Phải Lấy Người Như Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"Trái tim em chỉ có ước mơ. Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai. Thả chiếc khă …
Xem Thêm

Chương 17
Vân mở cửa và nhoài ngay xuống salon. Có tiếng mưa rơi lộp độp, những luồng gió nóng và mát vẫn xen kẽ nhau luồn qua cửa sổ. Hơi nước ngai ngái bên ngoài mới chỉ lơ lửng phía trên căn phòng, còn dưới sàn, trên lớp vải bọc đệm ghế, mùi thuốc lá khét lẹt vẫn sực lên như một nỗi ám ảnh.

Nàng vặn nắp dốc ngược chai, dòng rượu màu tím sẫm bò chầm chậm dọc thành chai nhưng không đủ để tụ thành một giọt. Nàng ngửa cổ, hé miệng chờ. Rồi giọt rượu nhỏ ngoan cố cũng đậu xuống môi nàng, nàng liếʍ và cố cảm nhận mùi vị nhưng không được. Nàng quăng chiếc chai rỗng xuống đất, ngẩng lên nhìn Thanh. Chàng đang đứng tựa vào cửa nhìn nàng đăm đăm. - Đóng cửa lại, nhóc! Thanh với tay ra sau đóng cửa, mắt chàng vẫn không rời nàng nhưng chàng bất động. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, huýt sáo:

- Lại đây!

- …

- Đừng có đứng như thế, hiên ngang không có ích lợi gì đâu! Bỏ giày ra và lại đây! span>

Thanh im lặng. Chàng không thể hiểu nổi người đàn bà này. Nàng đang gặp chuyện gì, tâm trạng nàng đang như thế nào, hành động và lời nói của nàng sắp tới sẽ ra sao. Chàng không biết và cũng không biết phải hỏi nàng từ đâu.

Vân ngả trên ghế, mái tóc rối bời và đôi bàn chân trần đung đưa. Những móng chân vẽ hoa năm cánh trắng ngọ nguậy trước mặt Thanh. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt dài dại của người đã uống quá nhiều.

- Sao lại có người tốt như cưng nhỉ?

Nàng nhắc lại câu nói bằng một giọng lè nhè rồi chúi đầu vào chiếc gối ôm trên ghế. Mưa vẫn rơi đều ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng một ánh chớp loé lên và tiếng sấm nổ rền rền đầy đe doạ. Lát sau nàng lên tiếng, vẫn không ngẩng đầu khỏi mặt gối:

- Trong tủ để giày có cái áo mưa, lấy mà về.

Thanh mở chiếc tủ thấp nằm ngay gần cửa, ba ngăn toàn giày nữ, chỉ có một đôi dép đi trong nhà đặt dưới gầm là có vẻ nam tính. Chàng nhấc mấy đôi guốc gỗ sơn mài, rút mảnh áo mưa được gấp gọn gàng ra khỏi hốc tủ. Tần ngần thêm một giây rồi chàng lên tiếng:

- Vân nghỉ đi, tôi về.

Quay người, chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, chàng đã giật mình vì một tiếng oẹ. Từ salon phòng khách, Vân vùng dậy chạy thẳng vào gian bếp phía trong. Thanh vội đi theo. Nàng đang nôn ra toàn nước, thứ nước có màu lờ nhờ như lẫn máu. Nhìn nàng gập người tì hẳn vào thành chậu rửa mặt tái nhợt, Thanh cảm thấy lo sợ thắt lòng. Chàng đến sát bên vòng tay ôm lưng để nàng không ngã. Đỡ nàng ngồi xuống bên bàn ăn, chàng đến mở tủ lạnh. Có vài gói mỳ ăn liền, mấy hộp đồ nguội và một ít rau. Nhấc một chiếc soong men từ trên giá, đổ nước, đặt lên bếp, chàng nghe giọng Vân lè nhè: - Hết gas rồi.

Nhìn nàng một giây, chàng tới bên nồi cơm điện đổ nước vào và bật nút. Vân quan sát tất cả bằng ánh mắt lờ đờ, rồi nàng bật cười khan:

- Cũng tháo vát nhỉ!

