Chương 9

Quản gia nhìn cậu chăm chú, miễn cưỡng an tâm: "Nếu có chỗ nào không thoải mái, hãy nói với bác sĩ ngay nhé."

Vân Chúc ngáp một cái, ngoan ngoãn gật đầu.



Bên trong tòa nhà có biển "Phòng Nghiên cứu Khoa học" ở phía nam Viện nghiên cứu.

Đèn phòng thí nghiệm vẫn sáng, Tịch Luật Tu đứng trước bàn, lấy một ống nghiệm ra khỏi máy.

003 quét qua chất lỏng trong ống nghiệm: "Đã quét sơ bộ xong, tạm thời chưa thể xác định hiệu quả."

"Công nghệ của thế giới này cũng khá tốt đấy."

Nhìn Tịch Luật Tu đổ chất lỏng vào ống tiêm, 003 ngập ngừng nói: "Nhưng thứ làm ra chắc không bằng được những gì Cục cung cấp đâu, đề nghị chủ nhân tìm một đối tượng thí nghiệm..."

Nó chưa nói hết câu, Tịch Luật Tu đã cầm ống tiêm đâm vào cổ, động tác không hề do dự.

Chất lỏng màu xanh từ từ thấm vào da, mắt hắn nhìn xuống, bỏ qua cảm giác khó chịu do thuốc mới gây ra.

003 im lặng, bắt đầu quét các chỉ số cơ thể của Tịch Luật Tu.

"Có tác dụng, nhưng không nhiều." Nó nói: "Tuy nhiên có vẻ không có tác dụng phụ, tạm thời có thể dùng làm thuốc dự phòng."

Tịch Luật Tu vứt bỏ ống tiêm đã rỗng: "Còn bao lâu nữa thuốc mới được gửi đến?"

"Do ảnh hưởng của lỗi, thời gian giao hàng tăng gấp đôi, có lẽ còn phải đợi khoảng một tháng nữa."

Nhân viên giao hàng cơ khí của Cục phụ trách việc giao hàng, thay đổi địa chỉ còn cần người thực hiện nhiệm vụ trả phí quá giờ.

Nhưng những thứ Tịch Luật Tu cần chỉ có ở cửa hàng của Cục Quản lý Ý chí Thế giới.

Xung quanh yên tĩnh, cửa khóa chặt, trong phòng thí nghiệm không có người thứ hai.

Tịch Luật Tu kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cởi cúc tay áo bên trái.

Vén tay áo lên, một mảnh da nhân tạo cứng ở khuỷu tay hé mở, để lộ các bộ phận cơ khí bên trong.

003 nhỏ bằng hạt gạo xuất hiện từ sau tai Tịch Luật Tu, nhảy thuần thục lên cánh tay hắn.

Hạt cơ khí không ngừng phát triển, biến thành một người máy nhỏ cao bằng đốt ngón tay, bò vào qua khe hở của lớp da nhân tạo.

Nửa giờ sau, 003 bò ra: "Có hai vị trí khó sửa chữa, đề nghị chủ nhân mua linh kiện mới."

Tịch Luật Tu chỉnh lại tay áo: "Được."

003 vội vàng đặt hàng ở cửa hàng, đồng thời biến về hình dạng ban đầu, lại ẩn mình.

Lúc này, có người đến bên ngoài phòng thí nghiệm, gõ cửa nhẹ nhàng: "Viện trưởng?"

Tịch Luật Tu đứng dậy, từ tốn mặc áo khoác vào, đeo kính: "Vào đi."

Người đến là một nhân viên của Phòng Nghiên cứu Khoa học, anh ta có vẻ lo lắng: "Bên Phòng Sinh vật Dị thường có chút tình huống, anh qua xem được không?"

003 nhanh chóng tìm kiếm cốt truyện: "Trong cốt truyện gốc không có, tình huống đột phát hay lỗi mới? Chủ nhân có thể đi xem."

Phòng Sinh vật Dị thường, tên đầy đủ là Phòng Nghiên cứu Sinh vật Dị thường, chuyên nghiên cứu một số sinh vật bất thường được phát hiện trong hệ sao.

Nhân viên nói, hôm nay không biết tại sao, các sinh vật dị thường trong Khu cách ly số 1 đột nhiên trở nên bất an, thả khí an thần cũng không có tác dụng.

Phòng nghiên cứu đã bận rộn cả buổi sáng mà không tìm ra nguyên nhân, nên vội vàng đến nhờ Tịch Luật Tu giúp đỡ.

