Chương 80: Cắn được đường của chính mình

Một tuần sau, chương trình chiếu tập quay ngày hôm đó.

Vô số giang cư mận đã xem trailer từ tuần trước đúng 8 giờ canh giữ trước TV, còn có cả group antifan mà Trang Khâm không biết, admin group một hơi kêu gọi hơn một nghìn antifan đi bình luận xấu khắp nơi.

Có anti đang xem náo nhiệt còn giả vờ làm fan lâu năm của cậu bình luận dưới tài khoản bloggger: “Cảm ơn mọi người đã chú ý tới em trai Tiểu Khâm của chúng mình nhé, ẻm siêu nỗ lực ý, tiếng Anh tiến bộ rất nhiều! Cùng trông chờ trên kênh XX 8 giờ tối nay! Xem đúng giờ, mình cùng trông mong!”

Ở dưới weibo của các diễn viên khác liên quan cũng lần lượt cue tên cậu vào, gì mà: “Đây là chương trình duy nhất Trang Khâm diễn tốt, mấy cái khác diễn nát vl.”

“Thật không phải nói quá chứ Trang Khâm trong chương trình này được mỗi cái mặt đẹp, làm cái gì cũng lên hotsearch ngay được, trình marketing của chương trình này thôi chả phải nói nữa.”

“Chỉ có mị cảm thấy kĩ thuật diễn của Trang Khâm bỏ xa XXX mấy con phố thôi à?”

“Anh Trang Khâm đẹp giai quá!”

“Anh giai Trang Khâm trạng thái cũng thật tốt quá! Quá xuất sắc! Diễn viên xuất sắc như vậy dù quay cái gì cũng là may mắn cho đoàn phim!”

“Trang Khâm quá ưu tú! Diễn kịch bản nguyên gốc tiếng Anh nói trôi chảy! Không hề l*иg tiếng! Thật là quá giỏi mà!”

“Anh em giỏi, đọc thoại gốc tiếng Anh!”

Fan và antifan xen kẽ, trong chớp mắt bình luận và likes hàng trăm hàng nghìn, người qua đường không hiểu ra sao, chỉ thấy khắp trời đều là tên của cậu, được phổ cập khoa học, mới nhớ tới đầu bài báo hot giải trí năm ngoái, càng không hiểu sao, một minh tinh tiếng Anh nát thế mà qua một năm bắt đầu thổi phồng trình độ tiếng Anh.

Tô Mân đã sớm đoán được tình hình này, Trang Khâm là lưu lượng, cái gọi là lưu lượng đều là tạo thế làm tới, marketing quá độ sẽ tạo ra hiệu quả tương phản, nửa là antifan, nửa là fan, trong đó còn trà trộn đủ thủy quân, kết cục đủ các bên tham gia vào, nào là người không vừa mắt, từng vô tình bị cậu lấy mất tài nguyên, nhân vật, không cẩn thận đắc tội, nào là người bên công ty đối thủ, cùng nhau tại ra đại chiến trên mạng.

Như đều chuẩn bị thừa độ nóng của chương trình này để nhúng chàm cậu hoàn toàn.

Cư dân mạng không rõ chân tướng, rất dễ dàng bị cuốn theo, hơn nữa có tin cũ lót nền, người qua đường ăn dưa đã thủ trước giờ chiếu, chờ hình ảnh khôi hài.

“Fans đúng là không có đầu óc, phiền ỉa! Ai mà không biết nó diễn nát!”

Chương trình sẽ edit thể nào, Tô Mân vốn đã không rõ lắm, người chế tác bản chất chính là thương nhân, đạo diễn tổ chương trình có thích Trang Khâm hơn nữa vì hiệu mục, ratings chương trình cũng sẽ cố ý tạo cốt truyện trong lúc cắt ghép.

Cô lo lắng sốt ruột thủ trước TV cùng các cư dân mạng chờ xem chương trình.

“Còn chưa ngủ chứ?”

“Chưa ạ.” Trang Khâm nhắn lại cho người đại diện.

Chị Mân: “Chương trình tập này cậu có xem phát sóng trực tiếp không, chị hơi căng thẳng, sợ cậu bị dìm như đợt trước, nhưng mà chị liên hệ xã giao trước rồi, một khi hot lên lập tức hạ nhiệt.”

Trang Khâm trả lời tin nhắn, xuống giường, Lý Mộ vừa tắm xong đi ra chuẩn bị vào thẳng chủ để thấy cậu mở cửa định đi ra ngoài thì nói: “Em đi đâu?”