Để mặc Thanh loay hoay với bát đĩa thức ăn, nàng loạng choạng đứng dậy đi vào trong. Dù cửa sổ đóng kín nhưng phòng ngủ bừa bộn như thể cơn giông ngoài kia vừa ập vào. Chăn gối rơi xuống đất còn trên giường là váy áo, đồ lót bị xé rách quăng vương vãi, một chiếc bαo ©αo sυ nhây nhớt đến lộn mửa. Nàng thẳng tay hất chúng ra thật xa rồi ngã xuống giường nằm bất động. span>

Một lát sau, có tiếng chân ngập ngừng và bóng người dừng ở cửa, nàng hé mắt nhướng mày nhìn vào gương mặt chứa quá nhiều cảm xúc của Thanh:

- Sao? Thấy ghê tởm lắm hả?

- Mỳ xong rồi, Vân ra ăn đi.

Vân chống tay ngồi dậy, nét mặt mệt mỏi thẫn thờ. Nàng nhìn đống lộn xộn trên sàn bằng đôi mắt dửng dưng. Cúi xuống cuộn những mảnh vải bị xé rách trong tay rồi lại buông ra, nàng lách qua người Thanh. Người nàng không hề có mùi rượu, chỉ có một mùi nước hoa man mát, vậy mà chàng thấy choáng váng.

Vân nhìn bát mỳ có cả rau thơm và thịt trên bàn, cảm giác cồn cào xông lên, không phải từ dạ dày trống rỗng mà từ một nơi nào đó rất sâu trong cơ thể. Nàng gục mặt xuống bàn. Một bàn tay chạm khẽ lên mái tóc rối của nàng, gượng nhẹ vuốt cho những lọn tóc tỉa loe xoe xuôi lại. Vân ngẩng phắt lên, làm bàn tay bị hất ra sau. Nàng nhìn bát mỳ, hừ mũi: span>

- Công nấu mỳ trả thế nào đây? Không phải chỉ mấy cái vuốt tóc thế chứ?

Không đợi Thanh trả lời, nàng cầm đũa lên gảy từng sợi mỳ với vẻ bất cần. Được lưng bát, có tiếng nhạc phát ra từ chiếc điện thoại ở trên bàn phòng khách. Thanh đi nhanh ra lấy đưa nàng, đôi mắt lặng lẽ chiếu những tia buồn buồn. Vân hờ hững đưa tay đón chiếc điện thoại không cần liếc vào màn hình mà chỉ nhìn chàng, môi nhếch nụ cười khẩy:

- Không phải thằng nào gọi đâu. Nhắc giờ uống thuốc tránh thai thôi.

Nói rồi nàng đi vào phòng ngủ lấy một viên trong vỉ thuốc để ngay đầu giường. Thanh theo sau nàng, tay cầm một cốc nước lọc. Nàng giật cốc nước uống chiêu thuốc rồi tiếp tục cười bằng mũi và nửa miệng, hất hàm về phía thứ “đồ chơi” đã qua sử dụng nằm nhăn nhúm trên sàn:

- Tất nhiên, cái kia thì tiện và an tâm hơn!

- Vân đừng nói nữa, được không? – Thanh nhìn thẳng nàng, vẻ van lơn ánh lên trong mắt.

- Không muốn nhắc đến à? – nàng vung tay quẳng vỉ thuốc xuống gối, đưa tay nựng má chàng – Không nhắc đến nhưng vẫn phải dùng thôi, cưng à.

Không đợi dứt câu, nàng luồn tay kéo chiếc áσ ɭóŧ quai mảnh ra khỏi người và nhìn chàng đầy bỡn cợt:

- Thích gộp công môi giới sửa xe hôm qua nữa hay tính riêng?

Thật khó có thể diễn tả được vẻ mặt Thanh lúc này. Vừa giận dữ dồn nén vừa trách móc, nó làm cho nàng cảm thấy không chịu nổi. Nàng quay đi thật nhanh, giọng lạnh lẽo trơ khấc:

- Thanh toán cho xong đi, tôi không thích mang nợ đâu.

