Chương 16

Một vài nhân viên cũng không vào được, họ lo lắng dùng thiết bị liên lạc để liên hệ với những người khác.

Có hơn 10 sinh vật dị thường cùng trốn thoát, bên ngoài hiện giờ hơi hỗn loạn, quái vật dây leo lại là loại khó xử lý nhất, da nó dày và chắc, các loại súng năng lượng bắn vào người nó như đang gãi ngứa vậy.

Nhìn quái vật dây leo đang tiến đến gần, thân hình to lớn của nó gần như che kín cả khu vườn, lưới bảo vệ cũng sắp vỡ.

Số lượng bệnh nhân bị mắc kẹt trong vườn hoa không nhiều, khoảng 12-13 người, không thể vào tòa nhà được, nhân viên chuẩn bị dẫn mọi người đi sang bên cạnh.

Tuy nhiên chưa đi được mấy bước, phía trước lại gặp một sinh vật dị thường khác.

Sinh vật dị thường này có đầu cá thân rắn, dài tới 3 mét, to bằng cổ tay người trưởng thành, nó trượt trên mặt đất tiến lên, linh hoạt tránh né súng gây ngủ, mở miệng phát ra tiếng kêu đe dọa chói tai, đuôi rắn không ngừng quét ngang, cố gắng tấn công tất cả mọi người nó nhìn thấy.

Con cá-rắn trông rất dữ tợn, Vân Chúc cảnh giác lùi lại nửa bước.

Quái vật dây leo cũng phát hiện ra cá-rắn, tưởng nó muốn tranh giành địa bàn vườn hoa với mình, liền vung một sợi dây leo để đuổi nó đi.

Một tiếng "Ầm" vang lên, mặt đất bị đập thành một cái hố.

Cá-rắn tránh được, kích thước cơ thể nó chênh lệch quá lớn so với quái vật dây leo, nhưng lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, há to miệng cắn một phát vào bề mặt của dây leo.

Sợi dây leo bị đập xuống đất giật giật, cá-rắn buông miệng ra, nhanh chóng bò lên theo dây leo.

Cơ thể quái vật dây leo run rẩy, vài sợi dây leo khác thò ra, muốn đập chết cá-rắn.

Hai con sinh vật dị thường có vẻ sắp đánh nhau ở đây, con đường bên ngoài bị dây leo chặn lại, nhân viên lập tức bảo vệ mọi người trốn vào sau góc hoa viên cao ngang hông người.

Trong chớp mắt, cả khu vườn hoa bị quái vật dây leo bao phủ hoàn toàn, những thanh đèn phía trên lung lay sắp đổ.

Vân Chúc ở phía sau đám đông, một đoạn thanh đèn bị ép gãy, có vẻ sắp rơi xuống.

Cậu nhanh nhạy ngẩng đầu lên, vừa định nghiêng người tránh, một mùi hương quen thuộc ập đến gần.

Có người nắm lấy tay Vân Chúc, kéo cậu vào lòng, và nhanh chóng đưa đến vị trí an toàn.

Ba đoạn thanh đèn lần lượt rơi xuống, vừa khéo chắn ở khoảng đất trống bên cạnh một bồn hoa.

Vân Chúc ngẩng đầu lên, là Tịch Luật Tu.

Quản gia của anh ở bên kia thanh đèn, ông ta sợ đến nỗi suýt ngừng tim, lại thấy Tịch Luật Tu không biết xuất hiện từ lúc nào, đang ôm Vân Chúc cẩn thận trong lòng.

Ông ta muốn đi qua xem, lúc này quái vật dây leo đột nhiên không cử động nữa, nhân viên nhỏ giọng bảo mọi người giữ yên lặng.

"Bộp—"

Lại một đoạn thanh đèn rơi xuống, nhân viên nhận được vật tư hỗ trợ, kịp thời mở một lá chắn năng lượng nhỏ, bảo vệ góc ẩn nấp của mọi người.

Vân Chúc nhìn quanh, có vẻ không ai bị thương.

Cậu lại nhìn về phía Tịch Luật Tu, khẽ hỏi: "Sao anh cũng ở đây?"

Tịch Luật Tu ôm Vân Chúc, thân hình cao lớn che chắn nửa người phía trước cậu, tránh cho cậu bị những mảnh đá vụn rơi trúng.

Hai người ngồi trên đất, mà Vân Chúc gần như ngồi trên đùi Tịch Luật Tu, lưng sát vào tường, như thể bị mắc kẹt trong vòng tay của anh.

Hắn cúi mắt nhìn cậu, khẽ nói: "Đừng động đậy."

