Chương 98

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Thành Đống: “Đào tiên sinh anh bình tĩnh một chút! Chúng ta có chuyện gì từ từ nói! Chờ đã Bộ Trọng Hoa?! Con mẹ nó sao anh lại ở chỗ này?”

Bộ Trọng Hoa rất bình tĩnh: “Đến đưa cơm”.

Dương Thành Đống: “Mẹ của Chúa chứ đến đưa cơm! Ai thả anh đến hiện trường!—— Khoan đã Đào tiên sinh anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói!!”

Dương Thành Đống dốc hết sức bình sinh, thật vất vả mới đem Đào Chính Khánh kéo ra, người kia thì tức đến nỗi muốn muốn nhào tới đánh Ngô Vu: “Đều là do các anh chạy tới đây nhất định đòi phá án, phá án cái rắm! Nếu không phải do các anh thì vợ con tôi đã sớm trở về! Anh nói! Anh nói tôi chỗ nào nɠɵạı ŧìиɧ?! Nói không nên lời lão tử mẹ nó sẽ không để yên cho anh!!”

Bên ngoài cảnh sát nghe được động tĩnh, nhao nhao toàn tiến đến, trợn mắt hốc mồm vây xem chính giữa gian phòng Đào Chính Khánh Hoà đang giằng co với Ngô Vu.

“Chúng tôi đã xem qua ghi chép nhắn tin Wechat nửa năm qua của hai vợ chồng anh”, Ngô Vu lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí ngay cả thanh tuyến cũng bình ổn không chập trùng: “Anh bắt đầu vượt quá giới hạn thời gian hẳn là từ bốn tháng trước”.

Đào Chính Khánh đã xấu hổ lại giận, trên cổ nổi đầy gân xanh: “Anh người này ——”

“Vợ chồng các anh nói chuyện phiếm chiều dài đại khái hơn một trăm trang, bản thân nội dung không có vấn đề, nhưng cách nói chuyện của anh bốn tháng trước đột nhiên phát sinh biến hóa, rõ ràng nhất là hai chỗ: Thứ nhất, “Được rồi” đã trở thành mười lần, bảy hoặc tám lần đều trả lời “Được”, “Được” và “Ok”, dấu chấm hỏi sau câu nghi vấn có khi không bao giờ đánh hoặc thỉnh thoảng đánh một cái sẽ đánh hai hoặc thậm chí ba lần cùng một lúc; Thứ hai, lúc đầu anh không sử dụng bất kỳ biểu tượng cảm xúc nào, nhưng anh lại đột nhiên sử dụng biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon cách đây 4 tháng và sau đó tần suất sử dụng biểu tượng cảm xúc tăng lên nhanh chóng, ba vị trí cao nhất là “Kiss”, “I’m Coming” và “Miss You”, Các phong cách đều là ảnh động. Nhưng ngược lại vợ anh không bao giờ nói “Được” và hiếm khi bày tỏ biểu tượng cảm xúc với anh, Ngay cả khi được đăng tải, cô ấy cũng thường xuyên sử dụng loạt ảnh tĩnh về một cô gái.”

Ngô Vu mở ra file nén, một giây sau Dương Thành Đống bước nhanh lên trước đoạt lấy điện thoại, gạt ra mấy đầu người chi đội Ngũ Cao, đem ghi chép nói chuyện vuốt lên một lượt, nửa năm trước nói chuyện phiếm ghi chép rõ ràng ——

“Lão Đào anh trả xe đừng quên đổ đầy xăng!” “Được vợ yên tâm”.

“Đừng cho bé uống nước xoài. Bé bị dị ứng ~ “” Được rồi “” Nói với mẹ của con đi ~ “” Không sao “

……

“Ôi thật đúng là dạng này”, kỹ thuật viên đối điện thoại hít vào một hơi, ngay sau đó đem ghi chép nói chuyện phiếm kéo xuống một phát, ba tháng trước ——

“Em mang bé con đến tiệm cơm, anh đỗ xe xong chưa, chồng ơi anh đang ở đâu, mẹ anh đã bắt đầu gọi món rồi, chòng ơi anh còn muốn ăn món giống trước kia không?? Lão Đào anh đi đâu rồi?” “I’m coming.jpg”

“Vợ ơi đêm nay anh xã giao 12 giờ mới về có thể chứ??” “Anh có phải hay không lại muốn uống rượu, phiền.jpg” “Cũng không có cách nào khác, hôn hôn.jpg”

……

“Được, ‘hôn’ biểu cảm, ‘anh tới’ biểu cảm, ‘được được’ biểu cảm”. Dương Thành Đống cau mày, vuốt nhanh lịch sử trò chuyện trên màn hình để đếm số lần xuất hiện, sau đó quay lại nhìn Đào Chính Khánh đầy nghi ngờ: “Ai đã gửi cho anh những biểu tượng cảm xúc này, Đào tiên sinh?”

