"Nếu cả hai chúng ta đều mê luyến thân thể của nhau, vậy thì đành phải dây dưa đời đời kiếp kiếp vậy." Hai mắt Du Quân Diệp đọng lại nước, vẻ mặt đầu khao khát.
"Ừm!" An Cát gật đầu đồng ý, đời đời kiếp kiếp là chữ tốt đẹp cỡ nào.
Nếu một tình yêu không bờ bến có thể khiến người ta quên đi những muộn phiền, thì hai người họ đã làm được điều đó.
Sau một hồi giao lưu mồ hôi với Du Quân Diệp, sự mù mịt trong lòng An Cát đã được thổi bay.
Trong niềm hạnh phúc của bản thân, An Cát hoàn toàn ý thức được, người trước mặt này chính là thứ mà cô nên quý trọng ở hiện tại, những quá khứ đã qua cứ cho nó qua đi, để chúng cuốn đi theo cơn gió, hà tất gì cứ lâu lâu lấy nó ra để làm phiền chính bản thân.
"Ngày thường, Hiên Hiên có tiếp xúc với ba thằng bé nhiều không?" Du Quân Diệp do dự một hồi, vẫn hỏi ra, chẳng qua là cô không có hỏi thẳng tình trạng hiện tại của Mạch Kiếm Hoa, cô cần thiết quan tâm đến cảm nhận của An Cát.
"Không nhiều lắm!" An Cát trả lời rất chắc chắn.
Nói xong, đưa tay nhéo nhéo vành tai Du Quân Diệp, ngẩng đầu nhìn Du Quân Diệp hỏi, "Em có phải đang lo Hiên Hiên bị ba dạy hư không?"
Du Quân Diệp nhìn vào mắt An Cát, mím môi cười, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn. Cái này là tâm linh tương thông đi.
"Ừ!" Du Quân Diệp khẽ ậm ừ, đưa tay lên mò mẫm má An Cát.
"Không có đâu, Hiên Hiên bây giờ đã trưởng thành, cũng có suy nghĩ riêng của thằng bé. Hơn nữa nhiều năm đã qua đi, không phải bây giờ em thấy thằng bé lớn lên rất tốt sao?" An Cát hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, Hiên Hiên quả nhiên được chị dạy rất tốt. Nhưng mà chị.... " Du Quân Diệp dừng lại, trong mắt có chút đau lòng nhìn An Cát.
"Chị không sao. Chiều nay, hai người ở bên ngoài nói chuyện về mấy tấm ảnh, chị đã nghe hết rồi." An Cát nép vào vòng tay Du Quân Diệp, vẻ mặt bất giác có chút buồn.
"Vậy chị có thể cho em biết lúc đó anh ta đã làm khó dễ chị như thế nào không?" Du Quân Diệp ôm chặt lấy cánh tay An Cát và nhẹ giọng hỏi, với giọng điệu bất giác thương tiếc.
"Lúc đó, anh ta chỉ nói là có phóng viên đã chụp ảnh lại, dựa theo quy tắc thông thường đến nói chuyện giá cả, chị đồng ý, anh ta có chút do dự nói ra vẫn nên giải quyết dứt khoát, nói tốt nhất là chị nên chia tay với em." An Cát thở dài một hơi, dừng lại chút rồi nói tiếp, "Chị suy nghĩ vài ngày, sắp xếp lại cho hợp lý, cảm thấy cái này do bản thân anh ta tự biên tự diễn, cho nên cứ theo ý anh ta, cho anh ta một số tiền, cũng nói rõ với anh ta, chuyện chia tay là không thể nào, nếu như anh ta muốn công khai mấy tấm ảnh đó thì cứ công khai. Chị biết anh ta không có gan làm, mục đích chỉ muốn hù chị sợ thôi. Rốt cuộc, anh ta vẫn cần dựa vào thanh danh, dựa vào tên tuổi của chị để tìm được kịch bản với tài nguyên. Nhưng mà chị chỉ không ngờ anh ta lại gửi ảnh cho Quách Niên Hồng."
An Cát rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại có chút u buồn.
"Thủ đoạn với trình độ của anh ta kém xa so với Quách Niên Hồng. Mạch Kiếm Hoa coi như đang giở trò, chút mánh lới, nhưng mà Quách Niên Hồng lại có thể điểm ngay trúng huyệt chết của chị." Tim An Cát đột nhiên trầm, cụp mắt xuống.
Mặc dù, An Cát nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà cái loại đau khổ cùng với nỗi giày vò trong lòng, có biết bao nhiêu tàn nhẫn.
"Là do em không tốt, để chị phải chịu uỷ khuất một mình." Sóng mũi Du Quân Diệp cay cay.