“Xem chương trình, anh xem không?”

“Xem.”

Hai người không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, Trang Khâm còn có công việc, một tháng nghỉ được một tuần đã là không tệ, bên này chương trình đã quay tới cảnh phân nhóm đào thải, cơ bản là battle, nhiều ngày như vậy trôi qua, cuối cùng cũng rảnh rỗi có thời gian về Thủ đô một chuyến.

Trang Khâm ra khỏi phòng ngủ, bật TV.

Sau khi chiếu chương trình, cậu cũng mới chỉ xem tập một, không bật comment chạy trên màn hình, tất cả phản hồi đều tới từ người đại diện và trợ lý. Sẽ có nghệ sĩ không thân tới chọc WeChat của cậu, nói cậu diễn rất tốt đó.

Cậu nghe nói cư dân mạng có cái nhìn thay đổi khá nhiều với mình, cho rằng cậu có kĩ thuật diễn nhất định, hơn nữa thực sự phát huy thực lực, vớt được một đám fanti. Trang Khâm cũng không biết có phải đám chị Mân đang dỗ mình hay không, nhưng nghe nói vậy thì trong lòng không thể không cảm thấy không xúc động.

Trên màn hình TV, chương trình chạy từ quảng cáo vào, ngón tay sắp ấn vào weibo xem khựng lại.

Thôi, xem xong đã rồi tính, nhỡ bị cắt nối biên tập, lại một hồi gió tanh mưa máu.

Tập này gần như đều là battle, rất nhanh đã vào chủ đề chính, đầu tiên là tiết mục Trang Khâm hợp tác diễn bộ Nửa Đời Duyên kia, lên sân khấu chỉ vài phút, lại làm Tô Mân rất ít khi xem nghiêm túc chương trình này thấy hơi sợ.

Cậu sao có thể diễn tiểu thuyết của Trương Ái Linh sống động tới vậy chứ!

Trên người mang khí chất văn nhân thời trước, mặc áo dài, đội mũ dạ và đeo kính gọng tròn, trên người thực sự có cảm giác thân sĩ, thiếu gia.

Trang Khâm và người tình cũ bi ai ôm lấy nhau, cảm xúc thấm đẫm tới cực hạn.

Lý Mộ phải xem lại cảnh này lần hai.

Vẻ mặt hơi thối lại.

Trang Khâm không để ý tới anh, cậu xem mình diễn sẽ thấy hơi xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu đọc tin nhắn.

Chị Mân: “Nhân vật Thế Quân này, cậu diễn tốt lắm, thật đấy! Nếu có đạo diễn muốn phục chế bộ tiểu thuyết này, nam chính không thể là ai khác ngoài cậu!’

Vừa được khen cậu liền thấy ngượng ngùng, Trang Khâm nhắn lại bằng meme mèo, chị Mân khen lấy khen để, nghĩ, cho dù cậu nói tiếng Anh có tệ thì vụ này cũng có thể dùng để cân lại.

Theo kịch bản, cảm xúc của diễn viên tới mức cuộn trào, ánh mắt bi thương của Trang Khâm lộ ra tình yêu khắc sâu.

Vì diễn quá thực, sau khi được cắt ghép lại càng hoàn chỉnh hơn, Lý Mộ nhìn màn hình TV, đôi mắt đen láy sau ống kính kia, chỉ trong một khoảnh khắc anh có cảm giác bị cậu lôi kéo vào.

Không tự chủ được nắm chặt tay, Trang Khâm vốn dĩ đang ngồi dựa vào người anh, cánh tay này vừa nắm vừa thu lại, đã bị Lý Mộ kéo tới ngồi vào lòng, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Mộ một cái.

Lý Mộ: “Đoạn này diễn rất tốt.” Tuy rằng cậu ôm người khác anh không vui, nhưng vẫn phải thừa nhận, chính loại nhân vật này rất hợp với cậu, thế nên diễn xuất lần này đã đem tới hiệu quả kinh diễm.

Hạ màn, từng đợt tiếng vỗ tay vang lên, Trang Khâm nhớ rõ tiếng vỗ tay này hẳn là thu ở hiện trường chứ không phải là cắt ghép vào.

Cậu nhìn về phía TV, trong các máy quay quay các cánh tay có cái quét về phía khán phòng, quay sạch không sót người xem nào tại hiện trường hơn một trăm người.

Ống kính lướt qua khuôn mặt xinh đẹp ngồi ở hàng đầu của một nữ khán giá, lướt ra sau, đột nhiên nhảy qua, cắt tới bả vai của một khán giả nam.

