Chương 3: Hạ gục chủ tịch hội học sinh

Sau khi trường trung học tan học kết thúc lúc 5:30, sẽ có xe buýt của trường lúc 5:30, và sau đó là chuyến khác lúc 6:30. Cuộc họp của Hội học sinh bắt đầu từ 5 giờ và kết thúc lúc 6 giờ 30. Nếu có những hoạt động quan trọng hơn cần thảo luận lâu, thì sẽ hẹn gặp vào thứ bảy hoặc chủ nhật.

Đôi khi các phó chủ tịch Viên Tư Thần - và các học viên khác - Cao Giai Giai sẽ đến nhà Lục Tử Phong để bàn bạc các hoạt động cùng nhau, vì vậy họ không quan tâm đến việc để Nguyên Di đến nhà để sử dụng máy tính của Lục Tử Phong .

Đối với Nguyên Di, đây là một cơ hội tốt đối với cô ấy, và phải biết nắm bắt được nó .

####

--5: 10 - Trong phòng hoạt động của hội sinh viên , ngoài Lục Tử Phong, Viên Tư Thần và Từ Giai Giai, thì còn có một số đàn chị mà cô chưa từng gặp bao giờ. Nguyên Di đã thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi cô ấy đến trong.

“Xin chào tiền bối, tiền bối.” Nguyên Di ngoan ngoãn chào hỏi.

Một tiền bối có khuôn mặt khá giống trẻ con mỉm cười ra hiệu với Nguyên Di: "Là nữ sinh lớp một của trường cấp ba phải không? Anh là học sinh lớp hai của trường trung học, lại đây ngồi."

"Hứa Khải, Đừng cướp mất nữ sinh năm nhất chứ.. ”Một học sinh khác trông mũm mĩm- Vương Bình nhướng mày.

"Cướp gì chứ? Tôi cũng là tiền bối trực tiếp của cô ấy, và tôi cũng trung thành với lớp." Hứa Khải đáp lại.

Vương Bình chỉ vào Lục Tử Phong nói: "Trực tiếp lãnh đạo cái gì? Vậy hội trưởng cũng trung thành với lớp!

"Số 10 ..."( Ở đây mình cũng không biết là số 10 gì tại thấy bản raw nó không ghi rõ lắm :)))

Lục Tử Phong không khỏi nhìn qua sau khi nghe lời này, cô cũng là số 10?

Vương Bình ngạc nhiên nói: “Chủ tịch cũng là số 10!” Cô ta lập tức tự đắc nói với Từ Khải, “Chủ tịch là cấp trên thực sự, trực tiếp có quyền lãnh đạo, được không?”

Từ Giai Giai không nghe được nữa, vội vàng cầm lấy. cánh tay của cô, nói, "Ngồi bên cạnh chị này, em gái nhỏ!"

Nguyên Di cũng nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp, cô ấy cũng đứng thứ 10 trong trường đại học, và cô cũng có liên quan trực tiếp đến Lục Tử Phong. Điều này có nghĩa là cô đã chuyển đi, nền tảng của cô là từ đại học đến trung học?

Lục Tử Phong không nói gì thêm, chỉ thông báo rằng Nguyên Di sẽ hỗ trợ xử lý các áp phích và tờ rơi trong tương lai.

Từ Giai Giai chất vấn: "Tôi không có ý gì với cô ấy, nhưng chúng ta chưa từng thấy thứ gì do cô ấy làm, nên giao nó cho cô ấy có vẻ không ổn ..."

Từ Giai Giai nói cũng đúng, nên các tiền bối khác cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Tôi biết, vì vậy cô ấy sẽ đảm nhiệm làm áp phích cho Thế vận hội tháng Tư đầu tiên trong những ngày này, và chúng ta sẽ xem thành phẩm khi chúng ta gặp nhau vào thứ Ba tới.

" Nguyên Di trên xe buýt của trường đến rồi. Hãy đến nhà anh vào thứ bảy hoặc chủ nhật, để sử dụng máy tính và cố gắng làm một tấm áp phích cho đại hội thể thao trước", Lục Tử Phong nói

####

Sau cuộc họp, Nguyên Di và Lục Tử Phong cùng nhau lên xe buýt của trường về nhà.

So với xe buýt đi học, trên xe buýt trở về có nhiều người hơn, rất nhiều sinh viên năm ba bắt chuyến xe thứ hai đi về, hôm nay lại là thứ sáu, càng về nhà càng đông.

Vừa lên xe, bọn họ đã bị đẩy ra lối đi giữa và sau, giống như cá mòi bị ép vào khuôn, tay cầm ở giữa ... Không còn một chỗ trống. Lục Tử Phong chỉ có thể đứng phía sau Viên Tư Thần ... Hắn nắm lấy lưng ghế và ôm Nguyên Di vào lòng.

Dù đã rất cố gắng để không bám sát quá nhưng cả hai vẫn va chạm và cọ xát liên tục khi chiếc xe buýt của trường quay đầu và phanh gấp.

Lục Tử Phong ở ngay sau lưng cô, hương hoa đào trên người Nguyên Di và cơ thể mềm mại của cô gần đến mức cô muốn tránh cũng không được.