"Không có liên quan đến em, em đừng đem mọi chuyện đổ lên đầu em. Chuyện của Mạch Kiếm Hoa, là chị mà phát sinh ra, là chị không xử lý tốt mối quan hệ của chị với anh ta, cũng như không xử lý tốt mối quan hệ của chúng ta với bên ngoài, cho nên mới dẫn đến một số vấn đề xảy ra, nên nói xin lỗi là chị, là chị đã khiến em đau lâu như vậy." Vành mắt An Cát hơi đỏ.
Nghe giọng nói của An Cát, Du Quân Diệp hạ giọng, đưa tay lên ôm má An Cát, vuốt ve, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của An Cát, tim cô đau nhói, cô cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của An Cát, nhẹ nhàng an ủi. "Hai người chúng ta đang viết bản kiểm điểm à? Chuyện quá khứ đã qua cho nó qua đi, chúng ta cũng đã phải trả giá, coi như rút kinh nghiệm, sau này có gì cũng phải nói với nhau, cùng tìm hướng giải quyết. Hai chúng ta là một, không có một ai cam chịu đứng ra nhận hết áp lực từ bên ngoài, được không?"
"Ừ!" An Cát nghiêm túc gật đầu, "Sau này, sẽ không như thế."
"Vậy Mạch Kiếm Hoa thì sao, bây giờ đối với chuyện của chúng ta, anh ta vẫn còn ghim trong lòng sao?" Du Quân Diệp vẫn xoay chuyển chủ đề sang Mạch Kiếm Hoa, rốt cuộc vấn đề phía anh ta vẫn chưa được làm rõ hoàn toàn, Du Quân Diệp luôn lo lắng sẽ để lại rắc rối trong tương lai.
"Anh ta sẽ không gây sự nữa đâu nhỉ?" An Cát suy nghĩ một lúc và nói một cách không chắc chắn.
"Chị nói vậy là sao?" Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy nghi ngờ.
An Cát suy nghĩ một chút, mới nói ra sự thật: "Sau khi chia tay với em, chị đã bệnh một thời gian dài, lúc đó Mạch Kiếm Hoa thường xuyên xuất hiện ở trước mặt chị. Có lẽ như anh ta đang muốn thể hiện bản thân còn tồn tại, nhưng mà chị cũng không để ý đến anh ta, sau đó hình như cũng giác ngộ, có lẽ cảm thấy bản thân có làm gì cũng sẽ không được nhận lại thứ anh ta muốn. Cho nên cũng nói rõ với chị, sau này sẽ không can thiệp chuyện của chị nữa, ngoại trừ liên quan đến Hiên Hiên thì đường ai nấy đi!"
"Mấy năm nay, anh ta thật sự không làm gì nữa, số lần anh ta đến gặp chị cũng rất ít, ngoại trừ để xem Hiên Hiên. Thỉnh thoảng anh ta hay thăm dò nói chuyện đầu tư kịch bản này nọ, hay mấy thứ linh tinh, nhưng mà chị tỏ thái độ không tốt với anh ta, suy cho cùng chuyện của anh ta cũng chẳng liên quan gì đến chị, chị chẳng quan tâm đến tầm nhìn và ý tưởng của anh ta. "
An Cát nói xong liền nhướng mắt nhìn Du Quân Diệp, "Chuyện là vậy đó, không còn chuyện khác."
"Ừm!" Du Quân Diệp yên lặng lắng nghe, nhẹ nhõm và tươi cười đáp lại, "Không có chuyện gì thì tốt, nếu sau này anh ta có giở trò gì, chị nhất định phải nói với em."
"Chị biết rồi." An Cát ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười, cảm xúc tràn ngập trong mắt.
...
Chuyện của quá khứ coi như đã khép lại, không còn áp lực cùng gánh nặng, cuộc sống mới của hai người mới bắt đầu.
Vào một buổi chiều nhàn nhã, An Cát đọc kịch bản trong vòng tay của Du Quân Diệp, chợt nhớ ra mình còn có việc rất quan trọng phải làm nên kéo tay Du Quân Diệp đặt lên eo mình và nhẹ giọng hỏi: "Em nói muốn đưa chị về lại khu nhà lúc nhỏ em sống, khi nào chúng ta có thể đi được?"
"Sao tự nhiên chị lại nhớ chuyện này?" Du Quân Diệp ngưng mi hỏi.
Lúc đó, cô cho rằng An Cát chỉ nhất thời hứng thú, thuận miệng nói thôi, không ngờ giờ lại nhắc lần nữa.
