Chương 1-1: Có thể thấy được kỹ thuật giường chiếu của anh thật không được tốt



Trử Úc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đầu anh đau đến muốn nứt ra, cánh tay gầy guộc chạm sàn nhà theo thói quen, lại không ngờ điện thoại lại rơi xuống đất.

Anh ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì .

Trử Úc lật người xem chuyện gì đang xảy ra thì cằm bỗng đυ.ng đến một bộ lông, theo thói quen, anh nghĩ đó là con Samoyed mà anh đã nuôi được nửa năm.

Lòng bàn tay theo thói quen vuốt lông của nó từ trên xuống dưới như mọi khi, nhưng anh lại chạm đến làn da mịn màng, ngón tay anh theo đó vuốt dọc theo sống lưng, xúc cảm xa lạ nhưng rất sướиɠ tay, anh nhịn không được vuốt thêm vài cái.

Chú chó nhỏ cọ cọ rồi trượt vào khuỷu tay anh, rồi nó phát ra âm thanh như tiếng người rêи ɾỉ: “… ưʍ.”

“?!”

Trử Úc giật mình trợn tròn mắt.

Ánh sáng chói mắt xuyên thẳng vào trong phòng, làm anh nhận ra đây tuyệt đối không phải là phòng ngủ của anh!

Trử Úc nhìn chằm chằm thiếu niên đang nép người vào trong vòng tay anh, ký ức đêm hôm qua bắt đầu tràn về. Anh nhớ tới đêm hôm qua hình như là anh say rượu sau đó đưa đối phương vào khách sạn.

Đôi lông mi dài, sống mũi cao thẳng và đôi môi căng mọng như thạch.

Khuôn mặt của người đó phải gọi là cực phẩm trong cực phẩm. Trên gò má của đối phương còn hiện vệt hồng, có vẻ là dấu vết do đêm qua để lại, cuối mắt còn đỏ bừng, cũng không biết hắn đã khóc bao lâu.

Trử Úc: "..."

Anh cố gắng ổn định tâm thần, nhẹ nhàng đứng dậy, mặc đại bộ đồ ngủ rồi cầm lấy điện thoại và đi vào phòng tắm.

Vừa mở điện thoại ra nhìn, anh liền choáng váng với đống tin nhắn.

[Anh Úc, anh nhanh đến ký hợp đồng đi! Anh đã đi đâu rồi QaQ!]

[Cứu mạng a, nếu anh không tới em không thể cứu anh được nữa đâu!]

Vô số thông báo tin nhắn đang thúc giục anh.

Trử Úc lấy lại lý trí sau mớ suy nghĩ hỗn độn.

Anh là thành viên của một nhóm nhạc nam gồm 8 thành viên tên là Salty, nhưng rất ít người biết đến anh. Bởi vì công ty quản lý của anh bị phá sản, nhóm nhạc của họ cũng đang đứng trước bờ vực tan rã và thất nghiệp —

Ai ngờ có một vị đại gia trong nước đã chi tiền mua lại công ty của họ, có thể nói người này đã cứu rỗi cuộc đời của bọn họ.

Cho nên hôm nay, anh phải xuất hiện ở tòa nhà công ty giải trí Thịnh Tinh để bàn về hợp đồng mới với người đại diện đã tiếp quản cả nhóm. Nhưng anh thay vì thức dậy đi kí hợp đồng thì lại thấy mình đang ở trong khách sạn và …. ngủ với một người không quen biết.

Này thật không hợp lẽ thường a.

Trử Úc vò đầu bứt tóc, làm đám tóc rối rủ xuống trán. Anh dựa người vào tường phòng tắm, bấm số của La Thành Quân.

“Cảm ơn trời đất! Anh ơi, thật may khi anh vẫn còn sống!”

Trử Úc:”...”

Anh cố gắng hạ giọng nói: “Thành Quân, anh tạm thời không qua được Thịnh Tinh.”

“Không sao đâu anh.” La Thành Quân nói một cách ngây thơ, “ Đã xong rồi —”

Xong rồi?!

Đời anh thế là xong.