Rồi không thèm ngoái nhìn xem chàng phản ứng thế nào, nàng cởϊ qυầи áo. Tấm thân trần với những đường cong đẹp đẽ phơi dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn. Làn da chỗ eo lưng đầy những vết xước xát bầm tím. Nàng quay lại tiến đến trước mặt chàng với điệu bộ vừa khıêυ khí©h vừa khinh bỉ. Làn da trắng mịn trên gò ngực tan nát vì những dấu bầm hằn rõ năm ngón tay và cả những vết răng.

Thanh đứng lặng trước những vết tích đau lòng ấy, chàng có cảm giác ai đó bóp nghẹt tim mình. Vân nhếch môi cười thản nhiên như không. Nàng ngả người xuống đệm, hất mặt nhìn chàng:

- Thấy rách nát quá à? Thông cảm nhé, hôm nay tiếp hơi nhiều khách!

Nói xong câu ấy, nàng phá lên cười sằng sặc, tấm thân trần quằn quại trên giường, giọng nói chát chúa cay độc:

- Thật ra thì cũng chẳng nhiều. Mới có hai thằng, giờ thêm cưng nữa là ba. Mà buồn cười thật, cưng là thằng trẻ nhất nhưng không khoẻ nhất mới hay!

- Em thôi đi có được không? – Thanh gầm lên, quỳ sụp xuống bên giường giữ chặt lấy vai nàng. Đôi mắt vốn hết sức dịu dàng giờ như toé lửa.

Vân rùng mình vì chữ “em” phát ra từ môi chàng, nàng trơ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Một giây. Hai giây. Và nàng bật khóc.

Thanh chẳng thể làm gì hơn là ôm ghì lấy người đàn bà đang nức nở này. Chàng kéo Vân ngả hẳn vào mình. Đôi vai trắng ngần của nàng đang rung lên, khẽ như một cánh hoa trong gió và nước mắt như những giọt mưa xuân rơi xuống thấm ướt dần cổ áo chàng.

* * *

Một tiếng sét lớn làm Vân tỉnh giấc, nàng đang ở trong vòng tay Thanh, cằm tựa vào đôi vai rộng của chàng. Nàng khẽ cựa mình lui ra ngắm nghía, chiếc đèn ngủ toả ánh sáng vàng ấm áp soi rõ gương mặt trẻ trung im lìm trong giấc ngủ. Nàng vừa có một khoảng lặng bình an tuyệt đối bên người đàn ông này. Chàng không lợi dụng lúc nàng yếu đuối để đòi hỏi chuyện chăn gối. Thậm chí chẳng cởi lấy một khuy áo trên chiếc sơmi sáng màu đang mặc, chàng cứ thế dỗ nàng vào một giấc ngủ êm ả yên lành bằng những lời thì thầm không rõ nghĩa và sự vỗ về đơn giản nhẹ nhàng.

Nàng chạm môi lên vầng trán hầu như chưa thấy nếp nhăn của Thanh, trong lòng dấy lên một ham muốn mãnh liệt với cơ thể chàng. Nàng muốn chàng, muốn được ân ái, được tan chảy, được bùng cháy, như đã từng như vậy trong ánh nến lung linh trên căn gác thượng nhỏ hẹp ở Sapa. Nụ hôn của nàng lướt lên mái tóc ngắn thơm mùi xà phòng chất phác rồi lại trở xuống gương mặt đẹp. Chàng đã dậy từ lúc nào, đôi mắt nâu sẫm lại nhưng vẫn phủ lên nàng như những tia sáng của một ngôi sao lành.

Không chịu nổi ánh nhìn da diết ấy, Vân định quay đi nhưng Thanh đã giữ lấy vai nàng. Vẫn bình thản như lâu nay nàng đã biết, chàng đặt môi xuống gò má nhợt nhạt còn hoen vệt nước mắt của nàng. Chàng rụt rè miên man lướt qua đôi môi lạnh toát đang mím chặt. Bị cuốn vào nụ hôn còn chưa thành thạo ấy, Vân lặng đi mất mấy giây, bờ môi tưởng như băng giá từ từ mềm lại, hé mở đón nhận và rồi quấn quýt không rời. Vân nhắm nghiền mắt run rẩy, nàng sợ cái cảm giác quá đắm say nhưng cũng đầy vội vã này…

Thanh thấy khó thở khi nhìn vẻ bất an trên gương mặt nhợt nhạt của Vân. Chàng muốn làm tất cả để xua đuổi nỗi sự đau đớn trong tâm trí cũng như trên thân xác nàng. Chàng cúi xuống, hơi thở bao trùm lấy những đường nét tròn đầy đẹp đẽ nhưng bầm dập của bầu ngực, rồi vẫn bình thản dịu dàng như lâu nay nàng đã biết, chàng ghé môi hôn lên đó.

