Chương 13
Ngưng một hơi, ho húng hắng vì bụi cát bay vào họng, ngồi xuống bậc đá trước nhà thờ, Vân kể tiếp:
- Một năm trời không ai nhận được tin tức gì của cha tôi. Khi ấy mẹ 21 tuổi, đã mang thai tôi. Cả nhà khuyên răn ép buộc cũng không chịu bỏ. Ông bà ngoại phần vì phong kiến phần vì không biết cha tôi còn sống hay đã chết nên đã ép mẹ tôi lấy dượng. Mới đầu mẹ chỉ coi chuyện cưới dượng là để không mang tiếng chửa hoang, sinh tôi xong thì sẽ chia tay. Nhưng tôi mới tròn hai tháng thì chiến tranh nổ ra ác liệt. Bác cả tôi chết vì đạn pháo, bác hai làm dân quân thì hy sinh trước đó không lâu. Ông bà ngoại tôi suy sụp, dượng đưa cả nhà chạy xuống tận Mộc Châu và ở đó gần một năm. Khi trở lên Sapa, tôi đã có em trai…
Thanh gật đầu như đã hiểu được mọi việc. Vân vẫn đều giọng:
- Ngay từ đầu dượng tôi đã biết rõ mọi chuyện của cha mẹ tôi, dượng là người làm công trong nhà ông bà ngoại. Trước chiến tranh ông bà tôi có xưởng đậu phụ mà… Dượng ghét cha tôi, cũng chẳng muốn sự có mặt của tôi trên đời. Nhưng ông ta đối xử tốt với ông bà ngoại và rất quỵ luỵ mẹ tôi.
- Ông ấy yêu mẹ chị. Rất yêu.
- Nhưng không biết cách.
- Và vì mẹ chị luôn hướng về người khác. Chị giống cha lắm đúng không?
- Ừ, mẹ tôi chưa bao giờ thôi nghĩ về cha, mỗi lần nhìn tôi lại nhớ đến ông.
- Từ đó đến nay ông không có tin tức gì?
- Có, nhưng thôi, tôi muốn nhắc tới nữa. Ta về thôi.
Vân đứng dậy, gió cuộn thổi làm mái tóc ngắn loà xoà che cả mặt, nàng giơ tay vuốt những lọn tỉa cụt lủn vào vành tai, áo khoác lật ra khỏi bờ vai, chiếc váy mỏng bay bay dán vào người tạo nên một vẻ liêu trai. Thanh vẫn ngồi trên bậc đá, đôi mắt sáng chiếu những tia dịu dàng lên những đường nét nuột nà của thân hình nàng, giọng trầm hẳn xuống:
- Vân… đẹp lắm.
Vân rùng mình. Hôm nay có tới hai người cùng nói với nàng câu này. Tín đã nói và nàng đã dửng dưng. Giờ đến lượt Thanh… Giọng Thanh ấm áp và dịu dàng. Nàng cảm thấy từ góc khuất nào đó trong tâm hồn mình, những điệu nhạc êm ả vang lên. Nhưng một ý nghĩ cũng nhanh chóng bật ra chặn đứng dòng suối nhạc vừa khơi. Anh ta quá non nớt, hay nói đúng hơn là nàng đã quá tàn tạ rồi. Nàng hờ hững quay đi.
Hai người lặng lẽ đi tắt qua chợ để về phố Cầu mây. Gió vẫn gầm gào l*иg lộn đè những cây thông non oằn xuống và giật những mái tôn trên nóc chợ lên. Tiếng tôn loảng xoảng nghe rợn gáy. Chợt Thanh nắm tay Vân kéo lại, ấn vai nàng xuống và quàng cánh tay che đầu nàng. Một mảng bảng hiệu bằng sắt tây lỏng lẻo bị gió giật tung rơi xuống ngay trước mặt hai người. Giọng anh ta không có vẻ gì hốt hoảng:
- Mình quay lại đi đường vòng thì hơn.
Vân gật đầu tránh ra khỏi tầm che chở của Thanh, quay người đi về phía đường vòng. Con đường dài hun hút, nàng cất tiếng hát một bài dân ca quê cha, âm điệu líu lo lạc lõng trong đêm.
