Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phải Làm Gì Nếu Ông Chủ Có Thai?

Chương 4-1: Tôi sợ của tôi cứng quá, anh sẽ ngất mất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa giờ sau, Trử Úc mới xem đến tin nhắn.

Hắn vuốt ve cằm Samoyed, chú chó thoải mái híp đôi mắt lại. Bỗng hắn khựng lại khi đọc xong tin nhắn và trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Báo cáo tôi? Báo cáo tôi cái gì?

Sau hơn nửa năm nay, hắn suốt ngày phải nghe những lời phàn nàn, những nỗi buồn phiền và những câu hỏi khó hiểu từ fan nhỏ. Hắn có lý do để nghi ngờ rằng hắn chỉ là một anh trai tiện nghi mà fan nhặt được bên đường và luôn nghĩ hắn chỉ biết làm việc tốt.

Huống chi, cho dù tiết lộ việc hắn bí mật trò chuyện với fan, có lẽ cũng chẳng làm sập nhà ai. Một đám suốt ngày xem phát sóng trực tiếp, chẳng lẽ thực sự coi đây là công việc để hắn kiếm sống sao?

Sau bốn năm ra mắt, nếu hot thì đã hot rồi, vì vậy, không cần quá nghiêm túc.

Trử Úc đóng trò chơi lại, thậm chí không đáp lại tin nhắn của fan nhỏ kia.

Cứ như vậy, mấy ngày đã trôi qua.

Tuy nhiên, chiều hướng của mọi thứ dần trở nên thái quá.

Hắn dường như trở nên hot hơn so với việc làm một ngôi sao trước đây.

Fan trên Weibo đã tăng từ ba chữ số lên hơn 30 nghìn, bình luận chuyển tiếp và lượt thích đều là 999+, để kiểm tra xem có phải fan zombie* hay không, Trử Úc tùy tiện đăng một bức ảnh tự sướиɠ đeo khẩu trang——

* fan zombie: không phải fan thực sự giống kiểu fan hùa, fan ảo

Ngay khi bức ảnh được đăng lên, đã có hàng ngàn bình luận trong khu vực bình luận, khiến đôi tay của Trử Úc run lên trong khi chải lông cho chú chó cưng.

[Đẹp trai quá ah ah ah ah! ! !]

[Đẹp trai quá! Cuối cùng cũng ngồi đợi được anh đẹp trai cập nhật!]

[Thật nghĩ muốn trượt trượt trên mi mắt của anh đẹp trai 555]

[Chồng à, đừng đeo khẩu trang nữa. Hãy để vợ chiêm ngưỡng toàn bộ kiệt tác do thần ban tặng đi!]

Con ngươi của Trử Úc hơi run lên.

Hắn chăm chỉ viết nhạc, tung demo thì chẳng ai quan tâm, vô tình phát sóng trực tiếp chơi game thì bỗng hot?

Những người còn lại trong nhóm đều có lịch trình kín mít, em út La Thành Quân trong nhóm thì than thở bản thân dở tệ trong việc ca hát cũng như nhảy múa nhưng may mắn được tham gia ghi hình cho một chương trình giải trí lớn.

Cho nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hẳn sẽ nhanh chóng nhận được thông cáo đến mỏi tay và nhanh chóng tiến bước trên con đường kiếm tiền?

Nhưng có vẻ hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

Trần Tang lại không liên lạc với hắn.

Trử Úc rơi vào trầm tư, ánh mắt vô thần nhìn về phía những chú chó đang chạy nhảy trong tiệm.

Một buổi sáng hối hả, công việc dọn dẹp vẫn như thường lệ, dọn phân cho những chú chó và giới thiệu các chú chó trong tiệm cho các vị khách. Các vị khách cứ hết đợt này rồi lại đến đợt khác, hắn làm mãi vẫn chưa hết việc. Phục vụ cà phê cho khách hàng xong lại quay qua tính toán hóa đơn.

Trử Úc cũng không biết nên nói gì bây giờ, có gì khác biệt giữa nổi tiếng và không nổi tiếng sao?

Cuối cùng cũng đến giờ ăn tối, Trử Úc ngồi trên băng ghế, vừa mở hộp cơm ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Người đại diện Trần Tang của hắn dường như cuối cùng cũng nhớ đến hắn và yêu cầu hắn đến công ty gặp mặt ngay lập tức.

"..." Trử Ức hoài nghi người này là cố ý nhằm vào hắn, "Lần trước không có tháo xong chỉ, có thể cho bác sĩ thêm nửa giờ không?"

Trần Tang không biết hắn đang nói thật hay đùa, nói: "Việc này, tôi chỉ đùa với cậu chút thôi. Chúng ta có thể trực tiếp nói chuyện qua điện thoại."

Trử Úc gân xanh giật giật: "Vậy từ từ nói."

Người này phải dẫn dắt hắn đi một vòng lớn mới chịu đi vào vấn đề chính, cái này là bệnh nghề nghiệp đi?

Sau đó, Trần Tang giải thích một cách khéo léo rằng công ty vẫn chưa xác định được lĩnh vực phù hợp cho Trử Úc, nên quyết định cho hắn thử nước*.