Sau khi hiểu rõ tình hình, 003 đề xuất: "Đứa nào không ngoan thì đánh một trận."

Sinh vật dị thường gì đó, nó không chuyên môn, không giúp được Tịch Luật Tu vượt qua đoạn cốt truyện này.

Tịch Luật Tu không bình luận gì, đi theo nhân viên đến Khu cách ly số 1.

Khu cách ly được xây dựng dưới lòng đất, nhiệt độ khá thấp, phải đi qua tận sáu cánh cửa hợp kim mới thực sự vào bên trong.

Đã có vài nhân viên đứng chờ trong hành lang, thấy Tịch Luật Tu xuất hiện, vội vàng tiến lên đón.

"Viện trưởng." một người nói: "Vừa mới dùng khí ga số 87, bây giờ chúng đã đỡ hơn rồi."

003 nhanh chóng tra cứu tài liệu: "Khí ga gì vậy?"

Tuy nhiên có vẻ Tịch Luật Tu đã đến muộn, các sinh vật dị thường vô cớ bất an rồi lại vô cớ yên tĩnh trở lại.

Nhưng đã đến rồi, vài nhân viên cùng Tịch Luật Tu đi một vòng quanh khu cách ly.

Những hộp trong suốt to nhỏ xếp thành hàng, tổng cộng có tám sinh vật dị thường, bị nhốt riêng biệt.

Tịch Luật Tu tiến lại gần, trong hộp trong suốt bên cạnh có một con rắn hai đầu toàn thân phủ đầy gai nhọn.

Thấy hắn, con rắn hai đầu đồng thời phát ra tiếng "xì xì" đe dọa, cảnh giác lùi về phía sau.

Tịch Luật Tu liếc nhìn nó một cái, tiếp tục đi tới.

San hô mắt kép ngâm trong nước biển, bọ khổng lồ bò lêи đỉиɦ hộp trong suốt... Hộp trong suốt cuối cùng rất nhỏ, bên trong chứa một cây nấm màu trắng tinh.

Trên hộp trong suốt dán nhãn, ghi mấy chữ "Nấm dị hóa", thân thể cây nấm khẽ phập phồng, là sinh vật sống.

Tịch Luật Tu nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, quay người rời đi.

"Làm phiền Viện trưởng phải chạy một chuyến." Nhân viên theo sát phía sau, tiễn hắn ra ngoài: "Chúng tôi sẽ quan sát kỹ lưỡng hơn, chắc là không sao đâu."

Đợi mọi người rời khỏi phòng chứa, cây nấm trắng trong hộp trong suốt xoay người, mở đôi mắt nhỏ xíu như hạt vừng.

Nó thò ra tay chân mảnh mai, đi một vòng quanh mép hộp, đá đá cửa hộp đã khóa.

Cửa hộp lắc lư một hồi, vẫn nguyên vẹn.

Cây nấm trắng sờ cằm, không tệ... cũng khá chắc chắn.

Tiếng động do nó gây ra truyền đến nơi khác, các sinh vật dị thường trong những hộp trong suốt khác lại có dấu hiệu bất an.

Cây nấm trắng mất kiên nhẫn, dùng sức đập mạnh vào hộp trong suốt, phát ra tiếng "ù ù" đe dọa.

Trong tích tắc, cả phòng chứa im lặng như tờ.

Cây nấm trắng hài lòng, quay về giữa lớp đất trong hộp.



Trọn một tuần trôi qua, phương án điều trị của Vân Chúc đã bỏ đi mấy cái, cuối cùng cũng có chút đột phá.

Quản gia rất vui mừng, báo tin tốt này cho vị lão tướng quân ở xa tận sao Liên Vụ, Vân Chúc cũng nói chuyện với vị ông nội danh nghĩa này một lúc.

Cậu không có kinh nghiệm tiếp xúc với người thân là con người, sợ lộ sơ hở, may mà lão tướng quân rất bận rộn, chỉ nói vài câu, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Sau khi quản gia rời đi, Vân Chúc thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, cậu lại lo lắng.

Đoạn cốt truyện này tuy suôn sẻ, nhưng tiến độ nhiệm vụ chẳng tăng chút nào.

Nếu không gặp được Tịch Luật Tu nữa... cậu sợ rằng hắn sẽ quên mất mình mất.

889 cũng đang giúp Vân Chúc nghĩ cách: "Hay là tôi ra ngoài xem thử, tìm xem anh ta đang ở đâu."