Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phái Diễn Xuất

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trang Khâm sửng sốt mất một giây: “Tôi không có ý đó… Tủ quần áo của tôi có bốn bộ chưa mặc, tôi đi chuẩn bị phòng ngủ cho anh.”

Đang lúc cậu xoay người muốn bỏ trốn, Lý Mộ hô: “Quay lại.”

Trang Khâm từ nhỏ đã nghe lời sư nương, lớn lên nghe lời người đại diện, đóng phim thì nghe đạo diễn nói —— Lý Mộ vừa mở miệng, cậu liền dừng bước.

Lý Mộ nhìn bóng dáng cậu, trầm giọng: “Không cần phải chuẩn bị phòng ngủ cho tôi, tôi không ngủ lại.”

“Vậy…” Trang Khâm xoay người, nhìn anh.

Lý Mộ vẫy tay: “Tới chỗ tôi.”

“Ừm.”

Trang Khâm đi qua, Lý Mộ ngồi ở đó, bắt lấy tay cậu, bàn tay nóng như lửa nắm chặt lấy năm ngón tay cậu, muốn tránh cũng không thoát được.

Trang Khâm cúi đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy gợn sóng.

Lý Mộ vừa dùng sức, đột nhiên không kịp phòng bị, Trang Khâm bị anh kéo ngồi lên đùi. Cậu ngồi nghiêng trên đùi Lý Mộ, đang định đứng dậy, lại bị một cái tay khác đè lại, cậu phát hiện Lý Mộ không thích hợp, biết anh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài, vì cơ thể kia quả thực nóng tới dọa người, giống như bếp lò vậy.

Lý Mộ đè lưng cậu lại, ôm cậu vào trong lòng.

Cái ôm ngắn ngủi nửa phút, Trang Khâm không lên tiếng, không hỏi anh vì sao, cũng không giãy giụa, có thể nghể nghe thấy rõ ràng tiếng tim người kia đập, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể của người kia.

Lý Mộ thở dài nhỏ tới không thể phát hiện, nói: “Một chút cảm giác em cũng không có sao?”

Trang Khâm lắc đầu.

Trang Khâm cứ vậy dựa vào vai anh, Lý Mộ cũng không biết cậu lắc hay gật đầu, lại hỏi lại: “Trả lời tôi.”

Trang Khâm nhấp môi, giọng cực nhẹ: “Có một chút…”

Nếu chỉ xem một đoạn ngắn kia, vẫn chưa tới mức, xem cùng nhau nhiều như vậy, Trang Khâm muốn trả lời là không có gì, một chút cảm giác cũng không có, vậy chắc chắc là lừa đảo.

Câu trả lời này với Lý Mộ đã đủ rồi.

“Kéo khóa xuống giúp tôi.” Bàn tay Lý Mộ nắm lấy gáy cậu, tinh tế vuốt ve.

“Kéo, kéo… cái gì?”

“Chỗ này.” Tay Lý Mộ kéo tay cậu tới nơi phía trước, Trang Khâm cứng đờ người, không thể khống chế đỏ mặt lên, Lý Mộ đè thấp giọng nói: “Khuy cũng cởi ra cho tôi.”

“Không được! Tự anh…”

“Coi như giúp bạn một lần thôi.” Lý Mộ nói, “Em mời tôi tới, hẹn tôi buổi tối xem mấy thứ này.”

“Tôi không hề hẹn anh…” Trang Khâm phản bác khe khẽ, tay muốn thoát khỏi gông cùm của anh, “Rõ ràng tự anh muốn tới!”

“Tay đừng lộn xộn.” Lý Mộ như đã nhẫn nại tới cực hạn, cảnh cáo cậu.

Trang Khâm phát hiện ra rồi, lập tức đứng hình.

Thần kinh Lý Mộ sắp căng tới đứt ra: “Là em bảo tôi ở lại.”

“Tôi chỉ là… lo anh muộn rồi về nhà không an toàn! Hơn nữa cũng vất vả, dù sao ở đây có nhiều phòng ngủ như vậy, nhà cũng là của anh, tôi bảo anh ở lại, không có ý gì khác.” Cậu nói một hơi hết ý của mình ra.

“Em cũng biết tôi vất vả.”