Anh cố gắng hướng tâm trí của mình vào bài vở ở trường hoặc thứ gì đó khác để tránh phần dưới của mình phản ứng lại.

Nguyên Di bị phong thái lịch lãm của Lục Tử Phong dụ dỗ, mặc dù hết lần này đến lần khác chạm vào anh, nhưng rõ ràng anh đã cố gắng hết sức để không lợi dụng cô ... Chuyện này làm sao có thể? Nếu anh cứ hành động như một quý ông lịch lãm, thì cô sẽ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.

Nguyên Di quyết định mạo hiểm đổ dầu thêm lửa.

Khi không có ai chú ý, cô ấy kéo một chiếc cúc trước ngực ... Sau đó, cô ấy quay mặt về phía Lục Tử Phong, nắm lấy áo của anh ta ...

Khi Lục Tử Phong đang định quay đầu sang chỗ khác, anh bị cô gái trong vòng tay anh làm cho giật mình, khi cô nắm lấy áo anh, cơ thể càng thêm căng thẳng.

Anh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Nguyên Di đáng thương ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy áo anh, nhón người ghé sát vào tai anh, ngượng ngùng nói: “Tiền bối… cúc áo của em bị rơi…”

Nguyên Di nói, không khí thở ra cào vào tai anh như một chiếc lông vũ, khiến anh lắc lư một lúc; khi anh nghe Nguyên Di nói gì ... Tim anh như nhảy lên, và chiếc cúc áo rơi ra?

Anh không nhịn được cúi đầu nhìn xuống ...

Trên ngực cô gái thiếu một cái cúc áo, lỗ áo sơ mi bị kéo giãn ra, lộ ra một cái móc ngực sâu ... Ngay cả cúc áo trên dưới dường như đều ở trong nguy hiểm, vì vậy sử dụng nhiều lực hơn cũng sẽ khiến nó bị bung ra.

Anh có thể nghĩ rằng nếu anh dùng tay kéo nó, tất cả những chiếc cúc áo đó sẽ bật ra, và phần thịt ngực được giấu kín sẽ hiện rõ ra trước mắt anh.

Bất giác, tim anh đập nhanh hơn và nhịp thở cũng dồn dập.

Nhìn từ góc độ của Lục Tử Phong, khuôn mặt vô tội của Nguyên Di đỏ bừng, hàm răng cắn chặt môi dưới biểu thị sự bất lực, trước mặt là cái rãnh sâu như tuyết sữa ...

Lục Tử Phong lập tức nghĩ đến tháng trước. , Viên Tư Thần bí mật mang hai truyện tranh H đến nhà để chia sẻ với anh, lúc đó anh lật vài trang rồi mất hứng, anh cũng cười và nói: Bộ dáng đó quá viển vông ...

Nhưng ... Bây giờ Nguyên Di hoàn toàn đánh bại anh ta , cô ấy như một nữ anh hùng trong truyện manga-H.

Anh thậm chí còn nhớ hình ảnh bộ ngực của nữ chính bị đυ. trong truyện tranh ...

Fuck! Anh bỗng thấy ghét trí nhớ tốt của mình ... Anh mới lật được vài trang.

“Em lấy áo khoác được không?” Giọng anh hơi khàn.

Nguyên Di lắc đầu: "Em không lấy được ..." Cho dù có thể, tôi cũng sẽ không lấy ra ... Bằng không, Nguyên Di này sẽ không còn là Nguyên Di nữa.

"Có lẽ chúng ta phải đợi ít người hơn ..." Lục Tử Phong nhìn sang chỗ khác.

“Được rồi… anh có thể che cho em không, tiền bối.” Cô nắm lấy áo sơ mi của anh và tiến lại gần.

Anh đẩy kính, cơ thể nóng đến đáng sợ, nghiến răng kiên nhẫn nói: "Được rồi ..."

Nhưng mà, tại sao Nguyên Di lại không tận dụng tốt cơ hội này chứ? Đương nhiên ... Khi xe ở tình huống này, cô có thể tùy ý khıêυ khí©h Lục Tử Phong bao nhiêu tùy thích.

Lục Tử Phong ngửi được mùi thơm của hoa đào trong cánh tay, hai khối thịt vυ" của cô gái trong tay anh đập vào ngực anh từ lúc nào không hay ... Anh không phải thần thánh nên tự nhiên sẽ có phản ứng ...

Sớm thôi, Nguyên Di phát hiện ra rằng nó đang chạm vào cô ấy. Cái gì ở đùi trong.

Cô cúi đầu cười ... Này chàng trai anh có nhìn thấy không?

Lục Tử Phong đã sống 18 năm, và anh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Anh không biết mình có nên xin lỗi người con gái đang trong vòng tay anh không… Anh tự nghĩ: chắc cô ấy vẫn còn đang bối rối chưa biết chuyện gì đang xảy ra?

Vì vậy, anh quyết định căng mình chịu đựng ... âm thầm.

Nhưng những gì Nguyên Di nói tiếp theo ... chỉ đánh thức anh mất kiềm chế của mình.

"Tiền bối ..." Nguyên Di nhẹ nhàng gọi.

"Hả ...?"

"Anh có khó chịu không?"

- còn tiếp tục -