Vân như được đánh thức bởi những cử chỉ yêu thương của chàng. Rướn người như để tự giải thoát mình khỏi những trở ngại đang vây bủa để tiến gần hạnh phúc hơn một bước, nàng bắt đầu lần tay cởi những nút khuy nhựa trong suốt trên chiếc áo màu ghi nhạt và im lặng vuốt ve bờ ngực nở của chàng. Thanh ngẩng lên gọi tên nàng như thể trong giấc mộng, đôi mắt dịu dàng giờ như phủ một làn hơi ngây ngất.

Vân mỉm cười trước vẻ vừa tê dại vừa tôn thờ ấy, nàng đáp trả cái nhìn của chàng bằng cách cúi xuống, hôn mê mải lên làn da nồng nồng mùi mồ hôi của chàng. Đôi môi và những đầu móng tay nàng như có ma lực kéo căng tất cả những giác quan sâu kín đang lơi lỏng. Thanh nâng tấm thân nóng rực của Vân lên để cùng nàng tận hưởng những đam mê tiếp nối. Hai người dìu nhau vào một khoảng lặng tưởng như vô tận.

* * *

- Em biết anh yêu em từ khi nào không? – Thanh nói sau khi đã dẫn nàng bước ra khỏi cõi mơ hạnh phúc, chàng vuốt nhè nhẹ lên những nếp nhăn mờ nơi đuôi mắt nàng.

Vân lắc đầu, nhìn chàng bằng ánh mắt lạ lẫm. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến điều đó, cũng như chưa bao giờ nàng tự hỏi mình câu tương tự. Thậm chí nàng còn chưa một lần dám định nghĩa tình cảm trong lòng mình. Nàng thở ra nhè nhẹ, hơi thở ấm trượt trên bờ vai vững chãi của chàng:

- Em còn chưa biết là mình yêu em.

Thanh bật cười, chàng ôm nàng chặt hơn và thì thầm vào tai nàng ba chữ ngọt ngào muôn thuở. Vân lắng nghe, cũng mỉm cười nhưng tâm hồn nàng đang héo hắt. Thật ra, nàng đã nói dối. Tại sao nàng lại không biết chứ!

Trước cả khi được hạnh phúc tột cùng trong vòng tay chàng lần thứ hai này, nàng đã khẳng định được rằng tình cảm mà nàng luôn thấy trong đôi mắt nâu ấm áp ấy là tình yêu. Phải, chỉ có tình yêu mới khiến chàng luôn ở có mặt mỗi khi nàng cần, mới khiến cho chàng quên sạch tất cả những gì chàng đã thấy đã nghe về nàng để đối xử dịu dàng với nàng như thế. Và chỉ có tình yêu mới khiến cho chàng chịu đựng những lời cay đắng phũ phàng của nàng hết lần này sang lần khác. Nghĩ đến đó, nàng bất giác thở dài:

- Hôm nay em đã rất tệ với mình.

Thanh lắc lắc đầu, tì má vào mái tóc rối, ôm vai nàng vỗ nhè nhẹ như ru ngủ. Chàng biết, hắn đã làm nàng tổn thương, thậm chí là hoảng loạn. Và nàng đã làm những việc bất cần, đã nói những lời gai góc để trấn áp tâm trạng đau đớn của chính mình. Vân nhìn gương mặt tĩnh lặng của chàng, thì thầm:

- Mình kể cho em nghe chuyện của mình đi.

- Chuyện gì?

- Chuyện của mình, gia đình mình.

