấy.

Khúc Nhu nói: “Bởi vì từ khi gặp Mạc Viêm Dương, chị đã quyết định rằng mình phải kết hôn với người đàn ông này.”

“Nhân tiện, chị đã chuẩn bị một quà cho em, chị chắc chắn đến sảnh tiệc em sẽ rất ngạc nhiên.”

*

Mạc Viêm Dương cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự, từ lúc Mạc Phàm Trần trở lại từ hai ngày trước, cậu ấy đã thuyết phục anh đừng huỷ hoại nửa đời mình vì danh dự gia đình.

Mạc Viêm Dương giơ tay xoa sống mũi.

“Kết hôn với cô ấy là kế hoạch được tính toán từ lâu, hôn ước chỉ là cái cớ.”

Tại lối vào sảnh tiệc, Mạc Viêm Dương ngồi trên xe lăn nói chuyện với em trai Mạc Phàm Trần.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen, cho dù ngồi trên xe lăn vẫn không thể nào che giấu vẻ cao ngạo.

“Cậu không cần áy náy, dù xảy ra chuyện gì, chị dâu của cậu cũng chỉ có thể là cô ấy, Khúc Nhu.”

“Quá khứ, hiện tại, mười năm sau hay một trăm năm sau đều không quan trọng.

Mạc Phàm Trần im lặng, cậu ấy cảm thấy anh trai mình điên rồi, vì thế cậu xoay người bước vào sảnh tiệc.

Mạc Viêm Dương nhìn bóng lưng em trai, xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, ước chừng nửa phút sau mới chậm rãi rời ánh mắt đi.

Một điều buồn cười hơn đã xảy ra trong đám cưới.

Có vẻ như Khúc An và Mạc Phàm Trần đã quen biết nhau từ lâu, mối quan hệ cũng không hề đơn giản, hai người thậm chí còn làm phù dâu, phù rể khiến mọi người vô cùng ngỡ ngàng.

Khoảng chín giờ tối hôn lễ chuẩn bị kết thúc, Mạc Viêm Dương nói muốn quay về nhà cũ lấy tài liệu, Khúc Nhu thay trang phục thường ngày rồi đi theo, đợi lát nữa sẽ cùng về nhà mới.

Khúc Nhu đứng bên ngoài thư phòng, nghe thấy tiếng ba Mạc mắng Mạc Phàm Trần trong phòng làm việc, thì đứng dựa vào cửa nghịch ngợm.

Không rõ Khúc An và Mạc Phàm Trần xảy ra chuyện gì ở Nam Đô, nhưng ba Mạc đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Lúc cô kết hôn với Mạc Viêm Dương, nhà họ Mạc đã lấy một nửa tài sản làm sính lễ, nhà họ Khúc cũng lấy một nửa tài sản làm của hồi môn, tất cả đều đứng tên Khúc Nhu.

Nếu Mạc Phàm Trần kết hôn với Khúc An thì tài sản cũng rơi vào túi Khúc An như vậy.

Ai cưới trước là thắng, cô chỉ cảm thấy tội nghiệp em gái.

Cũng may cô tính toán một bước, gả cho Mạc Viêm Dương trước, đoán chừng lúc này Khúc An ở nhà, ba cô đang ra sức thuyết phục cô ấy.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi máu, Khúc Nhu mới bỏ kế hoạch, đẩy cửa vào.

Tay cầm roi của ba Mạc cứng đờ, trận roi thứ hai vẫn dừng trên không trung chưa hạ xuống.

Khúc Nhu làm như không có chuyện gì hết: “Ba, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ba Mạc hơi sợ con dâu, bề ngoài là bác sĩ tâm lý, nhưng ngoại trừ tài sản nhà Khúc trong tay cô vẫn còn rất nhiều tài sản.

Ba Mạc xấu hổ cất roi đi, đá Mạc Phàm Trần: “Mau cút ra ngoài! Đừng trì hoãn việc đưa anh trai mày về nhà mới.”

Lưng Mạc Phàm Trần bị roi quật, cậu ấy đứng dậy, cười xấu hổ với Khúc Nhu, chịu đựng cơn đau để một người hầu giúp bôi thuốc.

Trên đường về nhà mới, trong xe cực kỳ yên tĩnh, Mạc Viêm Dương đang nghe điện thoại, Mạc Phàm Trần lái xe, Khúc Nhu ngồi yên lặng tới khi đến nhà mới.

Nhà mới rất gần công ty, thuận tiện cho Mạc Viêm Dương đi lại. Nhà rộng 300 mét vuông, độc quyền một căn.

Ban ngày ồn ào, ban đêm chỉ còn lại hai người, đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều có chút khó chịu.

Đám cưới thật sự rất mệt mỏi, Mạc Viêm Dương trả lời điện thoại, Khúc Nhu tranh thủ thời gian này tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ thϊếp đi.

--

Mạc Viêm Dương làm xong công việc đã một giờ sáng, nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, nhẹ nhàng đi tắm, sấy khô tóc.

Anh cẩn thận vén chăn nằm xuống bên cạnh Khúc Nhu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn lên trán người phụ nữ đang thở đều đều.

“Chúc vợ ngủ ngon.”