Phải Lấy Người Như Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"Trái tim em chỉ có ước mơ. Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai. Thả chiếc khă …
Xem Thêm

Chương 16
Mới 6 giờ rưỡi, vào mùa hè thì có thể coi là chiều, Thìn đã ngồi với Lương Nhữ Tri trong nhà nàng. Lão già bệ vệ choán hẳn một mé salon, Thìn thì đang đứng ngồi không yên, vẻ khúm núm. Lão già Đài Loan nói tiếng Việt rất sõi, đang nhắc gì đó về chuyện hội đồng quản trị, cổ phần, cổ đông… Thấy nàng xuất hiện ở cửa lão lập tức ngừng lời, cười với nàng, chuyển ngay sang tiếng Phúc Kiến:

- Thái Vân, em đã về. Tôi và Bá Thìn chờ em mãi.

À, có lẽ Thìn đổi giọng ngọt nhạt qua điện thoại sáng nay là vì lão già này. Gần đây anh ta tỏ ra rất khăng khít với lão già họ Lương, một điều “anh Lương” hai điều “đại ca Lương” dù sau lưng lão, anh ta vẫn luôn chửi lão là đồ nọ đồ kia. Vân lặng lẽ cởi đôi sandal không đếm xỉa gì tới ánh mắt thèm thuồng của cả tên già lẫn tên ít già hơn, hỏi trống không:

- Có việc gì sao?

- Có việc rất quan trọng, không có em không thể thành được.

Mặt Thìn sa sầm vì không hiểu lão già và nàng nói gì, nhưng Lương Nhữ Tri đã liếc thấy ngay. Lão cáo già cười, chuyển sang tiếng Việt, giục Thìn “trình bày vấn đề cụ thể” với nàng. Thìn hắng giọng, hôm nay Vân mặc quần ống hơi ngắn và ôm, đôi mắt híp tịt của anh ta lim dim như dính vào đùi nàng:

- Em chơi với vợ của thằng sếp tổng của anh, đúng không?

- Ai cơ? Hoài Đan ấy à?

- Chứ còn ai vào đây nữa.

- Là thế này, cô Vân ạ - lão già chen vào, giọng tiếng Việt hết sức lơ lớ và khách sáo -chẳng là tôi và ông Thìn đây có quan hệ làm ăn với ông Bùi, chồng của bạn cô Vân. Ông ta là một người ưa phụ nữ và rất… cường tráng.

- Con Hoài Đan đã bị thằng đấy hành cho đến nỗi không chịu nổi, phải bỏ sang Anh trốn.

Vân vừa gặp chồng Đan sáng nay, nàng không nghĩ người đàn ông có đôi mắt nhìn phụ nữ hững hờ như thế lại là một kẻ bạo da^ʍ theo như lời của Thìn và Lương ám chỉ. Hơn nữa là gần đây nàng vẫn liên lạc với Hoài Đan qua email, đôi khi có hẹn chat, nói chuyện cũng khá lâu. Nó thường nói rằng Lập đối xử với nó rất tốt, chẳng qua là có đôi chút mắc mớ vì tự ái về quá khứ nên nó mới đi học xa để cả hai vợ chồng cùng có thời gian suy nghĩ. Nàng không hỏi sâu thêm nhưng cũng có thể tin là Đan không nói dối.

Lương và Thìn thấy nàng tỏ vẻ không tin thì nhìn nhau như hội ý. Thìn châm một điếu thuốc, nhả khói chầm chậm và nói với vẻ quả quyết:

- Thông tin này anh có được từ chính em trai thằng Lập, đảm bảo chính xác.

- Giờ tôi phải làm gì? -Vân hỏi và ngay lập tức nhận được câu trả lời đúng như nàng đã dự đoán. Lương Nhữ Tri cười, nói bằng tiếng Phúc Kiến:

- Thái Vân, ngoài em ra, còn ai có thể làm hắn hài lòng nữa?

Vân nhìn sang Thìn, anh ta không hiểu câu nói của lão già nhưng vẫn nở một nụ cười khuyến khích. Ý tưởng này hẳn đã nảy ra từ cái tư duy thô bỉ khốn nạn của anh ta. Có lẽ sáng nay Thìn đã nhìn thấy nàng nói chuyện với Lập. Nàng nhếch mép, mặt đầy vẻ cay đắng:

- Ý của hai người là -nàng nói bằng tiếng Việt – tôi sẽ phải ngủ với chồng bạn tôi?

- Đừng nói thế, em chỉ bẫy nó thôi. Bọn anh đang có vụ…

- Bá Thìn! - lão già khoát tay làm Thìn ngưng bặt. Gương mặt phì nộn thâm hiểm của lão ánh lên sự đe doạ, lão đã đọc được sự không bằng lòng trong câu nói của Vân và nhanh chóng cắt ngang vẻ hăng hái của Thìn - Nếu cô Vân thấy không tiện thì không nên miễn cưỡng.

Dù trời nóng, Vân vẫn thấy lạnh sống lưng vì cái nhìn của lão già họ Lương. Nàng biết rõ lão cũng hệt như lão biết nàng vậy. Nàng nói tiếng Phúc Kiến: - Bùi Đức Lập không để ý đến đàn bà đâu. Ông đừng tin lời Bá Thìn, hãy hỏi cô bạn của ông. Cô ta hiểu rõ họ Bùi hơn bất cứ ai.

Nói xong, nàng đứng dậy vào phòng trong thay áo. Đang lần tay kéo khoá chiếc váy mặc ở nhà, nàng thấy một bàn tay nhơm nhớp miết lên lưng mình. Không phải Thìn.

* * *

Bar Tiếng Vọng vào những buổi tối cuối tuần không có show nhạc Rock trông giống một quán cafe vườn. Khuôn viên rộng của nhà văn hoá được tận dụng để đặt những bộ bàn ghế bằng sắt uốn. Những chậu cây trắc bá được kê rất khéo như những bức bình phong xanh quây từng bàn lại, ánh đèn trang trí nhỏ xíu chỉ đủ cho những đôi tình nhân không hôn nhầm vào mũi nhau.

Ngồi xuống một chiếc bàn ở góc tối nhất, Vân gọi một chai nếp cẩm. Chai to, rượu rót vào cốc thuỷ tinh chuyên dùng để uống sinh tố, nàng nốc tì tì ngay trước ánh mắt kinh hoàng của cô nàng phục vụ mặt non choẹt. Hồi ở trường Mỹ thuật, nàng đã ột gã khoá trên đo ván ngay trong tiệc nhậu ra mắt cũng bằng thứ rượu nếp cẩm này. Thứ rượu ngô của người H’mông đen ở Sapa còn chẳng làm gì nổi nàng nữa là…

Không có ban nhạc Rock, loa thùng phát ra rả những bài hát lời lẽ ngô nghê kiểu như “Mất đi người yêu anh thì sao, mất đi người yêu thì với anh cũng thế thôi”. Vân nghe những lời lải nhải của đám ca sĩ thị trường, nàng cười một mình, bỗng muốn gào lên hát theo. Giai điệu kiểu này quả là dễ thuộc.

Rót tiếp lưng cốc rượu nữa, nàng thôi uống ừng ực mà nhâm nhi từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa lơ đãng ngó ra các bàn xung quanh. Bóng tối đang đồng loã cho những trò rúc rích của mấy cô cậu sinh viên vốn thiếu chỗ kín đáo để mò nhau. Thỉnh thoảng lại có những tiếng hổn hển quá đà, rồi một đôi nào đó khẽ khàng đứng dậy nắm tay đi ra cổng. Nhà văn hoá nằm trong một đường nhánh ở ngoại ô, bên cạnh là rất nhiều nhà nghỉ, kể cũng thuận tiện!

Ánh đèn xe bỗng lia tới chỗ nàng ngồi, có lẽ một gã vô ý nào đó đã không nhìn thấy tấm biển yêu cầu khách hàng tắt máy trước khi bước vào cổng. Nàng không nhìn ra nữa, chăm chú vào cốc rượu. Có tiếng chân đến gần rồi dừng lại, rồi một giọng hết sức thân thiết vang lên:

- A, chào người đẹp, hôm nay không chê ở đây có mùi chuột chết à? Nàng ngẩng lên, Vinh đang đi với hai tay guitar còn lại trong ban Biển Gọi, cả ba đều nhìn nàng bằng cặp mắt chẳng thiện cảm gì và hai tên kia bắt đầu hùa theo Vinh buông những lời cợt nhả. Cô nàng phục vụ, chắc là sinh viên đi làm thêm, chạy đến lễ phép cúi chào. Vinh nghiêm mặt nhìn cô ta ra vẻ rất bề trên: - Đầu óc mắt mũi để đâu? Sao để bạn anh ngồi chỗ tối thế?

- Dạ… dạ…

- Mau vào lấy thêm thịt bò khô cho chị uống rượu – Vinh khoa tay nạt nộ rồi quay sang Vân cười – Nhân với chả viên, bố láo quá, người đẹp xá tội nhé.

Vân nhếch mép cười khẩy:

- Chỗ này được đấy!

Vinh xoa tay nhìn quanh vẻ tự mãn:

- Đúng là người đẹp khen có khác. Nghe đến đâu mát đến đấy. Nói thật là mình anh thì không làm được gì cả…

- Hơ, ngữ như anh thì chỉ cần lo biết điêu biết khắc biết đυ.c biết đẽo cho khéo là đủ chứ cần gì... Kể ra, thù lao làm chồng của anh cũng hậu hĩnh nhỉ.

Vinh cười hềnh hệch. Điệu bộ của hắn vẫn nhơn nhơn y như nàng đang khen ngợi hắn thật lòng vậy. Chắc hắn cũng chai với những lời móc máy rồi! Vân xách theo chai ruợu đang uống dở ra chỗ để xe. Trước khi phóng đi nàng ngoái lại giơ tay theo kiểu lính chào gã “chuột chết”. Nàng thấy khâm phục hắn vì mức độ trơ tráo. Nhưng xét ra thì nàng cũng có hơn gì hắn đâu, có chăng là vẫn còn chút tự trọng ngu ngốc thôi!

Con đường dẫn vào nhà văn hoá mấp mô xóc nảy. “Tình yêu mini” nhảy tưng tưng như làm xiếc mà Vân vẫn không giảm ga. Hai cốc nếp cẩm dường như đang phát huy tác dụng, nàng thấy hưng phấn. Đến đoạn ngoặt, nàng giật nảy người vì một chiếc xe xuất hiện bất ngờ. Chao tay lái tránh, giảm ga bóp côn đến cứng cả khớp tay, nàng quay lại quát tướng lên:

- Đi thế à?

Đường tối và nàng đang rất muốn gây sự với một ai đó, nếu là một gã du côn để nàng có thể đánh nhau thì càng tốt. Nhưng người nàng vừa quát không phản ứng như nàng mong muốn, chỉ từ tốn vòng xe đối diện với nàng, đèn xe chói mắt nhưng nàng vẫn nhận ra gương mặt đó.

- Cục cưng Ác ma Tăng đa là la đâu hết rồi, nhóc?

Thanh không trả lời, nhìn nàng như muốn đọc thấu những ý nghĩ trong cái đầu vô tổ chức đang ngật ngưỡng.

- Sao thế? Ăn phải cái gì cấm khẩu rồi à?

- Không.

- Phải “không ạ” chứ! – Vân vỗ vỗ vào đầu xe Thanh -Tôi hơn cậu hai tuổi đấy. Đi uống rượu không?

- Vân uống nhiều rồi.

Nàng cười sằng sặc giơ chai nếp cẩm lên:

- Nhiều đâu mà nhiều. Vẫn còn nửa chai này.

- …

- Sao? Đi hay không nói nhanh lên!

- Vân gửi xe đi, tôi đèo.

- Xe ghẻ thế đòi đèo. Ha ha ha…

Vân phóng vụt đi. Thanh vội vã rồ ga đuổi theo. Chàng đi song song ngay bên cạnh, cố gắng ghìm để nàng thấy vướng và giảm tốc độ.

- Sao đây? – Nàng phanh két lại, hất mặt – Định gạ nhau đua à? Xe này 50 thôi nhưng đua được đấy! Đếm đến ba nhé, một… hai…

Thanh giữ chặt lấy cánh tay Vân để nàng không vọt lên được. Chàng thấy nàng rùng mình. Tối nay nàng mặc một chiếc áo hai dây đen có viền hồng và một chiếc quần ngố hồng, trông không quá phô bày mà vẫn lả lơi. Bàn tay ấm của chàng phủ lên làn da mịn trên cổ tay nàng một sức kiềm giữ, dù lỏng lẻo nhưng nàng không sao giật ra được. Thanh chỉ về phía chân cầu thang của một khu tập thể, nơi treo biển giữ xe qua đêm.

- Vân gửi xe vào kia đi. Rồi tôi đưa Vân về.

Vừa nói chàng vừa xuống xe tắt máy và đỡ Vân xuống. Vân đẩy chàng ra, giương mắt nhìn cái vẻ giống như sự nhẫn nhục của chàng, cười phá lên làm một số người đi đường ngoái lại nhìn. Trông chàng và nàng giống một đôi tình nhân đang dùng dằng giận dỗi làm lành, phải, giống ghê gớm!

- Không về đâu, đi uống rượu tiếp.

- Được rồi.

Chàng đỡ nàng tựa vào yên chiếc xe Best vỡ yếm của mình rồi dắt xe nàng vào gửi. Phía chân trời, ánh chớp lóe lên báo hiệu một cơn giông rất gần.

Thêm Bình Luận