Quả nhiên, Phó Thần rất mạnh mẽ và ngầu lòi. Cậu ta là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ. Nhâm Hi nhìn qua cửa sổ kính, thấy Phó Thần nở nụ cười đặc trưng, vẫy tay chào anh và giơ lên điện thoại.
Phó Thần chạy lên lầu, đưa điện thoại cho Nhâm Hi: "Gọi đi, thời gian của tôi cũng cho anh đó."
Nhâm Hi như cầm phải củ khoai nóng: "Cậu ghét anh Đới lắm à?"
“Cũng không hẳn là ghét.” Phó Thần ngồi xuống ghế sofa, "Tôi với anh ta không giống hai người, trước kia chúng tôi còn là tình địch cơ."
Nhâm Hi kinh ngạc: "Thật hả? Kí©h thí©ɧ thế sao?"
Phó Thần hừ lạnh: "Gọi nhanh đi, tổ chương trình đang tính giờ đấy."
Lúc này, Nhâm Hi cũng đang lo lắng không biết Trử Úc và anh Đới đã đổi được bao nhiêu nguyên liệu, đừng để đến tối, cả bốn người đều đói meo, còn phải dựa vào mấy diễn viên kịch dưới kia chọc tức đến no.
Cuộc gọi video được gọi đi, Nhâm Hi đứng dậy, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Khoảng mười giây sau, video được kết nối, đầu tiên hiện ra khuôn mặt bận rộn nhưng vẫn điển trai của Đới Tư Vân.
“Em trai của tôi,” Đới Tư Vân lau mồ hôi, “Cậu với Phó Thần thế nào rồi?”
Nhâm Hi: “Không tệ, cả buổi chiều nghe tiếng chim hót.”
Phó Thần ở bên cạnh bật cười vì cuộc trò chuyện nhạt nhẽo giữa bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, khi nhìn thấy màn hình video di chuyển sang bên cạnh, ánh mắt Nhâm Hi dường như chạm phải ánh nhìn của Trử Úc, toàn bộ trạng thái của anh đột nhiên thay đổi.
Phó Thần hơi nhướng mày, cách đối xử khác biệt này có vẻ quá rõ ràng rồi.
Nhâm Hi vô thức dịu giọng hơn: “Có vất vả lắm không?”
Trên màn hình, tay Trử Úc đang dính đầy đất, điện thoại vẫn bị Đới Tư Vân cầm: “Cũng thoải mái lắm, còn hai người đang làm gì?”
Nhâm Hi thay đổi cách nói chuyện: “Tôi và Phó Thần đang chụp vài tấm ảnh cho cậu ấy đăng lên Weibo.”
Giọng điệu của Trử Úc trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ừ, chúng tôi sắp về rồi.”
Phó Thần nghe mà cười không ngừng, lấy tay che miệng cố gắng nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ ăn cơm chó quá no. Cặp đôi này đúng là đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào, nhìn dính nhau đến phát ngấy.
Sau đó, Phó Thần miễn cưỡng trò chuyện vài câu với Đới Tư Vân, suýt nữa thì diễn ra tranh cãi, khiến Nhâm Hi nhìn mà ngẩn người.
Phó Thần cúp điện thoại, xoay điện thoại trong tay, lười biếng nói: “Cặp đôi trong sáng thật tốt, không ngờ Nhâm tổng và người yêu lại dính nhau như vậy.”
Nhâm Hi bối rối: “Tôi và Trử Úc?”
“Ừ.”
“…” Nhâm Hi giải thích, “Quan hệ hiện tại của chúng tôi chỉ là mối quan hệ bao nuôi.”
Phó Thần không cầm chắc điện thoại, nó rơi xuống đất tạo nên âm thanh vang dội. Cậu ta suýt xoa: “Chết rồi, phải đền tiền cho tổ chương trình rồi.”
