Gia Hưng Song Kiếm Các, Đỗ Nguyên Kỳ Tử Ước sinh ra vào năm Thành Hoá thứ mười chín. Đỗ Tử Ước, vốn là người Gia Hưng, là con trai dòng chính thứ ba của thương nhân bán muối Đỗ Biện, phong lưu từ nhỏ, không biết mỏi mệt, biết nhìn bảo vật, vung tiền như rác. Toàn bộ trân bảo của hai triều Hoằng Trị, Chính Đức, phân nửa đều ở trong Song Kiếm Các. Tử Ước vẽ tranh rất đẹp, học hỏi những người đương thời để mà luyện được bút ý của người vẽ, truy tìm dấu tích của thời Đường, kiệt tác xuất chúng lúc đương thời. Ấy vậy mà làm người lại bủn xỉn, kết oán với giới quan viên, phải chăng cũng là bản tính của thương nhân. Năm Chính Đức thứ mười một, Song Kiếm Các bị cháy, hơn nửa đồ sưu tập biến thành tro tàn, vào thời điểm đó có thể coi là thảm hoạ với kẻ văn nhã. Tử Ước cũng đã tạ thế, năm bốn mươi ba tuổi. Một đời lẻ bóng, sản nghiệp rơi vào tay huynh đệ, chẳng mấy chốc đã bị chia cắt mổ xẻ, điêu tàn hầu như chẳng còn lại gì.
- ---《Bản ghi chép cũ bị thất lạc》
Vào năm tám tuổi, y dùng một hạt vừng vi điêu, mở ra thế giới cho nàng. Năm đó, y hai mươi lăm tuổi, gia tài phong phú, có mắt nhìn báu vật, sở hữu một toà lầu đầy trân phẩm bảo vật.
Vào năm mươi hai tuổi, y đưa cho nàng một cây bút lông thỏ, truyền dạy nghệ thuật cho nàng. Năm ấy, y hai mươi chín tuổi, tài hoạ tuyệt đỉnh, tuổi trẻ phong nhã, đứng đầu Giang Nam.
Vào năm mười sáu tuổi, y vẽ một bức hoa sơn trà cho nàng, từ đó trở đi không còn gặp nàng nữa. Năm đó, y ba mươi ba tuổi, gia cảnh sa sút, đóng cửa không tiếp khách, ngày ngày chỉ làm bạn với cổ vật.
Trong lòng mỗi người luôn có những mong mỏi thầm kín, khi chưa nói thành lời không thể phân định hình dạng rõ ràng. Nhưng sau khi đã nói ra, thì đã không kịp nữa rồi.