Ra khỏi nhà tắm, An Nghiên lấy khăn lông lau tóc, điện thoại đột nhiên vang lên, cuộc gọi được kết nối: “Có chuyện gì vậy Tiêu Vũ?”
Tiêu Vũ: “Mẹ ơi, máy tính xách tay của con bị hỏng. Bây giờ con đang bận làm luận văn tốt nghiệp, mẹ có thể mở máy tính bàn trong phòng ngủ, gửi luận văn cho con được không? Mật khẩu máy tính con gửi qua WeChat.”
An Nghiên trả lời: “Được, mẹ gửi ngay.”
Cô vào phòng ngủ của Tiêu Vũ, mở máy tính của cậu lên, dựa theo tên thư mục mà cậu gửi, tìm được luận văn tốt nghiệp rồi gửi qua cho cậu.
Vừa định tắt máy tính, An Nghiên cảm thấy hơi tò mò. Ngoại trừ game với tài liệu học tập, máy tính của Tiêu Vũ còn có cái gì nữa?
Cô nhìn điện thoại di động, cách giờ đi làm vẫn còn thời gian.
An Nghiên di chuột, kiểm tra bên trong ổ cứng máy tính của cậu. Quả nhiên có một thư mục, bên trong chứa đầy ảnh người đẹp, có ảnh mặc đồ bơi, còn có ảnh khỏa thân. Tiêu Vũ đã sắp tốt nghiệp đại học, nghe nói còn từng có bạn gái, xem mấy cái này cũng rất bình thường.
Click mở một thư mục khác, bên trong là một đống video sắc tình mà tên của những video này khiến cho An Nghiên chú ý. “Mẹ kế của bạn”, “Chị gái của tôi”, “Cô giáo dâʍ đãиɠ”, “Nữ cấp trên muốn được cao trào”, chỉ cần nhìn tên cũng đoán được nữ chính trưởng thành hơn nam chính.
An Nghiên nhớ lại lúc Tiêu Vũ ở nhà, thỉnh thoảng lúc An Nghiên dọn dẹp ở phòng khách, cô chỉ cần xoay người lại sẽ bắt gặp ánh mắt chăm chú của Tiêu Vũ, dường như trong ánh mắt đó còn mang theo du͙© vọиɠ. Thậm chí còn có hai lần, lúc cậu đi ngang qua, cô cảm nhận được bộ phận cương cứng bên dưới cọ xát qua mông cô.
An Nghiên hơi căng thẳng, cô mở phần cài đặt thư mục rồi mở khóa thư mục ẩn, sau đó tìm thấy một tệp tên là “Nghiên”. Tim cô đập thình thịch, ngón tay cứng đờ click mở thư mục. Từng bức ảnh hiện ra trước mắt, có ảnh cô vểnh mông ở bàn trà, có ảnh chụp bắp chân trần trụi của cô ở phòng bếp, còn có một vài bức ảnh chụp lưng và góc nghiêng. Cô còn nhìn thấy cả ảnh chụp qυầи ɭóŧ của mình, thậm chí là qυầи ɭóŧ bẩn vừa mới cởi ra ném vào rổ, giữa qυầи ɭóŧ vẫn còn có vệt nước mờ mờ.
An Nghiên càng nhìn càng khẩn trương, điện thoại hiển thị sắp đến giờ đi làm, cô ẩn thư mục như ban đầu, sau đó tắt máy tính.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường, bên trong căn phòng lớn vắng vẻ chỉ có một mình An Nghiên. Sau khi công ty của Tiêu Chấn Cường phá sản, anh nhận lời mời làm giám đốc cho một công ty liên doanh, thường xuyên ở nước ngoài không về.
Cô nhớ tới thư mục trong máy tính của Tiêu Vũ mà mình tìm thấy sáng nay. Đã phát hiện ra những thứ đó rồi, vậy sau này cô nên đối mặt với Tiêu Vũ như thế nào? Hay là nói cho cậu biết? Nhưng nên nói ra sao? Thật ra cô chỉ lớn hơn cậu sáu bảy tuổi, đứng bên cạnh cậu còn lùn hơn nửa cái đầu. Nếu đã không biết nên nói như thế nào thì hay là cứ giả vờ không biết.
Trong lòng có chút bực bội, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, đầu óc tràn ngập hình bóng của Tiêu Vũ. Cậu rất giống Tiêu Chấn Cường, ngũ quan vô cùng sáng sủa, dáng người cũng không tệ. Có lần cậu ra khỏi phòng tắm, nửa người trên còn để trần, cơ ngực rắn chắc màu đồng vẫn còn mang theo vệt nước, gợi cảm đến mức khiến cho hơi thở của An Nghiên trở nên dồn dập.
An Nghiên tưởng tượng đến cảnh Tiêu Vũ mạnh mẽ đè cô xuống, dùng ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ nhìn cô, ngón tay của cậu kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, đầu ngón tay chạm vào hoa môi ẩm ướt…
Vài phút sau, An Nghiên khẽ ngẩng cần cổ trắng nõn, tiếng rêи ɾỉ nặng nề tràn ra khỏi miệng, cô run rẩy cao trào…