Mắc nợ trăm vạn, sự nghiệp của anh cũng tan thành mây khói. Anh đã có thể ký hợp đồng lớn thay đổi cuộc đời, ai mà ngờ được công việc của anh sẽ tan thành mây khói chỉ sau một đêm.

Trử Úc đã tưởng tượng ra cảnh tượng cuối đời sẽ phải sống trong song sắt của nhà tù.

Anh sẽ bị mọi người nhớ đến là “nỗi xấu hổ lớn nhất của làng giải trí” vì không trả được nợ.

Biết đâu khi tin tức được tung ra, ai đó sẽ phát hiện người nghệ sĩ đang ở trong tù cũng đã từng là một vị thiếu gia.

Bố anh là giám đốc tập đoàn chứng khoán, mẹ là nghệ sĩ nổi tiếng ở hải ngoại. Nhưng không may bố anh làm ăn bị lỗ vốn và sự nghiệp cũng theo đó sụp đổ

Và ngay lúc khó khăn đó, anh đã bị dụ dỗ vào trong cái giới này và trở thành nhân viên của một công ty đang trên bờ vực phá sản.

Trử Úc nhớ tới năm đó, bản thân vừa tốt nghiệp trung học, sau kỳ nghỉ hè liền được một người tìm kiếm tài năng tuyển vào lớp đào tạo nhỏ của công ty, một chiếc bánh từ trên trời bỗng rớt xuống đầu anh.

Tuy nhiên, sau bốn năm ra mắt, cả nhóm nổi nhất vẫn là La Thành Quân, thành viên nhỏ tuổi nhất nhóm, ở sân bay được mọi người theo đuổi, còn là một thiếu niên tuổi trẻ.

Về phần các thành viên khác, tìm bạn tình thì tìm bạn tình, đánh bạc thì đánh bạc, có người năm nào cũng đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, đến nhiều đến nỗi cả mẹ ruột cũng không nhận ra cũng không phải chuyện gì lạ.

Còn anh thì không giống như các thành viên khác, đời sống cá nhân của anh rất lành mạnh, chưa từng bị đám chó săn chụp đến scandal.

Trử Úc không muốn nghĩ tiếp về việc đó nữa, anh luôn cố gắng giữ mối quan hệ bên ngoài với các thành viên trong nhóm và có lẽ người thân thiết nhất với anh chắc là em út La Thành Quân này, anh hỏi người bên kia điện thoại: "Thịnh Tinh nói như thế nào sau khi tiếp quản nhóm của chúng ta?"

“Tất cả những gì cần nói đều đã nói, người đại diện đang ở mời tụi em ăn điểm tâm sáng.”

Trử Úc nhíu chặt mày: “Thay anh ăn nhiều một chút.”

“Em sẽ, chúng rất ngon!” La Thành Quân vừa ăn vừa nói nên giọng có chút không rõ ràng, “Anh, anh chính là người sống lành mạnh nhất trong nhóm chúng ta. Tối hôm qua anh bận việc gì đi?.”

Trử Úc: “Ồ, anh sống lành mạnh đến thế sao.”

La Thành Quân: “Quả thực lành mạnh mà, anh từ trước cho đến bây giờ đều không có gây nên chuyện gì bê bối gì, yên tâm em có thay anh kiếm lý do gạt người đại diện rồi."

”Như thế nào gạt?"

"Nói anh đi phẫu thuật cắt ruột thừa."

Trử Úc: "..."

Cảm ơn người anh em tốt của anh rất nhiều.

Sự sôi động của người đối diện điện thoại khiến anh cảm thấy xung quanh mình càng thêm lạnh lẽo hơn.

Sau khi tìm cớ để ngắt điện thoại, Trử Úc trầm ngâm suy nghĩ, làm sao mà anh, người chưa từng gây ra vụ bê bối nào lại làm ra loại chuyện này ngay thời điểm mấu chốt chứ.

Anh không hút thuốc hay uống rượu, nuôi chó một cách văn minh và có khả năng kiểm soát cân nặng cơ thể rất tốt. Cơ bụng 8 múi của anh đã giúp anh thu hút được 200 fan mẹ -

Các nàng đều cảm thấy con trai Úc của các nàng vừa biết viết nhạc vừa biết đọc rap nhưng tại sao con trai các nàng không nổi tiếng? !