“Trái tim em có ước mơ.
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.
Thả chiếc khăn theo gió bay đến bên anh.”
- Tiếng Phúc Kiến y như tiếng Đài Loan nhỉ -Thanh bước lên đi song song với nàng.
- Giống, Đài Loan và Phúc Kiến cách nhau có một cái eo biển thôi mà. Nhưng Thanh biết tiếng Trung sao?
- Tôi nghe nói được thôi, chữ thì khó quá không biết viết mấy.
- Tôi tưởng trong trường đại học Singapore họ chỉ dùng tiếng Anh.
- Mọi người vẫn phải giao tiếp nhiều bằng tiếng Trung mà, những người gốc Ấn còn nói tiếng Tamil nữa. Học xong tôi ở lại bên đấy thêm 2 năm - giọng Thanh chùng lại - Làm để trả nợ tiền đi học. Đồng nghiệp ở văn phòng phần lớn người gốc Hoa, họ toàn dùng tiếng Trung, chỉ họp hành công việc với sếp thì mới động tới tiếng Anh. Hơn nữa tôi từng chung phòng ký túc với một thằng Đài. Nghe Vân nói giống hệt nó.
Vân đưa mắt nhìn sang. Thanh đang so vai đút tay vào túi quần, dáng gù gù hơi chúi về phía trước, chỉ thiếu mái tóc dài bẩn bết là đúng kiểu Rocker bê tha. Hình như anh ta đang ngẫm nghĩ điều gì. Nàng đi vượt lên:
- Thanh nghe tôi nói bao giờ?
- À, tôi nhầm - Thanh nói như vừa tỉnh ngủ - Ý tôi là hát. Vân hát hay lắm.
Vân không quay lại, nàng nói thản nhiên:
- Làm “tay vịn” karaoke chuyên nghiệp mà!
Thanh im lặng, vẫn bước đều đều sát sau nàng, có lẽ sự thật này chưa đủ khủng khϊếp với anh ta. Hai người bắt đầu sải những bước chân ngược dốc, họ sắp kết thúc cuộc dạo chơi gió bụi theo đúng nghĩa đen và giấc ngủ chắc đang đợi ở cuối đường. Thanh nhìn đồng hồ trên điện thoại, 02:10 AM. Nhìn xuống bắp chân rung rung theo mỗi bước đi lúc nào cũng có vẻ nhún nhảy vui tươi của Vân, Thanh bỗng buột miệng hỏi: span>
- Vân có hạnh phúc không?
- Ngay lúc này thì có.
Bước chân phía sau Vân dừng lại. Nàng xoay vai ngoái nhìn. Tối quá, chỉ thấy hình dáng, chẳng rõ đường nét và cũng chẳng thấy những cảm xúc. Nàng gật đầu với vẻ quả quyết nhất, giọng bình thản lạ lùng:
- Đúng thế đấy. Bây giờ tôi đang hạnh phúc.
Nàng tiếp tục quay đầu rảo bước, Thanh im lặng đi phía sau. Nàng bước lên bậc cửa nghe giọng mình lẫn vào trong gió như tiếng gọi hồn từ cõi âm u: - Thanh chưa từng… biết sεメ?
- Chưa.
- Tại sao?
- Tôi không thích.
- Đáng tiếc!
Hai người đã vào đến nhà, cảm giác ấm và an toàn thật dễ chịu. Vân cúi xuống bấm khoá, chiếc khoá han gỉ, nàng cắn môi bấm mạnh:
- Thật tệ, đêm nay tôi thấy cần đàn ông. Và tôi đã nghĩ đến Thanh. Nhìn Thanh im lặng đi về phía cầu thang như chạy trốn, nàng nhếch một nụ cười cay đắng. Hẳn anh ta đang ghê tởm loại đàn bà nói toạc mọi việc thầm kín ra miệng như nàng. Nàng chậm chạp cất chìa khoá rồi đi mò mẫm trong bóng tối. Chẳng có gì phải vội vàng trong cái đêm quá nhiều tâm trạng này.