Lý Mộ thổi hơi vào tai cậu, đè nén nói: “Nghe lời, giúp ca ca một chút, nhịn tới hơi khó chịu.”

Trang Khâm không hé răng, Lý Mộ nắm tay cậu tháo dây lưng, nghiêng đầu hôn lên sau tai cậu: “Có được không?”

Trang Khâm rũ mắt, lông mi run run, mặt nóng bỏng.

Lý Mộ nhẹ nhàng hôn cậu: “Không biết thì để tôi dạy cho em.”

Trang Khâm nói: “Tôi biết.”

Lý Mộ buông tay ra: “Vậy em làm đi.”



Rạng sáng, Lý Mộ lên xe về, tài xế phát hiện thiếu gia thần thanh khí sảng, giọng nói cao hơn ngày thường hai phần, tâm tình rất tốt.

Trang Khâm dọn sofa trong phòng chiếu phim, dùng nước và máy hút bụi giặt sạch chăn, xịt một đống nước hoa trong phòng.

Khi về phòng tắm tắm, dùng xà phòng thơm rửa đi rửa lại mấy lần đôi tay đã tê dại, Trang Khâm gần như không đứng vững chân. Nước ấm chảy trên cơ thể, cậu dựa vào tường, có phần hưng phấn, lại cảm thấy vừa thẹn vừa uể oải, cảm thấy như lại bị Lý Mộ lừa.

Đó không phải là ý cậu, sao bị anh ấy lừa hai câu, đã làm theo ngoan ngoãn rồi chứ.

Sau đó Lý Mộ hỏi cậu có muốn không, Trang Khâm lắc đầu mãi, nói không được, không cần.

Đuổi Lý Mộ về rồi, Trang Khâm vẫn luôn suy nghĩ quan hệ hỗn loạn với anh.

Không thể tiếp tục như vậy được.

Cậu nghĩ, có phải chỉ có thể như lời đạo diễn Tằng nói không, hoặc dứt khoát kịp thời ngăn cản tổn hại, từ đây thành người xa lạ, hoặc là đồng ý phát triển tiếp —— chỉ sợ mình thực sự quay một bộ phim tỉnh cảm là lại yêu một người mới, nếu tình cảm của Lý Mộ là do phim mà ra, vậy có thể sẽ sinh ra tình cảm với diễn viên tiếp theo không? Trang Khâm cũng không rõ lắm.

Có lẽ hẳn phải quên hết tất cả, coi như chưa có gì xảy ra.

Trang Khâm ra khỏi phòng tắm, mặc áo tắm dài vào.

Nếu coi như không xảy ra việc gì, Lý Mộ liệu có giận không?

Trang Khâm lau tóc, nằm trên giường nghĩ vẩn vơ, tay rát quá, về sau yêu nhau rồi sẽ thường xuyên làm chuyện này ư?

Nếu một tháng một lần thì còn tiếp nhận được.

Bất tri bất giác, Trang Khâm cứ thể bật đèn bàn ngủ rồi.

Hôm sau Trang Khâm vẫn tới phòng cắt nối biên tập, trong phòng lại có thêm một đội biên tập viên, bên cạnh còn có đội chế tác hiệu ứng chuyên nghiệp, toàn bộ đội khoảng ba mươi người, đạo diễn Quách đang kiểm tra phim, Trang Khâm đi vào, nói rằng mình đã thỏa thuận với người đầu tư xong.

“Anh ấy đã đồng ý sẽ không xóa hết, có thể để lại một phần cảnh quay. Nhưng phải để anh ấy xem qua mới được.” Trang Khâm nói, “Tôi cảm thấy, hẳn còn phải thương lượng, nhưng anh ấy cũng không đến mức quá cứng nhức.”

Quách Bảo Châm không có phản ứng gì, không phẫn nộ mà cũng chẳng vui mừng, bình thản “ừ” một tiếng, Trang Khâm nhìn kỹ sắc mặt mệt mỏi của anh ta, còn cả quầng thâm dưới mắt, không nhịn được nói: “Đạo diễn Quách, hay là ngài về nhà nghỉ ngơi đi đã.”

“Không sao,” Quách Bảo Châm ngáp một cái, nói, “Phải nhanh cắt thành phim ra mới được.”

Trang Khâm thấy anh ta như vậy, dứt khoát ngồi xuống.