“…… Làm sao, các người ngay cả cái này cũng muốn xen vào à?” Từ biểu lộ của Đào Chính Khánh đến xem hắn đại khái hôm nay mới ý thức tới có chuyện này: “Tôi không thể ở trên mạng nhìn thấy tùy tiện download sao? Tôi một công dân tự do còn không thể dùng biểu tượng cảm xúc hả?”

Ngô Vu nói: “Có thể, nhưng một người đàn ông ba bốn mươi tuổi trung niên nếu như đột nhiên cải biến hành vi quen thuộc, gần 100% là bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, thói quen ngôn ngữ trò chuyện là điểm trực tiếp nhất. Ví dụ, anh vừa nói “Mẹ của Chúa vượt quá giới hạn”, ngay sau đó Dương phó chi đội thốt ra nói “Mẹ của Chúa giao đồ ăn”, nhưng tôi chưa bao giờ nghe qua ba từ này kể từ khi quen biết Dương phó cho đến nay. Đây là một trong những ví dụ trực tiếp về sự thay đổi thói quen ngôn ngữ do tác động bên ngoài. “

“???” Dương Thành Đống một mặt đầy dấu chấm hỏi chỉ chỉ mình: “Tôi đã tính là đàn ông trung niên?”

Đào Chính Khánh chửi ầm lên: “Nói bậy nói bạ! Nói hươu nói vượn! Anh có chứng cớ gì……”

“Không có chứng cứ là bởi vì anh đã đem ghi chép nói chuyện vượt quá giới hạn xóa rồi, nhưng anh quên rằng cho dù ẩn đối phương trong vòng bạn bè thì cũng không có cách nào ẩn thông báo nhắc nhở, chỉ cần mở danh sách nhắc nhở ra, liền có thể trông thấy tối hôm qua anh cũng chưa chúc ngủ ngon cô ta”. Ngô Vu chỉ vào cái điện thoại hắn nắm trong lòng bàn tay, trực tiếp không chút lưu tình nào: ——‘Bé mèo bướng bỉnh’ là ai?”

Id này giống như một nút tạm dừng, để Đào Chính Khánh đang gào thét bỗng nhiên im bặt ngừng lại.

“Từ bốn tháng trước anh đã add người này vào Wechat, trong vòng bạn bè ‘thích’ nhau không dưới 100 bình luận, vì vậy có thể thấy là liên hệ rất thân thiết và thường xuyên, vì sao ghi chép nói chuyện phiếm giữa 2 người ngay cả một tin cũng không có?”

Ông bà Đào nghe tiếng chạy đến chen vào gian phòng, vừa lúc gặp được một màn này, lúc ấy cũng ngây người.

Biểu cảm Đào Chính Khánh vô cùng đặc sắc, vừa rồi thẹn quá hoá giận còn chưa hoàn toàn rút đi, chột dạ cùng run rẩy liền cùng lúc bò lên trên mặt, xen lẫn với nhau phá lệ buồn cười:

“Tôi…… Chúng tôi chỉ là quan hệ công việc, không có trò chuyện cái gì không nên trò chuyện, tôi chỉ là sợ vợ tôi suy nghĩ nhiều……”

Ngô Vu nói: “Chúng tôi là Cục công an, Đào tiên sinh. Chỉ xóa lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động cũng vô ích, không nên ép chúng tôi cầm công văn đi tìm Tencent để điều ra dữ liệu chứ?”

(WeChat là ứng dụng nhắn tin có tích hợp mạng xã hội và là ứng dụng thanh toán điện tử lớn nhất Trung Quốc, trực thuộc tập đoàn công nghệ cao Tecent – tập đoàn có giá trị vốn hoá và cổ phiếu lớn thứ 5 thế giới chỉ sau: Apple, Alphabet, Microsoft và Amazon).