- Em cũng biết rồi mà… Bố mẹ anh lấy nhau vì tình cảm nhất thời, về sống chung mới biết là không dung hoà được. Anh mới ra đời là bố mẹ ly thân. Anh tròn ba tuổi, mẹ giao anh cho bố, bỏ đi xuất khẩu lao động, ít lâu sau thì gửi đơn ly hôn về. Anh sống với bố, cứ như vậy đến tận bây giờ.

- Bố mình chỉ biết có xe Vespa và đồng hồ cổ, mình làm thế nào mà được thế này? Ý em là mình vẫn khôn lớn, học hành… - Anh được thế này là nhờ ông nội – Thanh với tay lấy chiếc ví mở ra chìa trước mặt nàng tấm ảnh đen trắng chụp một ông già và một cậu bé sún răng cầm bằng khen – Ông chẳng nề hà gì. Ông đi xin sữa, quấy bột, chăm anh ăn uống, tắm rửa, giặt giũ, rồi dạy anh học, đi họp phụ huynh, đạp xe chở anh đi thi... Đến khi ông già yếu rồi mất thì anh tự lo ình.

Nàng cầm lấy chiếc ví đã sờn, ngắm nghía tấm ảnh cũ, buột miệng:

- Mình rất xinh trai... Bây giờ vẫn thế.

Thanh cười hiền hiền, chàng định lấy chiếc ví thì Vân đã lật sang ngăn còn lại. Ở đó có một bức ảnh của nàng. Nàng bước đi giữa bãi đá cổ lộng gió, tóc bay loà xoà và vẻ mặt ngênh ngáo đầy ghen tức. Hình như khi ấy Esmeralda Hiền đang làm mẫu hay ưỡn ẹo gì đó và thu hút hết sự chú ý của mọi người, thế nên không một ai, kể cả nàng, biết là bức ảnh này tồn tại trên đời.

Nàng chạm vào lớp nhựa trong của ngăn để ảnh, nở nụ cười chẳng rõ vui buồn:

- Mình chú ý đến em từ lúc em ghen tị ngấm nguýt như thế hay sao?

- Không, anh thích em từ ngày đầu tiên gặp.

- Khi em bảo chỗ mình ngồi có mùi chuột chết ấy à?

- Ừ.

- Mình dở hơi!

- Cả lúc em vừa đi vừa ăn kem rồi lườm người đi đằng trước và cởi hẳn áo ngoài ra mặc áo hai dây sang đường để vứt que vào thùng rác nữa.

Vân thoáng đỏ mặt ngượng ngùng. Khi làm trò nhố nhăng ấy, nàng đã chẳng thèm để ý đến xung quanh. Thanh cười nhỏ:

- Ngay lúc nhìn thấy em lườm mấy cô váy đầm ăn diện phía trước, anh đã đoán em sẽ làm gì đó như mở thêm cúc hoặc buộc vạt áo lên rồi.

- Vậy mà lần ở Millenium em lại còn vờ vịt đoan trang bảo không tiện cởϊ áσ giữa đường để “làm hàng” với mình nữa chứ. Mình nhớ không?

- Anh nhớ - Thanh ve vuốt cánh tay nàng, giọng chàng thủ thỉ - Anh thật sự yêu em cũng từ hôm ấy.

Nụ cười mơ màng bỗng nhiên tắt lịm trên môi Vân, nàng cười nhạt:

- Vì thấy không xong với Hạnh Phương chứ gì?

Không để chàng kịp trả lời, nàng vùng ngồi dậy, xoay tấm lưng trần về phía chàng, cất giọng trống không lạnh lùng:

- Xong nợ rồi, mặc quần áo đi về đi.

Thanh chưa thể đọc được ý nghĩ ẩn chứa trong câu nói ấy, chàng vòng tay ngang ngực Vân định kéo nàng trở lại nhưng nàng lập tức hất mạnh ra.

- Anh làm em khó chịu à? – Chàng hỏi trong sự ngỡ ngàng.