*Thử nước: "试水" trong ngữ cảnh này có nghĩa là "thử nước". Đây là một cụm từ tương đối phổ biến trong tiếng Trung, mang ý nghĩa thử sức, thử nghiệm hoặc trải nghiệm một điều gì đó mới, để kiểm tra khả năng và đánh giá tiềm năng. Nó thường được sử dụng khi ai đó tham gia vào một lĩnh vực, công việc hoặc cuộc thi mà họ chưa từng trải qua trước đây.

Trử Úc uống một ngụm nước: "Vẫn là tham gia chương trình phát sóng trực tiếp sao?"

"Không," Trần Tang ngay lập tức phủ định, "Theo nghĩa đen, lần này cậu sẽ tham gia cuộc thi bơi lội."

Trử Úc suýt chút nữa phun hết ngụm nước vừa mới uống ra: "Cuộc thi bơi lội?"

Lại là phát sóng trực tiếp và một cuộc thi thể thao, có lẽ hắn không phù hợp với giới giải trí, phải không?

Không đợi cho hắn suy nghĩ xong, Trần Tang lại nói, "Đó là Siêu tân tinh đại hội thể dục thể thao. Tôi đã đăng ký cho cậu mục bơi lội. Cậu thử xem có thể tạo nên gợn sóng gì không?"

Trử Úc: "...Được."

Con dao dài 40 mét của hắn suýt nữa không kiềm chế được mà đem ra chém người, bởi vì đó thế nhưng thực sự là thử nước.

"Với lại, Trử Ức, cậu sẽ giống những người khác trong nhóm có lịch sử đen chờ tôi xử lý đó chứ? Nếu có thì cậu mau tự mình giải quyết đi."

Nếu là trước đó nửa tháng, Trử Úc còn có đủ tự tin mà thẳng thắn nói rằng bốn năm làm việc trong giới của hắn sạch sẽ như cuối năm tổng vệ sinh.

Lúc này, hắn lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi.

"..." Trần Tang cũng trầm mặc, "Được rồi, dù sao hiện tại cậu cũng đã gia nhập Thịnh Tinh, cậu cũng biết nên làm cái gì đi. Đừng đợi sau này nổi tiếng, nhất định sẽ có người muốn bắt lấy nhược điểm của cậu và đem nó công khai."

"Có biết bao nhiêu người đã phải vật lộn trong cái giới này, thật vất vả đi lêи đỉиɦ cao rồi lại bị đạp trở về vực sâu?"

"Cái loại cảm giác không cam lòng này, cậu hãy tự mình suy nghĩ cẩn thận đi."

Điện thoại vang lên tiếng tút tút, đầu bên kia đã ngắt điện thoại.

Những con chó trong quán cà phê dành cho chó đang điên cuồng vẫy đuôi, từ xa, con Samoyed được Trử Úc dắt ra ngoài đã ăn xong thức ăn cho chó, thở phì phò lè lưỡi chạy về phía hắn.

"Gâu gâu—"

Trử Úc ngồi xổm xuống và chạm vào đầu Samoyed đang nằm trên đầu gối của mình.

"Gâu gâu!"

Chú chó con Samoyed có tên là "Hi Hi".

Mới vừa rồi, khi hắn nhìn vào chú chó, không hiểu sao lại nghĩ đến người thanh niên tên Nhâm Hi kia.

Hắn hối hận vì đã không ở lại và giáp mặt nói chuyện với người kia.

Bây giờ, nếu muốn tìm đối phương ở cái thành phố có khoảng 20 triệu dân này thì có thể nói nó giống như việc mò kim đáy bể.

*Mò kim đáy bể: là một việc vô cùng khó khăn, bất khả thi

Hắn đã để lại số liên lạc, tại sao đến bây giờ đối phương vẫn chưa liên lạc với hắn? Chẳng lẽ là chê kỹ thuật của hắn không tốt?

Những hình ảnh không hoàn chỉnh và rời rạc trong đầu hắn lập tức hiện ra, nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng cùng hơi thở dồn dập của Nhâm Hi khiến tai hắn đỏ bừng. Hắn áp chế suy nghĩ và khiến bản thân không nghĩ thêm về điều đó nữa.

Trong khi hắn đang vuốt lông chú chó của mình thì điện thoại bỗng rung lên từng hồi.

Hắn còn tưởng rằng Trần Tang lại có việc tìm hắn, cho nên hắn vừa vuốt lông cho chú chó, vừa rảnh một tay xem tin nhắn. Màn hình sáng lên, hắn nhận ra đó không phải tin nhắn của người đại diện mà là thông báo của trò chơi--

[Trợ lý trò chơi]: Bạn của bạn [Yening] đang phá hủy bộ lạc trò chơi của bạn.

[Trợ lý trò chơi]: Bạn của bạn [Yening] đang chuyển trang bị skin của bạn.

[Trợ lý trò chơi]: Bạn của bạn [Yening] đã để lại một chuỗi dãy số trong hộp thư.

Trử Úc: "..."

Người anh họ của Đường Nghệ Nính này có bệnh đi?
« Chương TrướcChương Tiếp »