Cậu nói ra ý tưởng đại khái theo như mạch phim đã xem đời trước với hắn.

Về phần cắt thế nào, trong đầu cậu đã có hình thức đại khái ban đầu, có điều trở cậu về xem hết tư liệu rồi lại nói.

Hai người ngồi xem tư liệu cùng nhau, Quách Bảo Châm lúc này mới phát hiện hóa ra Trang Khâm nói mình biết cắt chút video gì đó, không phải lừa người.

—— Còn rất chuyên nghiệp.

Cậu có nghiên cứu và giải thích độc đáo đối với phối màu, tiết tấu, thậm chí là nhạc phim, có thể đưa ra kiến nghị mới mẻ.

Quách Bảo Châm cực kì ngạc nhiên, Trang Khâm quả thực là kho báu.

Anh ta không khỏi vực dậy tinh thần, điên cuồng uống cà phê nâng cao tinh thần.

Cắt video là việc hao tổn tâm trí, mà biên tập viên còn phải cắt ghép ra phim điện ảnh càng thêm vất vả, mới chỉ xem toàn bộ tư liệu thôi, đã phải tốn hai tuần thậm chí tới một tháng, mà trong giai đoạn này đạo diễn cũng càng vất vả, đặc biệt là người như Quách Bảo Châm, tinh lực mười phần, khâu nào cũng phải là người chỉ đạo.

Trong phòng cắt nối biên tập không cho phép mang điện thoại vào, trước khi Trang Khâm vào cũng để điện thoại lại ngoài, có lẽ quá nhập tâm, gần như cả ngày không ra ngoài, bữa trưa cũng là nhân viên gọi cơm hộp tới, chiều còn có người gọi trà sữa, mua cho Trang Khâm một cốc.

Tiếp đó Quách Bảo Châm không kiên trì được nữa, nằm bò ra ngủ, Trang Khâm vẫn còn đang xem, muốn cắt chỗ nào, cậu đều ghi lại trên giấy.

Vì đeo tai nghe, có người vào cậu cũng không biết.

Một bàn tay vẫy vẫy trước mắt cậu.

Trang Khâm ngẩng đầu, là Khâu Minh mặc âu phục đeo cà vạt.

“Khâu tổng?” Cậu tháo tai nghe xuống.

Khâu Minh: “Cậu là một diễn viên, sao cũng chạy tới đây cắt phim?”

“Tôi tới giúp đỡ thôi.”



Giọng Khâu Minh rất khẽ, chỉ đạo diễn Quách bên cạnh: “Đạo diễn của các cậu ngủ bao lâu rồi?”

“Khoảng tầm nửa tiếng.”

“Ồ,” Khâu Minh lại nói với một biên tập viên, “Thêm mười phút cậu gọi anh ta dậy, bảo anh ta tan làm đi.”

Sau đó nói với Trang Khâm: “Cậu lên tầng với tôi một chút.”

“Được.” Trang Khâm ghi nhớ mình đã xem tới đâu rồi đi theo lên tầng. Văn phòng của Khâu Minh cũng không nằm ở tầng cao nhất, vì office building này rất cao, mà công ty của hắn đa phần là thu mua sáp nhập tạo thành, quy mô không đủ để lấp đầy cả tòa nhà, có điều đã có nội quy công ty, có thang máy chỉ có quẹt thẻ mới đi được, vô hình đề cao tính anh toàn bên trong.

Thang máy lên vài tầng rồi dừng lại.

“Muốn uống gì, hồng trà hay trà xanh, hay uống cà phê nhé?”

“Nước khoáng đi.” Trang Khâm cho rằng Khâu Minh có việc quan trọng muốn nói.

“Đưa hai chai nước tới văn phòng Lý tổng.” Khâu Minh nói với thư ký xong, chỉ chỉ tay với Trang Khâm, “Cậu vào đi.”

Trang Khâm liền hiểu ngay: “Tìm tôi không phải là ngài?”

“Tôi tìm cậu làm gì chứ, mèo nhà cậu đang ở trong, mau vào đi.”

Khâu Minh khựng lại, lại nói: “Đúng rồi, cuối tháng này anh ấy sinh nhật —— đừng nói là tôi nói cho cậu.” Khâu Minh chớp mắt, “Vào đi nào.”