Quái vật dây leo vẫn ở nguyên chỗ cũ, tổng thể nó trông giống như một con bạch tuộc, ở giữa có một đám rễ cây xoắn xuýt chồng chất thành hình trái tim, vài sợi dây leo cùng nhau run rẩy nhẹ.

Vân Chúc để ý thấy nó đang run, nghi hoặc quan sát.

Sao có vẻ nó còn sợ hơn lúc nãy... Là vì con cá-rắn kia sao?

Sau đó, trên không trung vang lên một tiếng kêu thảm thiết, con cá-rắn vừa bò lên dây leo bỗng bay vọt lên, không biết bị thứ gì ném đi xa.

Quái vật dây leo cử động, từ thân thể trung tâm thò ra vài sợi nhánh nhỏ hơn, cẩn thận quấn lấy những thanh đèn bị đè hỏng, ngăn chúng rơi xuống.

Vân Chúc nhìn càng thêm tò mò, sinh vật dị thường này có vẻ biết bên dưới có người, và không muốn làm tổn thương họ.

Cậu còn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc hơn... nhưng lẽ ra không thể xuất hiện ở đây mới đúng.

Nhân lúc quái vật dây leo yên tĩnh, nhân viên bên ngoài tay chân luống cuống, mang đến pháo gây ngủ liều lượng lớn nhất.

Đồng thời, ở trên cao.

Trên người quái vật dây leo đứng một con nấm trắng, đang trừng mắt nhìn nó với vẻ dữ tợn: "Ư ư ư!"

Con bọ cánh cứng cơ khí mini ngồi trên đầu nấm trắng, đóng vai trò phiên dịch: "Còn nhúc nhích nữa, cắt ngươi thành 118 mảnh!"

Lần này lỗi xuất hiện đột ngột, và có vẻ như có người cố ý, thiết bị giám sát và ứng phó khẩn cấp đã bị tắt gần hết.

May mà viện nghiên cứu hành động còn khá nhanh, cộng thêm sự hỗ trợ ngầm của nấm trắng, hơn nửa số sinh vật dị thường trốn thoát đã được xử lý.

Phiền phức nhất chính là con quái vật dây leo này, da dày đánh không đau, thân hình to lớn kháng thuốc mạnh, lại nhát gan.

Đợi khi ổn định được con quái vật dây leo này, nấm trắng giẫm lên đầu nó, lén nhìn xuống dưới.

Nó vừa nhìn thấy Vân Chúc, vội vàng kiểm tra xem cậu có bị thương không.

Đúng lúc Vân Chúc cũng ngẩng đầu lên, nấm trắng co người lại một chút, tránh bị phát hiện.

118 ở trên đầu nó, cánh tay máy chỉ về phía Tịch Luật Tu: "Đại ca, đó chính là đối tượng nhiệm vụ của Chúc Chúc."

"Theo thẩm mỹ của con người thì trông cũng không tệ." 118 nói: "Tính cách cũng không tệ, là một nhân vật có chất lượng khá cao đấy."

Nấm trắng híp đôi mắt vừng, dùng ánh mắt khó chịu đánh giá Tịch Luật Tu từ trên xuống dưới.

... Tạm coi như có hình dáng người, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, để Vân Chúc hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trong đời nấm của cậu ấy.

Ở góc chật hẹp phía sau bồn hoa, Vân Chúc ngẩng đầu nhìn một lúc, không thấy nấm trắng đâu.

Một sinh vật dị thường khổng lồ đang nằm phía trên, so với những người khác đang trốn, cậu có vẻ chẳng hề sợ hãi, trong đôi mắt trong trẻo dường như còn lộ ra chút tò mò.

Tịch Luật Tu đang nhìn cậu, cúi đầu lại gần hơn một chút: "Không sợ à?"

Hai người ở rất gần nhau, Vân Chúc ngày nào cũng uống thuốc và chất dinh dưỡng, trên người lại có một mùi hương nhẹ nhàng, như một giọt sương đọng trên cánh hoa.

Vân Chúc thu hồi tầm nhìn, khẽ nói: "Sợ."

Cậu hơi sợ con cá-rắn kia, nhưng lại không mấy sợ quái vật dây leo.

Không xa, nhân viên hạ thấp giọng an ủi mọi người: "Bên ngoài sắp dùng pháo gây ngủ, lúc đó mọi người che kín mũi miệng, sẽ không sao đâu."

Vân Chúc cũng nghe thấy, không nhịn được hỏi Tịch Luật Tu: "Sau khi nó bị bắt, sẽ chết sao?"