Ngay sau đó, Nhâm Hi nghe thấy Phó Thần buông ra một câu nhẹ tênh, tai anh lập tức ù đi, trong lòng bừng lên cảm giác như được khai sáng.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Các khách mời đi chợ mua nguyên liệu lần lượt trở về Ngôi nhà Hoa Điền.
Trử Úc và Đới Tư Vân mang về hai túi đầy rau quả mùa thu, khiến mọi người xung quanh ngưỡng mộ không thôi. Hai người chưa vào bếp thì Nhâm Hi và Phó Thần đã từ trên lầu đi xuống. Cả hai đều có vẻ mặt kỳ lạ.
Ngay lúc đó, cảm giác hào hứng muốn nấu ăn của Trử Úc giảm hẳn, hắn không để tâm đến ánh mắt của người khác: "Cảm thấy không thoải mái à? Vậy chúng ta không quay nữa."
Nhâm Hi: “Không có, nấu ăn trước đã."
Dưới sự thúc giục của Nhâm Hi, Trử Úc và Đới Tư Vân trước tiên dùng phòng bếp ở tầng hai. Một người phụ trách thái rau, một người trực tiếp đứng bếp xào nấu. Cả không gian nhỏ bé trở nên rộn ràng và bận rộn.
Tuy nhiên, Trử Úc vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong phòng, thấy Nhâm Hi đang nói chuyện với Phó Thần, như thể có vấn đề gì đó khó giải quyết.
Hắn định nấu xong sẽ hỏi lại. Bởi hắn sợ Nhâm Hi có chuyện khó nói nhưng vì sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn nên chịu đựng tiếp tục ghi hình.
Bảy cặp đôi khách mời giống như một gia đình lớn, cùng nhau dọn món và đặt trên một chiếc bàn lớn.
Những món ăn thịnh soạn lần lượt được bày ra và lấp đầy bàn tròn. Những khách mời không nấu ăn thì chịu trách nhiệm lấy bát đũa, có người còn cắm bình hoa để trang trí. Chỉ có Nhâm Hi và Phó Thần là ngồi yên tại chỗ và trao đổi gì đó với nhau.
"Muốn anh ta chủ động tỏ tình không phải rất dễ sao?" Phó Thần tỏ ra là người có dày dặn kinh nghiệm: "Đừng chủ động quá, chờ anh ta mắc câu, nói thật xem, trước giờ anh có phải đã quá nhiệt tình rồi không?"
Nhâm Hi bị câu nói đó kí©h thí©ɧ đến mức adrenaline trong người bùng nổi: "Cẩn thận, tôi phong sát cậu đấy."
Phó Thần lấy tay che miệng, không nhịn được cười lớn: "Nhâm tổng đáng yêu quá đi. Sao Trử Úc vẫn chưa tỏ tình nhỉ, không sợ anh bị người khác cướp mất sao?"
Nhâm Hi: "..."
Anh từ đầu không nên ngồi nghe chị dâu nói nhảm. Ai có thể hiểu được cảm giác ngồi nghe nguyên một buổi chiều, cảm giác bản thân như đang lạc vào một lớp học đa cấp.
Quay show truyền hình thực tế luôn có những trò chơi kí©h thí©ɧ bầu không khí. Nấu xong bữa tối, ai nấy đều mệt mỏi nhưng không ngờ trong bữa ăn còn thêm trò chơi nhỏ. Trong khi các cặp đôi khác đều hào hứng vỗ tay thì Trử Úc chỉ quan tâm Nhâm Hi có ăn uống được gì không.
Một khách mời mở phong thư của chương trình ra và đọc lớn: “Tất cả các khách mời sẽ cùng nhau chơi trò "Số 7", bắt đầu từ số 1 theo chiều kim đồng hồ, mỗi khi gặp bội số của 7 hoặc số chứa số 7, không được đọc số mà phải vỗ tay ——"
Mọi người đều chờ xem hình phạt của trò chơi này là gì.