Khán giả này lạnh lùng, mang một khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, khuôn mặt vô cùng âm trầm, một bộ dáng đừng chọc vào ông đây, nhưng lại cực kì phối hợp vỗ tay, hơn nữa cũng không chỉ vỗ một vài cái theo phép lịch sự mà còn vỗ rất lâu.



Ống kính phải dừng lại trên người anh tầm năm giây.

Rất nhiều chương trình thích hướng ống kính vào khán giả nữ xinh đẹp.

Nhưng người đẹp trai thì khó gặp.

Đặc biệt là người như vậy.

Nhoáng cái, chuyển lại màn hình chuyển lại về phía giám khảo.

Trang Khâm ngẩng đầu nhìn anh: “Ngày đó anh đã tới từ sớm rồi phải không?”

“Ừ.”

“Sao anh không đeo khẩu trang?”

Lý Mộ: “Anh ngồi ở hàng cuối.” Thực ra khẩu trang có mang, không phải sợ bị quay, mà sợ người xem hét to, bắn nước miếng này nọ trong không gian khép kín, đám vi khuẩn virus kia, Lý Mộ không dám tưởng tượng tới.

Ai ngờ tới hiện trường phát hiện khán giá chương trình này khá lịch sự, chỉ là người tới xem vỗ tay, không phải là fans của ai cả.

“Không sao.” Lý Mộ an ủi, “Không ai nhận ra anh.”

Độ đẹp trai của Lý Mộ rất được công nhận, rất giống nhân vật đi ra từ truyện tranh, ngũ quan rất đẹp, hốc mắt sâu, mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh như băng, hơn nữa một nốt ruồi nhỏ ở chóp mũi kia, thực sự rất có sức hút, tuyệt không khiến ai nhận nhầm.

“Anh còn chưa hiểu, anh Mộ, anh không lăn lộn trong giới… Chúng ta còn có phim điện ảnh sẽ chiếu, tới lúc đó…” Trang Khâm không biết phải giải thích thế nào với anh.

“Làm sao?” Lý Mộ mặt không đổi sắc, “Sẽ có một đám fan CP phát điên?”

“Anh còn biết tới cả vụ fan CP này?”

“Thỉnh thoảng lên mạng có thấy, không hiểu lắm.”

“À.” Trang Khâm tin lời anh, Lý Mộ khéo weibo là cái gì cũng không biết, dù sao người này sinh hoạt đơn giản, tài khoản weibo hẳn cũng không lập.

Chương trình vào đoạn quảng cáo, tiếp theo là màn biểu diễn của diễn viên khác, Trang Khâm xem nghiêm túc, dù sao xem bản thân biểu diễn sẽ ngại, mà xem người khác thì không, còn có thể cân nhắc nếu là mình diễn sẽ đem lại hiệu quả thế nào.

Nội dung battle thông thường có thể cắt ra chiếu thành ba phần.

Lúc này vì chiêu trò, họ đã cắt đoạn của Trang Khâm và Thiệu Bình tới cuối.

Cư dân mạng chờ cả ngày để cười vào mặt cậu phát hiện người này còn khá là đẹp mắt, diễn rất kí©h thí©ɧ, khác hẳn với tưởng tượng.

Tận tới trong chương trình, Thiệu Bình đột ngột nói: “Rất xin lỗi giám khảo, em có thể hỏi một chút được chứ, thì là, trước đó em xem có tuyển thủ biểu diễn sử dụng thoại gốc, không phải là bản đã được phiên dịch, em có thể dùng thoại gốc để PK được không?”

Ống kính lập tức quay tới hai tay Trang Khâm.

Trang Khâm không nhớ rõ lúc ấy mình thế nào, nhưng trong đoạn cắt nối ra này, cậu vẫn hơi ngây ra mộ chút, như là không nghĩ tới.

Màn hình chuyển về huấn luyện viên, huấn luyện viên dị nghị, cuối cùng tranh luận về yêu cầu của gã.

Cư dân mạng bắt đầu sôi trào.

“Cười ị!!! Các đại thần ghép vid chế trên Bili chuẩn bị có tư liệu rồi nhá!!”

“Ha ha ha không phải chứ, cứ tưởng đùa, hóa ra là đồng ý thật à?”

“Ờm… kính Trang Khâm là hán tử, ít ra người ta nói tiếng Anh không tốt cũng ít nhiều gì sẽ lùi bước mà phải không?”

“Đầu bảng đúng là đầu sắt, thực sự đồng ý lời khıêυ khí©h đi tập luyện kìa.”