"Không phải tự nhiên nhớ, mà là vẫn luôn nhớ kỹ." An Cát ngẩng mặt, bĩu môi, hờn dỗi nhìn Du Quân Diệp.
"Thực sự không có gì để xem ở nơi đó. Nó cũ kỹ và bẩn thỉu, cho nên không thích hợp để xem." Du Quân Diệp gãi tai và nói một cách xấu hổ.
"Kệ em, em đã hứa với chị rồi." An Cát bất mãn nhìn chằm chằm Du Quân Diệp, dựa vào trước mặt Du Quân Diệp, tức giận nói: "Có phải em nói mà không giữ lời không?"
"Ừ! Đúng là em rất muốn không giữ lời về việc này nha." Du Quân Diệp mỉm cười nhìn An Cát, nịnh nọt gật đầu.
Khuôn mặt của An Cát từ từ thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Hừ hừ!" An Cát ngồi dậy, từ trong mũi phát ra một âm tiết, không thèm nhìn Du Quân Diệp lần nữa, một mình đi về hướng phòng ngủ, vẻ mặt không vui.
Du Quân Diệp nhìn tấm lưng của An Cát, cho đến khi không nhìn thấy người nữa, mới nhận ra An Cát hình như đang giận.
Cô cau mày nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, cô biết An Cát làm vậy là có chủ đích, chắc chắn không thực sự tức giận, nhưng cô vẫn có chút lo lắng không thể bỏ xuống được.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, cô đứng dậy đi về phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, An Cát đang dựa vào chiếc ghế ngoài ban công và nhìn ra ngoài.
Ánh nắng bên ngoài vừa phải, nhìn xung quanh thì xanh tươi, mùa đông qua đi, mùa xuân sắp đến.
"Giận em sao?" Du Quân Diệp đi tới chỗ An Cát ngồi xổm xuống, nắm lấy tay An Cát đặt trên môi cô, nhẹ giọng hỏi.
"Biết rồi còn hỏi." An Cát liếc nhìn Du Quân Diệp, sau đó quay người nhìn ra ngoài, vẻ mặt không thèm để ý.
"Chuyện vặt vãnh này, không đến mức như thế chứ." Du Quân Diệp nịnh nọt nói.
"Như thế nào là không đến mức, rất nhiều chuyện cũng từ chuyện nhỏ mà tích thành lớn, lại nói chuyện này cũng không nhỏ, em thế mà quang minh chính đại nói ra không muốn giữ lời, vậy chị làm sao biết được lúc em nói yêu chị, có phải nói ra chẳng đọng lại trong lòng không." An Cát bĩu môi nói nghiêm túc.
"Cái này không thể nói bậy, việc em yêu chị, lúc nói ra luôn để lại trong lòng, cho nên bất cứ lúc nào nói ra cũng thật hết." Du Quân Diệp có chút hoảng, thấy dáng vẻ của An Cát rất nghiêm túc.
"Cho nên có một số việc em không coi trọng phải không? Hôm nay không coi trọng cái này, ngày mai không coi trọng cái kia, ngày mốt lại là cái khác, như vậy ngày càng nhiều, em nói đi, như thế làm sao chị có thể tin là em sẽ giữ lời được chứ?" An Cát nhìn vào mắt Du Quân Diệp, nghiêm túc nói.
"Cái này...." Du Quân Diệp nuốt nước miếng, miệng An Cát ngày càng lợi hại.
"Đuối lý rồi à? Em nói đi, có phải em có suy nghĩ như vậy không?" An Cát cau mày, bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Không phải mà." Du Quân Diệp nhanh chóng phủ nhận, dừng lại một chút, biểu cảm như hạ quyết tâm rất lớn, nghiêm nghị nói, "Không phải nói muốn đi nhà cũ xem sao, có gì mà ghê gớm chứ, đi."
"Nếu giờ không có việc gì, thì đi ngay bây giờ đi, đi luôn!" Du Quân Diệp nhanh chóng nói thêm.
Nói xong, cô nhìn An Cát kiên định, hy vọng An Cát có thể nhìn ra được chân tình của cô.
Nhìn thấy Du Quân Diệp chịu thua, trong lòng An Cát vui như hoa nở, biết ngay Du Quân Diệp rất dễ bị cô lừa mà.
Cho nên cô nở nụ cười tươi, giơ tay lên ôm lấy mặt Du Quân Diệp, hôn một cái thật kêu, nhào vào trong lòng ngực Du Quân Diệp, "Biết ngay mà, em sẽ không bao giờ thất tín với chị."
Du Quân Diệp đang ngồi xổm trước mặt An Cát, bị hành động của An Cát làm cho không kịp phòng bị, chỉ đành đỡ lấy eo An Cát rồi nằm trên mặt đất.