    - Phá Vân 2: Thôn Hải - Chương 98

    - Phá Vân 2: Thôn Hải - Chương 98Trụ sở chính của Tecent ở Bắc Kinh

    - Phá Vân 2: Thôn Hải - Chương 98

    - Phá Vân 2: Thôn Hải - Chương 98Trụ sở chính của Tecent ở Bắc Kinh



    Trụ sở chính của Tecent ở Bắc Kinh

    Những con mắt tập trung xung quanh giống như vô số mảnh đao thép, đem da mặt xanh đỏ đan xen của Đào Chính Khánh róc đến một miếng thịt cũng không thừa, nửa ngày sau trong đám người rốt cục truyền đến tiếng tranh luận suy yếu của hắn: “Thật, thật không có, chúng tôi chỉ là tan việc tâm sự, không có làm những chuyện không nên làm……”

    “—— Ai nha! Các người còn ở chỗ này nói lời vô ích gì!” Ông Đào mặt mũi như đã uống say, khẽ vươn tay liền chỉ đến trước mũi Ngô Vu: “Cậu người này quản đông quản tây làm gì, con trai tôi coi như đi tìm phụ nữ khác tâm sự thì thế nào?! Cháu trai còn chưa tìm về được, ngược lại lông gà vỏ tỏi thì quản rất rộng, nhân dân xuất tiền nuôi các người là để mẹ nó nói nhảm thôi hả?!”

    Bộ Trọng Hoa một tay đè lại bả vai Ngô Vu, đem cậu đẩy ra phía sau mình, nắm lấy ngón tay của ông Đào nhấn xuống đất: “Trương Tiểu Lịch”.

    “Có!”

    Ông Đào chết sống cũng không thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của anh, nhưng mà mặt ngoài Bộ Trọng Hoa không hề dụng chút lực nào, thậm chí thái độ còn rất khách khí: “Đào tiên sinh thân thể không tốt, cao huyết áp rồi, tiễn ông ta đi cấp cứu ngay”.

    “Rõ!”

    Đứng thứ nhất trong toàn hệ thống học viện cảnh sát hệ vật lộn – Trương Tiểu Lịch thở hồng hộc, cứng rắn dìu lấy ông Đào đi ra bên ngoài, ông Đào ngay cả giãy dụa cũng không kịp: “Cậu cậu cậu thả tôi ra! Cậu làm gì! Tôi muốn đi khiếu nại, tôi muốn đi khiếu nại!!”——

    Nơi xa bay tới giọng an ủi của Trương Tiểu Lịch: “Được được được ông đừng kích động, ông ghi lại cảnh hào của tôi đi, tôi là cộng tác viên trong cục của bọn họ……”

    La hét ầm ĩ dần dần đi xa, toàn bộ bầu không khí căng cứng giằng co tới cực điểm, Đào Chính Khánh tựa như nắm lấy cây cỏ cứu mạng phí công nắm chặt điện thoại, mất hồn mất vía ngồi trên giường lúng túng: “Chúng tôi không có làm chuyện thất đức, chỉ là tâm sự, nội dung thật cái gì cũng không phát sinh……”

    Liêu Cương quan sát sắc mặt khó coi tới cực điểm của hắn, đột nhiên nhướng mày, thốt ra: “Anh bảo vệ đối phương như thế, chẳng lẽ cô ta là phụ nữ có chồng?”

    Trong chốc lát tất cả mọi người trơ mắt trông thấy Đào Chính Khánh toàn thân run lên!

    Thật đúng là vậy kìa!

    Dương Thành Đống kìm lòng không được nói một tiếng “Nằm cái rãnh!”, bước nhanh về phía trước chộp đoạt lấy điện thoại họ Đào, trực tiếp ném cho kỹ trinh thám: “Mật mã hẳn là 1980, đi thăm dò số căn cước của tình nhân hắn, nhà mẹ đẻ, nhà chồng làm gì, đem cô tình nhân đó cùng chồng cô ta hẹn đến Cục phối hợp điều tra!”

    “Rõ!”

    “Không, không được!” Đào Chính Khánh vừa nghe xong muốn tìm đến cả nhà ‘đối tượng vượt quá giới hạn’, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng hỏng mất, tại chỗ kém chút lộn nhào: “Đừng nói cho chồng cô ấy biết! Tôi nói! Tôi đều nói! Cô ấy là đồng nghiệp của tôi, bốn tháng trước vừa tới, chúng tôi chỉ gặp nhau mấy lần trong văn phòng! Tôi cùng cô ấy chỉ là chơi đùa mà thôi các anh tuyệt đối đừng nói ra! Công ty sẽ đuổi hai chúng tôi mất van cầu các anh——!!”

    Hắn rốt cục cũng thừa nhận.

    Trong hư không phảng phất dây cung kéo căng đến cực hạn đột nhiên buông lỏng, sắc mặt mọi người đều cảm khái mà phong phú, tiếng nghị luận dần dần lớn lên.

