Chương 32

Khoá quân sự cuối cùng cũng kết thúc. Trước khi ra xe cậu còn bị anh kéo đi nói chuyện riêng.

"Giờ này cậu còn ở đây?"

Đáng lý đây là thời gian anh phải ở thao trường mới đúng.

"Tôi ra tiễn cậu".

"Không sợ bị phạt?"

"Cậu nghĩ tôi sợ?"

"Hừ...cậu có gì nói thì nói nhanh đi. Tôi sắp về rồi".

Anh nghe cậu gấp gáp muốn đi, liền ôm cậu không muốn buông.

"Không muốn xa cậu".

"Xa với gần cái gì? Không phải cuối tuần tôi lại về nhà sao?"

"Hôm đó tôi đến đón cậu".

"Được".

***

Ngày anh đến trường, không ngờ tâm trạng đang vui vẻ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cụt hứng.

"Thiên Khôi, mình có món quà tặng cậu. Cậu nhận được không?"

Cậu muốn từ chối nhưng nhìn mặt người này như muốn khóc thì không nỡ. Trước khi đưa tay ra nhận thì...

"Cậu ấy không cần đâu". Rồi nắm chặt tay cậu thu về.

Đang lúc muốn chửi người này thì cô nhìn lên mới thầm cảm thán.

'Wow...đẹp gì mà đẹp dữ vậy? Nhan sắc không thua cậu xíu nào'.

Cô thu lại bộ mặt tức giận muốn chửi người bằng một gương mặt thân thiện.

"Cậu là ai vậy? Cậu tên là gì? Học khoa nào, ngành nào vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp cậu, hay cậu mới chuyển đến hả?"

Không quan tâm đến cô, ánh mắt anh chỉ một mực dán chặt cậu.

"Học xong rồi?"

Cậu gật đầu.

"Chúng ta về".

Hai người đan tay nhau rời khỏi trong sự ngỡ ngàng của cô gái vừa rồi.

Trên xe...

Anh vừa lái xe vừa nói chuyện với cậu nhưng mà có vẻ như cậu nghe không lọt tai. Mãi cho đến khi anh gần như hét lên cậu mới chú ý đến.

"Tạ Thiên Khôi!"

"H...hả?" Cậu chợt hoàng hồn sau tiếng gọi thiếu kiên nhẫn của ai kia.

"Nãy giờ cậu có nghe tôi nói gì không?"

"Cậu nói gì?"

Nghe được câu trả lời này anh vội tấp xe vào lề.

Nhìn thẳng vào cậu, nói:

"Rốt cuộc cậu bị làm sao? Bị tỏ tình đến đơ người rồi à?"

"Gì chứ, đây cũng đâu phải lần đầu tôi nhận được. Đơ cái gì mà đơ".

Không lường trước được những lời mình nói đả kích người kia cỡ nào nên khi nói xong cậu còn rất thoải mái nhìn chầm chậm vào điện thoại đang hiển thị hàng đống tin nhắn.

Đến khi buông điện thoại cậu vẫn thấy anh trước sau nhìn mình không rời, ánh mắt lại có nhiều phần nguy hiểm. Cậu hơi nhích người, tay cầm nắm cửa sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

"Đào hoa đến vậy? Còn siêng năng trả lời từng tin nhắn".

Anh như nhìn ra được ý đồ của cậu, tay anh đặt lên tay cậu trên nắm cửa. Người cúi sát vào người cậu, chóp mũi của cả hai cũng chạm vào nhau.

"Tôi...tôi...chỉ là..."

"Chỉ là làm sao? Không nỡ? Hay là luyến tiếc?"

Cánh tay còn lại của anh cũng không yên phận mà chui vào áo cậu.

Cậu cảm nhận được liền nắm chặt tay anh không cho anh làm bừa.

"Cậu làm gì vậy? Đang ở ngoài đường, không sợ người ta thấy sao?"

"Sẽ không".

Kính xe được trang bị rất tốt, chỉ có người bên trong nhìn ra được bên ngoài chứ ngược lại thì không nên anh chắc chắn không ai nhìn thấy bọn họ đang làm gì.

"Cố Hi Kiệt...cậu...không biết xấu hổ?"

Cậu bây giờ cản không được mà để yên thì anh càng làm tới.

"Bà xã đại nhân của tôi ơi, xem cậu thích chưa kìa. Sao hả? Đang câu dẫn tôi sao?" Rồi nói nhỏ vào tai cậu:

"Tôi không ngại chơi cậu trên xe đâu".

Nội tâm cậu: Nhưng tôi ngại!

"Cậu...cậu tha...tha cho tôi đi được không?" Cậu chỉ còn cách xuống nước.

"Hửm? Đổi lại...tôi được gì?"

Cậu: Aizzz...chết tiệt, là ai đang câu dẫn ai đây!

"Về nhà, cậu muốn sao cũng được".

Nghe được câu mình đang mong đợi, anh liền cười đắc ý.

"Là cậu nói đó".

Dù gì thì cậu cũng không có cơ hội để hối hận nên chỉ biết tiếp nhận.

***

"A...Cố Hi Kiệt...cậu đủ rồi đó...."

Đã mấy tiếng trôi qua rồi mà anh dường như cũng không có ý định buông tha cho cậu. Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Đủ rồi? Em thấy đủ nhưng tôi thì chưa? Bảo bối, là em nói tôi muốn sao cũng được mà".

Cậu: Lại nữa... Tại sao cứ mỗi lần anh dịu dàng như vậy thì cậu lại gần như đuối lý, không muốn phản kháng nữa.

"Hi Kiệt, cậu mà còn làm nữa...tôi sợ ngày mai...không còn sức xuống giường".

"Không sao...có tôi làm thay em".

Sáng hôm sau...

"A!"

Đang lúc cậu muốn bước xuống giường thì chân như nhũn ra mà ngã trên sàn. Thấy vậy anh liền hốt hoảng chạy đến đỡ cậu, bế cậu lên giường.

"Làm gì vậy? Biết trước như vậy rồi mà còn..."

"Tại ai? Là tại ai hả?"

"Là tại tôi, tại tôi".

Anh xoa xoa hai má cậu rồi nựng nhẹ.

"Đói chưa? Muốn ăn gì không?"

"Không muốn ăn".

Cậu lấy chăn trùm kín người, không muốn nhìn anh cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.

"Giận tôi sao?"

"..."

"Hôm qua tôi thật sự rất tức giận khi thấy em cùng người khác như vậy. Cũng tại tôi...nếu ngày đó không phát sinh chuyện gì chắc có lẽ bây giờ chúng ta vẫn có thể bên nhau, ở cùng một nơi. Em cũng không phải đi học trường khác..."

Nghe anh tự trách mình, sao tự nhiên cậu lại cảm thấy mình mới là người có lỗi.

"Cậu... cứ coi như là thử thách giữa hai chúng ta đi".

"Thử thách cái đầu em. Có cặp vợ chồng nào đã kết hôn rồi còn thử thách như vậy. Nếu lỡ...lỡ như có chuyện gì..."

"Chuyện gì là chuyện gì? Cậu không tin tôi? Còn có...đừng gọi tôi là em! Chúng ta bằng..."

"Không phải. Nói đúng ra thì tôi lớn hơn em một tuổi".

"Sao có thể?"

Thấy cậu nghi ngờ, anh cũng giải đáp bằng cách nhân lúc cậu lơ là liền lẽn vào trong chăn ôm cậu, nói khẽ:

"Em sinh cuối tháng cuối năm, còn tôi thì đầu tháng đầu năm. Qua một ngày thì em đã là học đệ khoá dưới của tôi rồi".