Một ánh sáng lờ nhờ rọi trên những bậc thang, Thanh đứng sừng sững ở chiếu nghỉ, nhìn xuống phía nàng với một vẻ trầm lặng. Nàng bước nhanh và không nhìn vào mặt anh ta. Lên đến chiếu nghỉ, nàng lách người tránh. Một bàn tay đàn ông dày ấm giữ lấy tay nàng:
- Có thật là Vân nghĩ đến tôi không?
Vân không trả lời, nàng rút tay ra và tiếp tục bước lên. Theo mỗi bước chân nàng là quầng sáng của chiếc điện thoại sắp hết pin, yếu ớt và hiu hắt. Lên đến tầng có phòng Thanh ở, nàng dừng lại, nói với một nụ cười nửa miệng:
- Tôi nói đùa đấy, đừng tin.
Thanh còn ngẩn ra thì nàng đã nựng vào gò má vẫn còn vẻ trẻ thơ một cái:
- Quên đi, cậu nhóc! Chúc ngủ ngon.
Ánh sáng từ chiếc điện thoại chợt tắt ngấm. Hai tay Thanh giữ chặt lấy vai nàng, đôi mắt sáng long lanh trong bóng tối kề sát mặt nàng:
- Nếu tôi vẫn tin thì sao?
Vân không trả lời, tiếp tục đi lên. Nàng bước vào cái “ổ” của mình và để kệ cho Thanh bước vào theo. Khum tay đánh diêm châm một ngọn nến nhỏ, nàng gắn nó lên cửa sổ. Cánh cửa đóng kín, tiếng gió có đỡ đi đôi chút những vẫn đầy đe doạ. Đưa mắt về phía Thanh một giây rồi quay lưng lại, nàng cởϊ áσ khoác, bộ váy ngủ mỏng màu sáng bên trong ôm lấy thân hình tuyệt đẹp.
Thanh chạm vào những lọn tóc ngắn ngủn của nàng, bàn tay ấm nóng rụt rè đậu xuống miết nhẹ những sợi tóc tơ trên gáy và khoảng vai trần. Chàng xoay nàng lại nhìn vào gương mặt dường như không cảm xúc, hỏi khẽ:
- Tôi hôn môi Vân được không?
Nàng gật đầu, khép mắt. Chàng hôn nhẹ và ngắn, cứ như một nụ hôn trộm. Vân mở mắt nhìn vẻ bối rối cố giấu trong đôi mắt nâu, nàng ghé sát lại:
- Tôi có ăn thịt Thanh đâu mà căng thẳng thế?
Hơi thở của nàng ẻo lả lướt trên mặt Thanh, giọng nói này mềm rũ yếu đuối, khác hẳn với giọng của nàng lúc bình thường. Chàng vòng tay qua eo nàng ôm nhè nhẹ, chàng hôn lên gò má lạnh toát của nàng, hỏi nhỏ:
- Có phải Vân mệt không?
Cái đầu lắc lắc. Những lọn tóc tỉa chạm vào cằm, vào cổ chàng.
- Có lẽ tôi và Vân như thế này thôi thì hơn.
- Đừng sợ tôi bắt đền - nàng nhếch môi châm chọc - nếu Thanh muốn an toàn thì cứ…
- Không, không phải, tôi chỉ nghĩ là giọng Vân có vẻ mệt thôi.
Vân phì cười, cái kiểu nhả chữ uốn éo khêu gợi này của nàng mà Thanh hiểu là mệt cơ đấy! Nàng tách khỏi vòng tay của chàng đi về giường, vẫn không thôi cười. Thanh ngồi xuống bên cạnh Vân, đôi mắt đã lấy lại vẻ bình thản nhưng gương mặt vẫn không khỏi ngẩn ngơ một lát. Chàng khẽ thì thầm:
- Tôi đã rất thích Vân.