    Dương Thành Đống thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện trên lưng mình kỳ thật đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu thấp giọng phân phó cấp dưới: “Đi thăm dò quan hệ xã hội của tình nhân hắn, có ân oán tình cảm nào trọng đại không, còn có bối cảnh gia đình của gia đình chồng, nhanh.”

    “Đã rõ!” Cấp dưới ứng thanh lao đi.

    Đào Chính Khánh xụi lơ trên mặt đất, còn đang đau khổ cầu khẩn: “Cô ấy không liên quan đến việc này, các anh tuyệt đối đừng để chồng cô ấy biết, chúng tôi đều không muốn ly hôn, tôi hiện tại thật chỉ muốn vợ con tôi mau chóng trở về……”

    “Có quan hệ hay không anh nói không tính, tôi nói cũng không tính, là kết quả điều tra định đoạt”. Lúc này Bộ Trọng Hoa lãnh đạm đánh gãy hắn, “Bất quá anh tốt nhất nên khẩn cầu thượng đế đừng để việc này dính líu đến vụ án bắt cóc, nếu không anh vừa rồi chết không thừa nhận sẽ được tính là giấu diếm án tình trọng đại, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng tôi hoàn toàn có thể hoài nghi anh cùng bản án có liên luỵ lợi ích nhất định, cho nên bây giờ anh tốt nhất là đừng nói chuyện.”

    Đào Chính Khánh thoáng chốc cách âm, mặt xám như tro.

    Gian phòng bên trong giương cung bạt kiếm đến lúc này mới hoàn toàn lỏng xuống, Ngô Vu dùng ngón tay trỏ vuốt vuốt mi tâm, vừa cúi đầu lấy ra điếu thuốc, đột nhiên bả vai bị người khác vỗ vỗ.

    “Cậu được nha cảnh sát nhỏ”, Dương Thành Đống thổn thức ngàn vạn, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi hai chiêu kia không tệ, là bạn gái dạy sao?”

    “……” Ngô vu cầm điếu thuốc, cơ hồ là lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Bộ Trọng Hoa sau lưng, trấn tĩnh trả lời: “Tôi không có bạn gái.”

    “Không có? Không sao cả cậu còn trẻ, về sau chậm rãi tìm! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại cậu rất lợi hại nha, đối tượng của cậu về sau phải thật cẩn thận, vạn nhất vượt quá giới hạn tuyệt đối sẽ bị đâm cho một cái, trâu bò!”

    Cái tay Dương Thành Đống khoác lên bả vai Ngô Vu bị đè xuống, quay đầu nhìn thấy là Bộ Trọng Hoa.

    “? Ai cái tên họ Bộ này……”

    Bộ Trọng Hoa không chút lưu tình nào hất tay Dương Thành Đống ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ đông lấy tầng sương lạnh, từ trong hàm răng nhẹ nhàng nói ra: “Yên tâm đi, anh có nằm mơ cũng sẽ không thấy được đối tượng của em ấy vượt quá giới hạn!” Ngay sau đó nhấc lên cái ót của Ngô Vu đang như chim cút trốn ở bên cạnh cúi đầu hút thuốc, quay đầu đi ra.

    Dương Thành Đống: “……???”

    Dương Thành Đống quả thực bị uỷ khuất đập vào mặt, đứng tại chỗ quơ quơ hai tay: “Tôi ngay cả đối tượng cũng không có, lấy đâu ra nằm mơ?!”

    “Đội trưởng Bộ! Tiểu Ngô!” Lúc này Liêu Cương cầm điện thoại của Đào Chính Khánh vội vàng trở về, thần tình trên mặt không giống bình thường: “Có phát hiện!”

    Dương Thành Đống nhất thời cái gì cũng quên, vội vàng bước nhanh lên phía trước: “Điều số liệu nhanh như vậy?”

    “Điều cái gì điều, căn bản không cần điều”. Liêu Cương mở ra người liên hệ trên Wechat, ảnh đại diện của “Bé mèo bướng bỉnh” được photoshop nghiêng, vòng bạn bè cuộn xuống sáu tháng trước, trong danh sách có một vài video ngắn có nội dung “Đến ủng hộ người chồng thân yêu nhất của em ~ Còn mang thêm biểu cảm vung hoa, ấn mở video ra xem, rõ ràng là —— Ban nhạc đang biểu diễn!

    Bộ Trọng Hoa, Ngô Vu, Liêu Cương cùng Dương Thành Đống nhìn nhau, đồng thời phát hiện ra điểm mấu chốt nhất của vụ án bắt cóc:

    “Chồng cô ta là tay guitar!”