“Chương trình nói chỉ có một tiếng luyện tập, thật à? Trang Khâm trước đó còn chưa đọc kịch bản gốc? Sao mà diễn, sẽ mất mặt tới mức nào…?”

“Fans đều tỏ ý không dám xem tiếp, rất khẩn trương.”

Đang lúc Tô Mân khẩn trương muốn chết, chương trình lại quảng cáo tiếp.

“Anh Trang?”

“Khán giả này, em thấy có fan up ảnh trong group, người này trông giống Lý tổng quá… là anh ấy hả?”

Tiểu Liên gửi một ảnh chụp màn hình gửi cho Trang Khâm.

Là group fan nào đó của Trang Khâm, fans nói: “Đây là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp từ trước tới gì!!! Thật sự!!!”

“Ối giời ơi chị em, đoạn này đấy??? Em cũng phải xem!!”

“Là đoạn Khâm Khâm với chị Triệu diễn xong, có năm giây lận, bé thở hỏng nổi.”

Dù chỉ là chụp màn hình, mặt Lý Mộ cũng không giật lag gì.

Trang Khâm đã gửi tới ba cái like.

“Là anh ta thật à!” Tiểu Liên thấy cũng đã lâu, “Anh Trang, anh mới quay tập này tháng trước phải khôn, em cũng ở hiện trường mà, anh ta đến đây lúc nào, vì sao… có phải là đeo bám anh không?”

Trong chớp mắt ấy, Trang Khâm muốn thẳng thắn nói thật, sau đó suy nghĩ xong lại nhắn lại: “Anh ấy có việc đi qua thôi, tôi mời anh ấy tới xem.”

Tiểu Liên nhớ ngày đó, anh Trang chơi trò biến mất, cả tối đều không có mặt, trong lòng nổi lên suy đoán không lành.

Sinh ra tình cảm trong lúc diễn quá thường thấy, diễn viên nào cũng có khả năng gặp phải, nhưng cậu ta nào ngờ lần đầu anh Trang gặp phải chuyện này lại là với một nam diễn viên.

Trang Khâm sợ cậu ta hỏi nhiều bèn nói: “Xem chương trình đi thì hơn, sắp tới màn biểu diễn của tôi rồi.”



Lý Mộ thực ra chỉ cần cúi đầu là có thể thấy nội dung tin nhắn, biết cậu gửi cho ai.

Nói thật trạng thái yêu đương lén lút hoàn toàn này, làm anh rất hụt hẫng, nào có từng chịu ấm ức như vậy bao giờ đâu.

Chương trình trở lại hiện trường, tiến thẳng vào chủ đề.

Cậu nghe mình nói tiếng Anh cũng hơi hơi không được tự nhiên, không dám xem kĩ, nhưng hai người biểu diễn, bị ống kính phóng đại vô hạn, hiện trên màn hình, ai có tì vết, lời thoại ai mất tự nhiên, vừa xem là thấy ngay được.

Đoạn Thiệu Bình bỏ qua kia, Trang Khâm ý thức được, sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh cậu đã hoàn hảo nối tiếp được lời thoại. Lời thoại rất lưu loát, chợt nghe gần như không có vấn đề gì.

Trên phụ đề là lời thoại tiếng Trung được phiên dịch.

Đổi thành Thiệu Bình rõ ràng không tiếp được lời thoại của cậu.

Đoạn sau diễn tới cuồng nhiệt, ánh mắt Trang Khâm quá nhập vai, như thể hòa tan thành một thể với nhân vật, vừa so sánh liền thấy Thiệu Bình chẳng ra làm sao.

Tô Mân điên rồi: “Cậu từ học tiếng Anh lúc nào thế??”

Làm người đại diện, cô cảm thấy mình thực sự không hiểu rõ nghệ sĩ dưới trướng, rõ ràng hai người thường xuyên liên lạc, sao chuyện cơ bản vậy, cô lại không biết cho được?

“Thì lúc nào rảnh em sẽ luyện một chút.” Cậu đáp.

Tô Mân không biết phải nói làm sao, Trang Khâm cố gắng tới mức làm cô thấy cảm động: “Bảo bối của chị, sao cậu lại dụng công như vậy chứ, vất vả quá!”

Lý Mộ cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại của cậu, vẻ mặt chợt đen lại.

Tô Mân: “Cậu dùng thực lực vả mặt, có muốn anti cậu cũng không nổi. “Đảo Cấm” này còn hay hơn cả đoạn “Nửa Đời Duyên” lúc nãy!! Còn là đoạn đem đến ratings cao nhất nữa! Đã quá 4. rồi!!”