“Nghĩa là bây giờ không thích?” Vân nghĩ và để ý nghĩ bật ra cùng một tiếng cười nữa. Nàng ngả vào vai chàng, lần tay cởi cúc áo sơmi, áo mở đến đâu, môi nàng trôi đến đó. Nàng hít vào rồi thở ra khoan khoái. Không “đồ chơi” mùi hoa quả, không thuốc lá, không xe hơi ghế da, ngay cả mỹ phẩm nam cũng không, làn da ngăm ẩm một lớp mồ hôi mằn mặn nhưng nhạt mùi, còn bộ quần áo chỉ có hương thơm trung tính của thứ xà phòng giặt đơn thuần. Lâu lắm rồi khứu giác của nàng không được nghỉ ngơi như thế này.
Thanh cởi hẳn áo vắt ra thành ghế rồi nhìn thẳng vào mắt Vân. Đôi mắt dài đang chiếu những tia cười cợt đáp lại. Chàng hôn nàng nhẹ và ngắn một lần nữa, đôi môi vụng vẫn phảng phất mùi rượu nhưng nàng thấy dễ chịu. Nàng mỉm cười bâng quơ như đang nghĩ về điều gì rất đẹp, ánh mắt trở nên đắm đuối mơ màng. Thanh nhìn sững, buột miệng:
- Mắt Vân rất giống mắt mẹ tôi.
Nói rồi chàng chạm tay lên đuôi mắt và đôi lông mày tỉa mảnh, ghé môi hôn lên đó. Vân cụp mắt nhìn xuống, tấm lưng trần của Thanh như một miền đất hoang sơ trải ra dưới mắt nàng.
Thanh có cơ bắp không hẳn là cuồn cuộn nhưng rắn rỏi, khoẻ mạnh và đẹp. Nàng nằm xuống, nghiêng mặt quay vào tường để Thanh không nhận ra rằng nàng đang chiêm ngưỡng đến mê mải những đường nét như tạc của chàng. Sao bây giờ nàng mới nhận ra là chàng đẹp nhỉ? Đôi vai rộng, khuôn ngực đàn ông nở nang và cái bụng thon chắc của chàng có lẽ là những thứ Vân chưa bao giờ gặp ở những người đàn ông đi qua đời nàng, những người đàn ông đáng tuổi cha trong mối quan hệ già nhân ngãi nhàu nát thì phì nộn kinh tởm, những bạn gối chăn một đêm chớp nhoáng thì nhớp nháp thảm hại… Nàng nghe giọng mình nhẹ bỗng:
- Thanh đừng tắt nến, tôi không thích tối.
Thanh ừ một tiếng rất dịu dàng và ngả xuống bên nàng. Gỡ đôi tất ngắn khỏi hai bàn chân đang lạnh toát của Vân, chàng nâng một gót chân cho nó gác lên cánh tay mình rồi hôn nhẹ vào từng ngón chân có móng vẽ hoa năm cánh trắng. Nàng ngọ nguậy vì hơi thở nóng hổi của chàng cù lên gan bàn chân. Chàng vuốt ve dọc đôi chân trần nuột nà của nàng, dừng lại một chút ở vết tím mờ mờ phía trên đầu gối nàng và hôn lên nó. Vân thoáng rùng mình, vết ấy là do bàn tay của lão già Lương bấu vào trước lúc nàng bước xuống xe tối qua, da nàng vốn nhạy cảm,chỉ cần bấm móng tay vào cũng ửng đỏ và sau đó để lại vết bầm... Trên đùi, trên ngực nàng, không biết bao nhiêu vết bầm đã hiện lên rồi lại lặng lẽ tan đi. Đã có ai thèm hỏi han đếm xỉa gì đến chúng. Tại sao Thanh lại nâng niu nàng đến vậy? Đây là lần đầu tiên của chàng chứ có phải của Vân đâu.
Đôi tay lần cởi rồi lướt dọc đường cong của eo nàng. Những ngón tay chạm nhẹ lên lớp ren của chiếc áo rồi luồn vào trong mơn man bầu vυ" no tròn. Vân duỗi người quay ra đối điện chàng và buông một hơi thở dài. Nàng gạt chiếc móc nhỏ để chiếc áo ren rời khỏi ngực rồi kéo đầu Thanh ghì vào đó. Thân xác tưởng như đã chai lì giờ đang vật vã réo gọi, lửa trong nàng đang bừng cháy… Ngọn nến trên cửa sổ nhoè đi, nàng thấy mình rơi nước mắt.