Chương 23

Dịch: Dực Vũ

Tin tức của Giang Hạ không khó nghe ngóng, suy cho cùng lúc mới đến cô đã rất nổi tiếng. Chỉ là Hầu Phương không ngờ Giang Hạ lại lấy chồng tốt như vậy.

Đầu những năm tám mươi, ước mơ của mọi cô gái là được cưới một người lính.

Quan trọng hơn, Hầu Phương nghe nói Giang Hạ là cháu dâu của trưởng phòng Trần, chẳng trách vừa mới đến đã được phân công một công việc nhàn nhã, thoải mái như vậy.

Sau khi Hầu Phương tốt nghiệp trung học, bố mẹ cô ta đã tìm cách cho cô ta làm việc ở một nhà máy đồ hộp. Đây là năm thứ hai cô ta làm việc ở đây. Cô ta làm việc ở bộ phận quảng cáo, chịu trách nhiệm chính về xây dựng văn hóa.

Thấy ngày mai là ngày thanh niên Ngũ Tứ* , bây giờ là lúc cô ta bận rộn nhất.

(*Là ngày thanh niên Trung Quốc mùng 4 tháng 5, kỷ niệm phong trào Ngũ Tứ 4/5/1919)

Với tư cách là người dẫn chương trình và là một trong những người tổ chức buổi biểu diễn, Hầu Phương những ngày này đã đi như mây về gió. Tuy nhiên, từ khi gặp Giang Hạ ở nhà ăn, tâm trạng của cô ta lại giảm sút.

"Phương Phương, tôi cũng muốn tham gia khiêu vũ, cô xem tôi được không?"

"Đồng chí Hầu Phương, chúng ta còn cần một người hướng dẫn ngâm thơ, tôi thấy cô có khả năng đảm nhiệm."

"Mấy người đừng làm phiền Phương Phương, không thấy mấy ngày nay cô ấy gầy đi rồi sao?"

Ngày thanh niên Ngũ Tứ là một ngày lễ rất quan trọng, lãnh đạo nhà máy đã ra chỉ thị cho mọi người hãy tập trung vào biểu diễn văn hóa trước, chuyện công việc có thể hoãn lại một chút.

Gần đây địa vị của Hầu Phương ngày càng tăng cao, mọi người đều nịnh nọt cô ta. Lúc này, cô ta đang cầm kịch bản biểu diễn trên tay nhưng đầu óc lại không để ý đến nó.

Giang Hạ không phải xuất thân từ một gia đình nông thôn nghèo sao?

Tại sao cô ta có thể cưới cháu trai của trưởng phòng Trần?

Ở trường cấp ba, mình đã luôn không có cơ hội làm hoa khôi. Bây giờ thì hay rồi, cô ta lại đến cướp danh hiệu hoa khôi nhà máy của mình, dựa vào đâu chứ?

Hầu Phương nắm chặt bản thảo trong tay, bất giác nghiến răng.

Vì Giang Hạ rất thích được chú ý, mình với tư cách là bạn học cũ đương nhiên phải nhường cho cô ta một sân khấu để biểu diễn chứ.

"Được rồi, mọi người nghe tôi nói, buổi biểu diễn văn nghệ sẽ bắt đầu đúng vào lúc hai giờ chiều mai. Đối với đội múa, chúng ta sẽ tập luyện thêm vài lần nữa. Những đồng chí muốn tham gia đội múa vào thời điểm này, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Bây giờ mọi người mới bắt học cũng đã quá muộn rồi.”

Hầu Phương mặc áo sơ mi trắng liếc nhìn đồng nghiệp có mặt, hơi nhướng mày.

Cô ta biết cách làm thế nào cho Giang Hạ xấu hổ!

Khi nghe đồng nghiệp ghen tị nói về Giang Hạ, Hầu Phương có chút chán nản nói: "Tôi cũng mới biết Hạ Hạ đã kết hôn, cô có biết chồng cô ấy là ai không?"

“Tôi nghe nói anh ta là cháu trai của trưởng phòng Trần, một người lính.”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Hầu Phương có chút kỳ lạ: "Âyza, tôi thật sự rất ngạc nhiên. Khi đó tất cả bạn học trong lớp chúng tôi đều cho rằng cô ấy sẽ kết hôn với Khang Học Bân."

Nói xong, Hầu Phương che miệng có chút tiếc nuối, tựa như đã nói ra điều không nên nói.

“Khang Học Bân là ai?” Có người tò mò hỏi.

"Khang Học Bân, chẳng lẽ anh ta là con trai của chủ nhà máy giấy?"

Đôi mắt người đó mở to, vẻ mặt giễu cợt, như thể biết một bí mật lớn lao nào đó. Bằng cách này, sự tò mò của mọi người đã hoàn toàn bị khơi dậy.

"Tiểu Phương, kể cho chúng tôi nghe về chuyện thời cấp ba của Giang Hạ đi?"

"Đúng, đúng, cô ta có phải từng yêu đương với Khang Học Bân không?"

"Tôi cảm thấy con trai chủ nhà máy giấy có tương lai tốt hơn quân nhân. Sao Giang Hạ lại chọn cháu trai của trưởng phòng Trần?"

"Mấy người nói thế mà nghe được, gia đình chủ nhà máy đó có đánh giá cao Giang Hạ không? Nghe nói nhà họ nghèo đến nỗi nồi còn không có mà nấu."

Phát hiện tác dụng của đám đông vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, Hầu Phương trong lòng vui mừng nhưng trên mặt lại rất tức giận, “Đừng nói nữa, nói xấu sau lưng người khác là không tốt. Huống hồ, Hạ Hạ là bạn tốt của tôi. Chỉ cần cuộc sống hiện tại của cô ấy hạnh phúc, đồng chí Khang Học Bân khẳng định sẽ chúc phúc cho Hạ Hạ."