Nhân vật này mâu thuẫn, điên cuồng, cực đoan, hơn nữa còn ấn tượng gấp mười.

Trang Khâm vì diễn nhân vật này, cũng phải trả một cái giá rất đắt, cũng may chỉ là vài phút ngắn ngủi, nếu diễn cả bộ phim, sẽ điên mất.

Rất nhanh, màn biểu diễn đã kết thúc, lúc này Trang Khâm mới dám nghiêm túc xem TV trở lại, hình ảnh dừng lại tại lúc cậu ngồi trên ghế giật điện chờ dao phẫu thuật cắt mở trán mình ra, ánh mắt kia làm bản thân Trang Khâm cũng phải kinh hãi, mình lúc ấy, đã diễn xuất thế nào vậy?

Cậu nhìn màn hình, trước mắt lại đột nhiên đen lại.

Lý Mộ dùng tay che mắt cậu: “Chỗ này chúng ta không xem.”

Ngày đó Lý Mộ xem ở hiện trường, đã có cảm giác vô cùng áp lực, muốn diễn được như vậy phải trả cái giá đắt bao nhiêu? Trải nghiệm một thời gian làm diễn viên làm Lý Mộ không muốn tưởng tượng tới.

Trang Khâm chớp mắt, lông mi quét qua bàn tay Lý Mộ.

Đến lời bình của huấn luyện viên, gần như tất cả mọi lời khen đều dành cho cậu, tới Thiệu Bình, có cả phê bình và kiến nghị, đoạn tranh luận giữa hai người về việc ai bỏ qua thoại lại bị cắt đi hết.

Cách cắt nối này Trang Khâm không ngờ tới, cậu cứ nghĩ tổ chương trình sẽ thả ra, tạo một đề tài, rồi lại mua một đợt hotsearch.

Không ngờ lại là như vậy, Trang Khâm thấy hơi khó tưởng tượng, cách cắt nối này là có lợi cho cậu nhất, cãi nhau với người khác trên sân khấu thực sự không hay, sẽ bị chỉ trích rất nhiều năm, còn có thể khiến người khác hiểu lầm.

Tổ chương trình có phải đã đối xử với cậu quá tốt rồi không?

“Anh giúp em đấy à?” Cậu nhìn về phía Lý Mộ.

Lý Mộ im lặng một giây rồi nói không.

“Thật không?”

Lý Mộ suýt đã thừa nhận dưới ánh mắt ấy của cậu.

Lý Mộ nói: “Thật mà.”

Trang Khâm bèn tin.

Cậu vẫn không dám lên mạng xem đánh giá lắm, nhưng cậu có thể nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ những người khác.

“Kỹ thuật diễn tốt thật đấy, nổi hết cả da gà!”

“Cậu ấy diễn giỏi quá, thật xin lỗi tôi vốn nghĩ Trang Khâm đi theo con đường thần tượng bình hoa… xin phép quỳ xuống!”

“Chuyên ngành tiếng Anh xin phép bày tỏ phát âm của cậu ấy rất được, nói khá tốt, phát âm cũng chắc, quan trọng là ngữ điệu, ngữ điệu của cậu ấy cực kì tốt ấy.”

“Diễn trâu bò luôn!”

“Đây là minh tinh lưu lượng đầu tiên chuyển mình làm diễn viên mà mị thấy kĩ thuật diễn không tồi, thực sự không tệ chút nào.”

Thỉnh thoảng cũng có bình luận xấu trà trộn vào.

Lý Mộ lập tức đi tới: “Sao vậy, em bị ngã xuống giường?”

Trang Khâm không thể nào nói vui, được người khen tới vui vẻ, đắc ý tới hơi vênh váo.

“Em đọc phải truyện cười nhảm, không để ý nên không cẩn thận lăn xuống…”

“Ngã đau chỗ nào rồi?” Lý Mộ bế cậu lên, đặt lại xuống giường, Trang Khâm hít một hơi, nhăn cả mũi lại.

Lý Mộ xoa đầu cậu, giọng điệu cực kì mềm mại: “Mông ngã đau hả em?”

Cậu nhìn Lý Mộ, đáng thương cực kì mà “ừm” một cái bằng giọng mũi.

Lý Mộ vốn nào có chịu nổi kiểu tỏ vẻ đáng thương này của cậu, ánh mắt anh tối hẳn lại.

“Nằm sấp xuống.” Anh nói, “Anh kiểm tra cho em.”