"Ai thua trò chơi sẽ phải nói ra khách mời hợp gu của bạn nhất trong ngày hôm nay!"
Cả đám người ồn ào lên: "Cái này chắc không qua được kiểm duyệt đâu nhỉ?"
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, chương trình thật biết cách chơi a.”
“Nếu tôi nói là bạn đồng hành của mình thì chẳng phải mọi người sẽ biết chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt sao?”
"Cậu hiện tại nói thế thì chúng tôi cũng biết rồi nha."
"Đó chỉ là giả thuyết thôi! Hơn nữa, dù biết thì cũng có sao đâu, giờ còn chưa tiết lộ thông tin nghề nghiệp của bất kỳ ai, đợi đến khi tiết lộ mới là lúc kịch tính nhất.”
Ở nơi đông người, luôn có những cuộc trò chuyện rôm rả. Trò chơi “Tâm ý đại chiến” này chưa bắt đầu, mọi người đã phấn khích thảo luận.
Nhâm Hi chống cằm uống nước trái cây, đột nhiên bị Trử Úc vòng tay qua ôm eo: “Không muốn chơi à?”
Nhâm Hi bị hơi thở ấm áp làm cho tê dại: “Chơi.”
Sao anh có thể không chơi chứ, anh phải xem đám người này tính làm trò gì. Đợi cho đến khi danh tính được tiết lộ, thật muốn nhìn xem biểu cảm của bọn họ có thể phong phú đến cỡ nào.
"5!"
"6!"
"7!"
"Eh?! Sao thua ngay vòng đầu vậy?!"
"Ai chết tiệt, tôi quên cách chơi mất rồi..."
Vì thế, người thua ngay vòng đầu đỏ mặt, quay sang nói với Trử Úc: “Anh đẹp trai, em chọn anh.”
Trử Úc: “…”
Nhâm Hi: “…”
Này mẹ nó chắc chắn là cố ý! Chiều nay, người này chính là người bàn tán nhiều nhất về Trử Úc.
Một vòng nữa bắt đầu.
Lần này trò chơi kéo dài hơn, mãi cho đến khi có người đọc “63” thì trò chơi mới kết thúc.
Người đó tỏ ra xấu hổ và cũng chỉ vào Trử Úc nói: “Anh đẹp trai, anh là mẫu người lý tưởng của tôi.”
Nhâm Hi sắp bùng nổ rồi!
Trử Úc xoa nhẹ eo Nhâm Hi, cố gắng giữ anh bình tĩnh: “Đừng trút giận lên người em.”
Nhâm Hi cắn môi: “Tôi đang tức giận chính mình vì đã thuyết phục em tham gia chương trình này, được chưa?”
Vòng thứ ba.
Lần này, Đới Tư Vân là người được chọn, Nhâm Hi cảm thấy khá hơn một chút.
Vòng thứ tư.
Lại có một chuyên viên trang điểm 0 lựa chọn Trử Úc, làm Nhâm Hi uống nước đến run tay!
Trử Úc cảm thấy bản thân thật vô tội, hắn cũng không hiểu sao chính mình lại có sức hút lớn đến như vậy. Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, hắn chắc chắn sẽ không tham gia cái show hẹn hò này.
Làm việc cực khổ lại chẳng được gì, đến tối lên giường còn phải tốn công dỗ dành Nhâm Hi nữa.
Tổ chương trình có hiểu được câu chỉ lo bò mệt chứ không lo thiếu ruộng cày không?
Vòng thứ năm.
Lần này bất ngờ khi người thua cuộc là Phó Thần, một tay chơi game cừ khôi.
Trử Úc và Nhâm Hi nghĩ thầm lần này chắc sẽ ổn thôi. Phó Thần kiểu gì cũng sẽ chọn Đới Tư Vân, nếu không sẽ uổng công Đới Tư Vân phải hạ mình tham gia chương trình này. Đến lúc đó, anh thậm chí có thể mua lại chương trình và hủy bỏ nó.