Không ngoái lại, nàng đi thẳng vào phòng tắm, buông thõng một tiếng “ừ”. Tròng vội chiếc quần jeans, Thanh đuổi theo nàng, cửa phòng tắm suýt nữa đóng sập vào tay chàng. Vân trừng mắt nhưng Thanh vẫn không buông tay khỏi cánh cửa phòng. Nàng nhìn vào cổ tay nổi gân của chàng, nhếch môi:

- Hay là muốn lần nữa?

Quay trở lại giường, nàng tránh nhìn vào mặt chàng, ngồi ngả xuống đệm: - Đây, làm gì thì làm, nhanh nhanh lên!

Thanh đi theo nàng nhưng không ngồi xuống mà đứng sững cạnh giường. Chàng vẫn không thể lý giải thái độ cáu bẳn rồi bất cần đột ngột của nàng.

- Em sao thế?

- Không làm sao cả

- Vừa rồi em còn rất bình thường cơ mà? – Chàng cúi xuống.

- Thì bây giờ vẫn bình thường!

- Không, em đang bực, hoặc đang giận - Thanh lắc đầu vẻ không tin - Nói cho anh nghe đi, anh đã làm gì để em không vui?

Chàng cố nhìn thẳng vào mắt nhưng nàng đã chao nghiêng người tránh né. Chàng tiến thêm một bước ôm lấy vai nàng.

- Đồ điên! – Vân đẩy chàng ra, xẵng giọng – Đi ra!

Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Thanh, Vân bật cười khanh khách:

- Ngây thơ vô tội thật!

Đứng hẳn lên, nàng với tay lấy chiếc áσ ɭóŧ tròng vào người với vẻ bất cần. Còn đang cố với ra sau lần chiếc móc nhỏ, nàng thấy tay mình nhẹ bẫng. Thanh giúp nàng gài lại áo rồi tranh thủ hôn lên gáy nàng. Vân quay ngoắt lại nói mỉa mai:

- Thành thạo thế này mà dám bảo là chưa biết sεメ là gì. Xem ra mình cũng chẳng thật thà cho lắm, nhỉ!

Chàng chưa kịp nói lời nào thì nàng đã cởi chiếc áo ren vừa mặc ra, quay lại giơ nó lên trước mặt chàng cười sặc sụa:

- Ha ha, đừng tìm cách giả vờ với em! Gà mờ thật thì không biết cách cài khoá underwear cho bạn tình như mình đâu.

Rồi chẳng đợi câu trả lời xác nhận của chàng, nàng nhìn khắp người chàng bằng ánh mắt mơn trớn lả lơi, ghé môi vào sát miệng chàng:

- Ngay từ lần trước, thấy mình cầm cự được rất lâu là em biết thừa rồi.

Thanh nhìn sững vào gương mặt cười cợt của Vân, chàng định mở lời thì nàng đã lùi ra xa, cất giọng bất cần chua chát:

- Nhưng mà em không có ý kiến gì đâu. Bản thân em có nguyên vẹn sạch sẽ gì mà đòi gặng hỏi mình. Em thấy sung sướиɠ khi cùng với mình, thế là đủ.

- Anh đã…

- Em không cần mình giải thích! - Vân kêu lên ngắt lời. Nàng quay mặt ngồi bó gối nhìn thẳng vào lớp chăn đệm nhàu nát, đột nhiên nàng rùng mình.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi, âm thanh đều đều đơn điệu. Thanh lấy áo mình khoác lên tấm thân trần run rẩy của nàng. Thời tiết năm nay thật lạ, đã gần hết tháng tư mà vẫn có gió mùa đông bắc lạnh se se như cuối thu. Nàng liếc xuống chiếc áo, nói cảm ơn bằng tiếng Trung và khẽ nhếch môi cười:

- Mình đã từng ngủ với ai trước em thì nào có cần thiết gì. Mình đã thấy qua rồi đấy, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ tối nay, em còn để tới ba người trèo lên giường này. Một người đáng tuổi ông em, một người đáng tuổi cha, còn mình thì kém cả tuổi em em…

Ngưng một lát như để những lời của mình dội thẳng vào đầu chàng, Vân tiếp tục kể, giọng khàn hẳn đi:

- Mình đã biết một phần chuyện nhà em rồi... Dượng chẳng ưa gì em. Năm đó, vì ông ta em đã…

Thêm Bình Luận