Có một fan nghi ngờ thành viên trong nhóm quá xui xẻo cho nên đang chắn vận may của anh, mỗi ngày đều có bình luận mắng mỏ một cách cuồng nhiệt: Hôm nay Salty giải tán sao? Con trai Úc nhà chúng ta đã tách ra solo sao?

Trử Úc nhìn thấy những lời bình luận đó thì chỉ biết câm nín, không biết nói gì hơn.

Tối qua, theo lời mời của đội trưởng. Đội trưởng dẫn anh đến đây vì nói rằng muốn cho anh làm quen với nhà sản xuất nhưng ngay cả cọng tóc của người ta anh cũng không thấy. Lại còn kỳ diệu mà đi lăn giường với một người không hề quen biết.

Hôm nay, người đại diện mới đã bị anh cho leo cây và lúc bàn hợp đồng tuy nói là nhóm nhưng anh không chắc bản thân có được tính trong nhóm đó không hay là một thảm họa bất ngờ sẽ ập đến.

Nghĩ đến tương lai mờ mịt, anh không muốn nghĩ đến nữa.

Trử Úc bây giờ đã không còn nhớ được là ai quyến rũ ai trước.

Cửa phòng tắm giống như một bức tường đạo đức.

Trử Úc ngẫm nghĩ hồi lâu, biết bản thân chạy trốn cũng không được lợi ích gì. Bây giờ, công không còn thì có thể đi tì lại, nhưng nếu như đánh mất lương tâm thì đến cả chó cũng không bằng. Anh không thể làm chuyện trái với lương tâm. Nếu anh để người ở lại rồi chạy trốn thì đó sẽ là vết dơ trong đạo đức của anh.

Căn nhà bừa bộn, hơi thở nhè nhẹ và quần áo bị xé toạc còn đang nằm trên sàn nhà.

Trử Úc đi chân trần đến mép giường, cảm thấy người đang ngủ khẽ nhíu mày, sắc mặt phi thường đỏ bừng, đưa tay thăm dò cái trán, nhiệt độ cơ thể cũng rất nóng.

Trử Úc không khỏi xoa xoa thái dương.

Lần đầu tiên ngủ với ai đó, anh đã xé rách quần áo của người ta, làm cho người ta khó chịu đến phát bệnh, có thể thấy kỹ thuật giường chiếu của anh thật sự không tốt lắm.

Trử Úc trong lòng cảm thấy tội lỗi liền gọi điện bên ngoài mua đồ, mua thuốc hạ sốt và cháo thịt nạc, sau đó nhận được một tin nhắn văn bản nhắc nhở: Tài khoản của bạn kết thúc bằng 8998 đã hoàn thành Alipay -54 nhân dân tệ, 38 và số dư 2333 nhân dân tệ.

Trử Úc: "..."

Tại sao ngay cả tin nhắn cũng như đang châm chọc khıêυ khí©h anh vậy?

Trử Úc dời đi ánh mắt chính mình, nhưng khi nhìn lại dáng vẻ của hắn, anh liền cảm nhận được khí chất cao quý tỏa ra từ trên người này.

Tóc mái được vén sang một bên để lộ vầng trán bóng bẩy, đôi lông mày đẹp tự nhiên, và một nửa khuôn mặt được giấu dưới lớp chăn bông, thuần khiết và không chút vấy bẩn, gợi cho anh nhớ đến chú chó Samoyed mà anh nhìn thấy mỗi khi thức dậy.

Trông thật ngoan ngoãn.

Trử Úc nhìn mà mềm lòng, trước khi đồ được giao đến, anh bế đối phương vào phòng tắm, muốn giúp hắn tắm rửa sạch sẽ.

Lúc đem người bế lên vô tình làm rơi mấy đồ vật nhỏ trên tủ xuống, Trử Úc nghe tiếng liền thấy trong số đồ vật rơi vương vãi trên đất có một thẻ căn cước, thoáng thấy tên thanh niên là: Nhâm Hi.

Thật trùng hợp.