"Không có con đường nào là không đi được, cứ bước đi thì sẽ qua".
"Chị xem đi, chẳng có con đường nào hoàn hảo cả, đâu phải bắt chúng ta chia xa, có gì ghê gớm chứ."
"Được, được rồi, chúng ta cũng đã vá những mảnh vỡ lại, còn có thể xa rời nhau được sao."
...
Dưới những lời nói ôn nhu của Du Quân Diệp, An Cát lại bị dỗ ngủ lần nữa!
Nhưng Du Quân Diệp lại mở mắt, trong đầu hỗn loạn suy nghĩ.
Tương lại, Mạch Trí Hiên muốn gia nhập giới giải trí, nếu nói không làm ảnh hướng đến Du Quân Diệp thì là không đúng.
Nói đến cùng, Du Quân Diệp vẫn là mộ người phụ nữ, có được người phụ nữ mà bao người mong ước, từ trong đáy lòng cô cũng khát vọng được nắm tay An Cát đi dưới ánh nắng, đi đến tương lai, cho nên lúc An Cát nói từ từ công khai, trong lòng Du Quân Diệp vô cùng vui vẻ.
Đối với Du Quân Diệp, công khai mối quan hệ tình cảm là một sự khẳng định cho tình cảm, coi trọng cũng như sự công nhận.
Nửa năm qua, Du Quân Diệp cảm nhận được hạnh phúc từ sự yêu thương của An Cát, cõi lòng vui vẻ hợp tác với An Cát.
Nhưng mà bây giờ đột nhiên thế này, Du Quân Diệp có chút không thích ứng.
Hồi đầu năm, cô còn thử phản ứng của Mạch Trí Hiên, thấy cậu bé không có nguyện vọng vào giới giải trí, cho nên mới để cho An Cát thực hiện kế hoạch của cô ấy, không ngờ mới chỉ mấy tháng trôi qua mà đã thay đổi chủ ý.
An Cát đau buồn là chuyện nằm trong dự kiến, người này sống quá tình cảm, lại thiện lương, tính cách mềm mỏng, đau buồn là chuyện hiển nhiên.
Nhưng mà cũng khá may mắn, chuyện về sinh thêm con vẫn chưa đạt được sự thống nhất, nếu như lại nhất trí không sinh, thì lúc này mức độ thương cảm của An Cát lại càng tăng thêm.
Du Quân Diệp không chỉ đau lòng cho nỗi buồn của An Cát, mà còn có chút chuyện nhỏ nhặt trong lòng, không thể thể hiện trước mặt An Cát, nếu không sẽ càng làm cho An Cát càng thêm áy náy và bất an.
Nên mới thể hiện ra bên ngoài bản thân không để ý, từ từ để cho phần áy náy của An Cát tan đi, gánh nặng trong lòng cũng không quá lớn.
Hai người yêu nhau, sống bên nhau, nếu không thông cảm cho nhau, thì còn là yêu sao? Còn có thể đi dài lâu được sao?
Du Quân Diệp cảm thấy rằng cuộc đời này cô không thể rời xa An Cát, cho nên có chuyện gì quan trọng hơn chuyện được ở bên An Cát?
Chỉ cần không xa An Cát, những thứ khác đều như mây trôi.
Trong nước, có biết bao cặp tình nhân lặng lẽ bên nhau, vậy tại sao cô và An Cát không được chứ?
Vẫn là câu nói kia, cuộc sống là của chính mình, không cần phải giải thích với người ngoài.
Du Quân Diệp đã làm công tác tư tưởng cho bản thân, hít thở sâu, lúc bọn họ quen nhau, cô cũng đã cân nhắc đủ loại khả năng, cho nên cũng không quá khó để chấp nhận.
Hiện tại mọi chuyện đã đến mức này, tương lai của Mạch Trí Hiên hẳn là quan trọng hơn tình yêu của hai người, nếu Du Quân Diệp ở vị trí đó, phỏng chừng cũng là lựa chọn giống như An Cát.
Cũng may là vẫn còn thời gian, cũng may kế hoạch công khai của hai người mới bắt đầu được thực hiện, dừng lại hoặc thay đổi phương thức vẫn là còn kịp.
Đây là một sự kiện trọng đại liên quan đến phong cách sống của phần đời còn lại của, không thể vội vàng.
Mọi thứ cần hướng đến dài lâu!
Ngày công diễn được diễn ra đúng ngày đã định.
Du Quân Diệp tất cả đều bình thường, trạng thái rất tốt, nhưng An Cát lại không còn cảm xúc diễn như lúc trước.
Chắc có lẽ là bị chuyện của Mạch Trí Hiên làm cho tâm trạng không tốt. An Cát nghĩ vậy.
Cô đành cố gắng quên hết mọi thứ, cống hiến hết mình cho buổi biểu diễn khó mà có được của hai người.
Bởi vì có nhiều truyền thông đưa tin, làm cho độ nổi tiếng của <
> tăng lên không ngừng, những người có yêu thích kịch nói và fans đã sớm cầm vé trên tay, chờ đợi ngày công diễn.
Fans rất háo hức chờ đợi màn tái hợp thế kỷ của hai thần tượng.
Đương nhiên, dưới nhiệt độ như thế, thì lẵng hoa chất đầy khắp nơi, biển người tấp nập, băng rôn bay phấp phới, còn có tiếng hò hét của fans.
Trong rạp kịch nhỏ hẹp, hết sức náo nhiệt.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Chỉ vừa mới bắt đầu, khán giá đã cuốn theo cảnh Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài gặp nhau.
Trang phục và hoá trang của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài không khác gì trong phim truyền hình, nhưng mà điều thu hút mọi người chính là cách xử lý cảm xúc của diễn viên rất tốt, như thể họ chưa từng quen nhau, rồi dần dần trở thành bạn của nhau.
Những cảm xúc chớm nở của thời trẻ, sự e dè và niềm vui của mối tình đầu, cùng với chút hoài nghi của Lương Sơn Bá, ánh mắt hai người chạm nhau, hành động của cơ thể, tất cả đều tự nhiên và chân thật, ăn ý mà hài hoà, làm cho khán giả như được quay trở về với mối tình đầu ngây thơ.
Ngây thơ trong sáng.
Với diễn biến của cốt truyện, cuộc chia tay và sự ngăn cản của cha mẹ, gây ấn tượng sâu sắc với khán giả xem tại rạp, thỉnh thoảng sẽ có một sự náo động nhỏ trong rạp, sau đó yên lặng theo dõi.
Cho đến khi Lương Sơn Bá chết và Chúc Anh Đài chết vì tình yêu, An Cát đã cho thấy sự đau buồn của Chúc Anh Đài ngoài mong đợi, khán giả bên dưới đã rơi nước mắt. Như thể thật sự mãi mãi cách xa người yêu, kiếp này kiếp này không bao giờ gặp lại, chỉ có chết đi mới có thể giải thoát.
Vở kịch đã kết thúc, khán giả bên dưới cũng không có định tĩnh.
An Cát trên sân khấu cũng vậy, không thể bình phục trong thời gian ngắn, hoàn toàn chìm đắm trong nỗi buồn mất người yêu và không thể thoát vai.
Du Quân Diệp thì không sao, sau nhiều năm kinh nghiệm, cô có cách nhanh chóng thoát vai, cho nên rất nhanh đã điều chỉnh được trạng thái.
Cuối cùng khán giả cũng ồ lên vỗ tay, người hâm mộ hò reo cổ vũ, tất cả các diễn viên bắt đầu màn chào sân, chỉ có An Cát như một con rối mất hồn, để nhân viên và Du Quân Diệp kéo ra khỏi sân khấu.
"Chị không sao chứ?" Du Quân Diệp nhìn vào đôi mắt vô hồn của An Cát, lo lắng hỏi.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Du Quân Diệp, nước mắt An Cát lại bất giác chảy dài.
Du Quân Diệp cau mày, tim cô đau nhói. Cô biết rằng việc An Cát nhập diễn chỉ là một nguyên nhân, có lẽ là cô ấy nghĩ đến việc cả hai người đã từng không mấy dễ dàng, cũng giống Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, yêu nhau, hiểu nhau nhưng không thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Du Quân Diệp hai mắt đỏ hoe, cô muốn tiến tới ôm An Cát vào lòng, nhưng lại lo lắng đây là hậu trường, người ra vào nên chỉ có thể lấy ra một túi khăn giấy đưa cho An Cát.
Rồi sao đó gọi điện thoại bảo Cố Hiểu Phi đến chăm sóc cho An Cát, sau đó cô đi chụp ảnh cùng ê-kíp sản xuất và khán giả rồi chào tạm biệt.
Nhìn Du Quân Diệp rời đi, trong lòng An Cát càng thêm khó chịu, nếu hai người bọn họ có thể công khai, thì làm gì cần phải lo lắng xem đó có phải là hậu trường hay không, có người ngoài hiện diện hay không, lúc đến dỗ dành cô trên người còn có thể có cái danh chính ngôn thuận.
Nhưng bây giờ, ngay cả việc lau nước mắt và ôm nhau cũng có vẻ như là một điều xa xỉ.
Càng nghĩ đến đây, trong lòng càng buồn bực, nước mắt tuôn ra như lũ mất kiểm soát, dữ dội ầm ầm.
Khi An Cát bước ra khỏi rạp với một đôi mắt sưng đỏ, thấy có nhiều fans vây quanh Du Quân Diệp, còn trò chuyện nhiệt tình, một số người hâm mộ nhìn chằm chằm vào cửa với sự mong đợi, và khi họ thấy An Cát bước ra, họ hét lên.
An Cát nhanh chóng đeo kính râm, sau đó cùng ít fans đi đến chỗ Du Quân Diệp.
Rốt cuộc thì các cô vẫn muốn ở bên ngoài xây dựng hình ảnh chị em tốt và bạn diễn.
Hai người gần trong gang tấc nhưng lại có cảm giác cách xa nhau cả dải ngân hà, không thể nắm tay, không thể nhìn nhau cười một cách tự nhiên.
Qua chiếc kính râm, môi An Cát hơi nhếch lên, giọng nói hơi khàn, cô chào người hâm mộ, Du Quân Diệp đều im lặng nghe và ghi vào trong lòng, chỉ có thể mỉm cười để giữ khoảng cách tốt với bạn diễn, thỉnh thoảng trêu đùa.
Sau đó, mỗi người lên xe tự rời đi.
Để người hâm mộ tại chỗ và phấn khích.
—— "Ảnh hậu Du diễn đỉnh quá đi."
—— "Nữ thần An đẹp quá, đẹp quá trời."
—— "Lúc xem kịch, tôi đau lòng khóc muốn chết, màn biểu diễn của hai người quá hoàn hảo."
—— "Đúng, đúng, nửa đầu là mật ngọt gϊếŧ cẩu, nửa sau thật là khóc ngược đãi cẩu."
—— "Đừng nói nữa, hôm nay chính quá trình ngược đãi cẩu. Bộ kịch này xem rất đáng giá."
—— "CP của tôi có vẻ không thân đến thế. Họ đi lối riêng. Và cũng chẳng có mấy tương tác."
—— "Các bạn thân yêu, có thể nhìn hai người hoà hợp cũng coi như kiếm lời rồi, dù sao thì chúng ta cũng bị họ lùa vào chuồng, gϊếŧ không biết nhiêu lần."
- "Vâng, vâng. Lùa cẩu vào rồi gϊếŧ, tôi cam tâm tình nguyện."
...
Hai người đi đường vòng, xác nhận thoát khỏi đám phóng viên, mới trở lại sông Rhine.
Vừa bước vào nhà, An Cát đã nằm vật ra ghế sô pha như muốn gục xuống, không muốn nhúc nhích nữa.
Đây là tương lai cuộc sống về sau sao? Ở nơi công cộng, nhìn nhau nhưng không thể chạm nhau.
Trước kia, lúc không có ý nghĩ muốn công khai thì chẳng sao, nhưng mà từ lúc có cái ý nghĩ kia, rồi dần dần bước ra vài bước, phát hiện nếu có thể ở bên ngoài không e dè ánh mắt người ngoài mà thân mật với Du Quân Diệp, là một điều hạnh phúc biết bao.
Bây giờ, bị đánh trở về nguyên hình, bỗng nhiên không có cách nào chấp nhận được.
Đúng là từ nghèo đi lên giàu thì dễ, mà từ giàu về nghèo lại khó.
An Cát cảm thấy trái tim mình rỗng tuếch trong không khí, hư vô, mờ mịt.
Khi Du Quân Diệp bước vào cửa, cô nhìn thấy An Cát, hai mắt sưng đỏ, đang nhắm mắt lại, một tay đặt lên trán cô, nằm trên sô pha nhắm mắt lại.
Không nói lời nào, cô trực tiếp bước đến tủ lạnh, lấy túi nước đá ra, đặt nhẹ lên mắt An Cát.
"Bây giờ ổn hơn chưa?" Du Quân Diệp nhẹ nhàng hỏi.
Câu hỏi này, khiến An Cát mũi lại bắt đầu cay cay, cô cảm thấy giờ đây mình rất dễ bị tổn thương.
Chỉ cần Du Quân Diệp mở miệng nói một từ đơn giản, nước mắt đã có thể chảy dài trên mặt.
May mắn thay, túi đá được chườm, nếu không nước sẽ lại ngập thung lũng.
Người ta nói rằng phụ nữ được làm bằng nước, giờ An Cát mới thực sự trải qua điều đó.
Thấy An Cát không lên tiếng, Du Quân Diệp chỉ hít một hơi, trong lòng hiểu rõ, chỉ có thể im lặng cúi xuống, lặng lẽ nằm bên cạnh An Cát, lưu luyến hít thở hơi thở quen thuộc, ôm lấy eo An Cát, từng chút một cảm nhận cái đau trong lòng An Cát.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng An Cát cũng giơ tay ôm Du Quân Diệp lại, xoa má, khàn giọng nói: "Chị không sao, chúng ta đi tắm đi."
Du Quân Diệp giơ tay lên nhìn An Cát với nụ cười trên môi, mũi hơi chua xót, cúi đầu hôn lên má An Cát, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn cùng nhau tắm rửa không?"
"Được nha!" Nghĩ một chút, An Cát đồng ý.
Không thể ngang nhiên ôm hôn bên ngoài, ở nhà còn cần lo lắng gì à?
Lời nói nào cũng là thừa, việc cần làm duy nhất là triền miên đến hơi thở cuối cùng, chỉ bằng cách này mới có thể lấp đầy chỗ trống trong phần linh hồn.
Du Quân Diệp trong cơn say tình, cảm nhận được sự nhiệt tình chưa từng có của An Cát, như thể chính mình sắp tan chảy.
Vì vậy, lại có một màn kịch khác xảy ra trong một ngôi nhà bên bờ sông Rhine: Đêm dai giao cổ hiệu uyên ương, chăn gấm phiên hồng lãng.