An Cát đang nằm trên người Du Quân Diệp, thất thần nhìn Du Quân Diệp đang ở dưới mình.
"Này ~" Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu và cau mày.
"Em ngã đυ.ng trúng chỗ nào?" An Cát nửa ngồi dậy lo lắng hỏi.
"Không có!" Du Quân Diệp trả lời ngay lập tức, "Không phải có thảm sao."
"Vậy em hít vào một hơi, chị còn tưởng em bị đυ.ng trúng chỗ nào chứ, làm chị sợ muốn chết." An Cát véo mặt Du Quân Diệp, làm nũng.
"Em đây là bị cái kiểu như sói vồ mồi của chị làm cho giật mình đó, ban ngày ban mặt, còn ở ban công...." Du Quân Diệp càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng im miệng, trừng mắt nhìn người ở phía trên, một tay thì nhéo nhéo môi An Cát, trên mặt đầy ý cười.
"Em im đi! Cái miệng này của em cần được khâu lại." An Cát hằn học nói.
"Ưm ~ ưm ~ưʍ." Du Quân Diệp ngậm miệng lại, phát ra mấy tiếng kiểu miệng bị khâu lại, đôi mắt đảo qua đảo lại, rất buồn cười.
An Cát nằm trên người Du Quân Diệp cười lớn, đồng thời cũng buông tay lại.
"Cái miệng này nếu mà bị khâu lại, chẳng phải chị sẽ mất đi rất nhiều lạc thú sao." Du Quân Diệp ghé bên tai An Cát, khẽ nói.
Đôi má của An Cát ngay lập tức đỏ lên, nhanh chóng lan đến tận tai của cô ấy.
Cô bực bội ngẩng đầu lên, hung dữ nói: "Tốt nhất vẫn nên lấp kín nói lại!"
Nói xong, cô cúi đầu, dùng môi chặn cái miệng sắc bén có thể phát ra bất cứ lời nói lộn xộn nào.
"Hừm ~" Một câu cảm thán nhẹ nhàng bị nuốt vào bụng trước khi nó có thời gian thoát ra.
Ánh mắt mặt trời thật tươi đẹp, còn trên ban công cảnh cũng tuyệt vời.
"Chị vẫn đi chứ?" Du Quân Diệp hơi thở hổn hển, vuốt ve lưng An Cát, người vẫn đang nằm trên người cô, thở hổn hển.
"Sao tự nhiên em lại tự giác như vậy?" An Cát buồn cười hỏi.
"Em vẫn luôn rất tự giác, lấy tôn chỉ từ nay về sau không chọc lão bà giận, chuyện gì đã hứa với lão bà thì phải làm." Du Quân Diệp nói rất hợp tình hợp lý.
"Hay lắm!" An Cát tức giận liếc nhìn Du Quân Diệp, giằng cơn xao động xuống.
"Hay là..." Du Quân Diệp ngập ngừng nói.
An Cát liếc nhìn Du Quân Diệp, "Câm miệng!"
Du Quân Diệp ngoan ngoãn làm động tác kéo khóa trên miệng, chỉ để lại một đôi mắt đang nheo lại nhìn An Cát.
Nhìn bộ dạng buồn cười của Du Quân Diệp, An Cát nhíu mày ngồi dậy, đồng thời kéo Du Quân Diệp đang nằm trên thảm lên.
"Đứng dậy, đi thôi!" An Cát nhẹ giọng nói.
Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu, mỉm cười và đứng dậy cùng An Cát.
"Có cần mang theo gì không?" Trước khi đi ra ngoài, An Cát nhìn Du Quân Diệp và hỏi.
"Không, không có gì mang theo." Du Quân Diệp nhìn An Cát nói, cô không biết An Cát hỏi cái này là có ý gì, không phải chỉ là muốn thăm lại chỗ cũ, huống chi là chuyện đã lâu như vậy, cần mang theo cái gì?
"Hay là chúng ta mang theo album ảnh của em đi cùng đi? Dù sao cũng không nặng, mang theo rất tiện." An Cát trầm ngâm hỏi.
Du Quân Diệp nhìn An Cát, câu lên khóe môi, "Nếu muốn thì lấy đi."
Về cơ bản không có bức ảnh nào được chụp ở đó trong album, có vẻ như không có ý nghĩa lắm khi có hoặc không có nó. An Cát muốn mang theo thì cứ mang.
Du Quân Diệp không thể hình dung được, đó là một nơi mà cô còn không nhớ tới. Tại sao An Cát lại hào hứng và mong chờ đến vậy?