Chương 4: Nói dối

Trời bắt đầu chạng vạng, trên chiếc ô tô màu đen đang đậu bên ngoài tiểu khu, Ứng Lộc châm một điếu thuốc. Vừa rồi anh uống có hơi quá, hiện tại đầu có chút choáng váng. Anh không thể lái xe, cho nên anh ngửa đầu dựa vào ghế lái xe, đợi người lái xe đi qua.

Vừa rồi Cố Ngạn muốn đưa anh về, nhưng bị Tần Nguyệt ngăn lại. Người phụ nữ này chính là sợ anh sẽ nói gì không nên nói với Cố Ngạn.

Ứng Lộc nhớ khi còn học đại học, anh ấy là hội trưởng hội học sinh, Tần Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa luôn thích đi theo anh, gọi anh là “Sư huynh, sư huynh”. Giọng của cô rất ngọt ngào, giống như đường phèn, người cũng như kẹo đường khiến trái tim anh rung động. Cuối năm tốt nghiệp, lúc anh sẵn sàng tỏ tình với Tần Nguyệt, nhưng không ngờ lại bị Cố Ngạn, người anh em cùng ký túc xá đoạc trước.

Sau đó, Tần Nguyệt không còn là cái đuôi nhỏ theo sau anh nữa. Sau giờ học, Cố Ngạn sẽ đưa cô ra lề đường để ăn BBQ nướng, cơi xe đạp căng gió, trời lạnh thì quàng chiếc khăn quàng cổ mà anh ta tặng. Anh chỉ có thể chờ đợi, đợi hai người cãi vã rồi chia tay, ai biết cuối cùng sẽ là một thiệp mời.

Tần Nguyệt sao có thể đồng ý kết hôn với Cố Ngạn? Ứng Lộc không thể tìm ra nguyên nhân, anh biết Cố Ngạn có rất nhiều bí mật, những bí mật đó chồng chất trên người, giống như một khung ảnh bị côn trùng gặm nhấm trong phòng triển lãm, chỉ có bề mặt sáng sủa mà thôi.

Anh nhìn lên ngọn đèn trên tầng bảy của tiểu khu, phát ra ánh sáng ấm áp, nhưng ai biết có phải là nó hay không? Ánh sáng ấm áp luôn dễ dàng hù dọa người.

Trong phòng, sau khi rửa bát Tần Nguyệt đang chuẩn bị gọt một ít hoa quả để ăn.

Cố Ngạn cầm một bộ quần áo từ trong phòng ngủ ra , thấy Tần Nguyệt nhìn mình liền chỉ vào bộ đồ trên tay, “Anh đi tắm.”

“Um,” Tần nguyệt gật gật đầu, ánh mắt nhìn bước chân Cố Ngạn đi đến cửa phòng tắm cửa.

Anh dừng ở cửa phòng tắm.

“Vợ à, có muốn ở cùng nhau không?”

Ý tứ rõ ràng, Tần Nguyệt vẫn có chút không quen với cách xưng hô này, nên sững sờ một lúc mới nhận ra.

“Em… dì em đến rồi.” Trên người cô có dấu vết của Ứng Lộc, cô không thể làm những chuyện đó với anh lúc này, cô chỉ có thể nói dối.

“Được rồi,” Cố Ngạn nói với vẻ nuối tiếc, nhưng cũng không làm gì thêm, ép mình vào phòng tắm.

Tần Nguyệt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cất bát đĩa vào bếp, bước nhanh về phòng ngủ thay đồ. Cô sợ lúc thay quần áo Cố Ngạn sẽ bị phát hiện vết thương trên người.

Nhìn hộp thuốc mỡ trên đầu giường vừa rồi là do Ứng Lộc đưa cho cô. Cô do dự, cầm lấy rồi bôi lên vết răng trên vai trước gương. Thuốc mỡ lạnh lạnh thoải mái.

Hồi chiều, khi Ứng Lộc bôi lên vùиɠ ҡíи của mình, cô cũng cảm thấy như vậy, đêm qua làm cho phía dưới sưng đỏ khó chịu, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều. Tần Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa, vừa định thần lại thì điện thoại bên giường không ngừng đổ chuông.

Một dãy số xa lạ, cô nghi ngờ nhấc lên.

“Xin chào?”

“Ồ, em ở một mình?”

Là Ứng Lộc, vừa nghe được giọng nói Tần Nguyệt liền biết, nhưng cô không muốn dính dáng quá nhiều đến người đàn ông này, định dập máy.

“Đừng nóng vội, tôi đã gửi cho em một vài tấm hình, em có thể xem qua rồi chúng ta lại tiếp tục trò chuyện?”

Tần Nguyệt nghi ngờ mở giao diện WeChat. Chắc chắn, Ứng Lộc đã tự thêm mình vào WeChat. Tần Nguyệt bấm vào hộp thoại của anh, mấy tấm hình bên trong khiến tim cô như thắt lại.

Đó là ảnh giường chiếu của Cố Ngạn và một người phụ nữ.

Cố Ngạn trước đó đã nói anh ta không liên quan gì đến người phụ nữ đó, nhưng những bức ảnh bọn họ tham hoan trên giường rất khác với những gì anh ta nói.

“Ảnh chụp là của anh.”

Cô gần như run giọng hỏi.

Giọng Ứng Lộc khàn khàn trong điện thoại. “Không bằng khi nào em rảnh thì chúng ta đi xem?”