Trang Khâm bị ánh mắt của hắn đẩy vài, đặt tay trên then cửa.

Lý Mộ là đối tác công ty, là đại cổ đông, nhưng không có chức vị cụ thể, vì gần như không tới công ty, cũng không cần đi làm, không ai biết ông chủ còn lại của công ty lại là… người thời thượng như vậy.

Hình dung như vậy cũng không sai, Lý Mộ thích giày làm thủ công, nhưng càng thích mua thiết kế mới của quý từ các nhãn hiệu lớn, thích nhất là hai mùa xuân thu, vì có thể mặc đủ kiểu áo hoodie, áo khoác, áo gió, áo lông… Thích thiết kế có khi còn mua thêm hai cái.

Thực ra trong ấn tượng của Trang Khâm, khi anh xuất hiện trên tit báo, đều là lễ trao giải, ngoài cái này ra anh gần như không tham gia hoạt động nào, sinh hoạt cá nhân không hề phô trương, ngay cả tài khoản mạng xã hội cũng không có, vốn không hề nhận quảng cáo này nọ.

Vì không sống trong nước, thế nên anh đang sống thế nào, đóng phim gì, thực ra những fan nhan sắc đáng tin cũng không rõ.

Các fans bằng vào một góc tảng băng, đắp nặn thần tượng của họ thành một vị thần hoàn mỹ, đáng để quỳ lạy.

Trang Khâm cũng từng nghĩ như vậy, anh giống như bức tượng băng, giống như tuyết Nam cực, không ai lại gần nổi.

Mở cửa, đập vào mắt là một văn phòng thiết kế giản lược, sau cửa sổ sát đất lưng chừng tòa nhà là thành thị bê tông cốt thép, hoàng hôn màu cam hồng bị cửa chớp che mất một nửa, Lý Mộ ngồi trên tay vịn sofa trong phòng tiếp khách, trên đùi là một con mèo trắng nuôi tốt tới da lông mịn màng, sáng bóng.

Ngón tay thon dài của anh đặt lên lông mèo, một tay khác cầm điện thoại, dáng vẻ trầm tư như một vị quân vương, ngay cả mèo trên đùi anh cũng như bạch hổ đã đồng hành chinh chiến sa trường cùng anh.

Đã một ngày Trang Khâm không nhận cuộc gọi của anh, cũng không nhắn lại.

Lý Mộ biết hôm nay cậu không có lịch quay, thế nên nghĩ rằng phải chăng cậu đang giận, anh suy nghĩ kĩ lại toàn bộ chuyện, anh cũng không cảm thấy Trang Khâm không muốn, nhưng mình đúng là có dẫn dắt em ấy.

Có phải đã làm quá lên rồi không?

Lý Mộ ít khi ngẫm lại hành động của mình như thế.

Hay là do cách mình yêu cầu cắt phim nên em ấy không muốn phản ứng lại với mình?

Lý Mộ không có thói quen gọi điện liên tục cho người khác, cho rằng chuyện gì cũng phải gặp thẳng mặt nói rõ mới được.

Trang Khâm vào phòng, vừa thấy anh, liền cảm thấy tay tê dại.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Lý Mộ mở miệng trước: “Đứng đó làm gì, lại đây ngồi.”

“Được.” Trang Khâm nhìn con mèo nằm tên đùi anh rồi mới bước qua.

Trang Khâm ngồi bên cạnh anh trên chiếc sofa kia, thư ký gõ cửa, muốn mang trà vào, Lý Mộ nói không cầng, bảo cô đi đi.

Cho dù giữ khoảng cách an toàn, Trang Khâm vẫn cảm thấy căng thẳng, lý do căng thẳng rất kì quái, cậu thấy đạo diễn, diễn viên mình vô cùng tôn kính, đều sẽ căng thẳng, nhưng với Lý Mộ… họ rất quen thân, hiển nhiên không phải là sự căng thẳng kiểu trên, là một kiểu khác, không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không biết nên làm gì, không biết có nên nói hay không.

Lý Mộ nhìn cậu chớp mắt: “Giận tôi à?”

Trang Khâm phản ứng lại, lắc đầu: “Không phải.”

Lý Mộ nhìn vẻ mặt cậu, nhấc con mèo trên đùi lên: “Mèo cho em ôm, đừng giận, lần tới không làm vậy với em nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »