🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tít tít tít!
Văn phòng mạng của đội kỹ thuật Cục công an Nam Thành, đồng hồ treo tường điểm bảy giờ, Lâm Khoa đứng dậy chuẩn bị thu dọn về nhà, đột nhiên nghe thấy trong máy vi tính truyền ra âm thanh thông báo, không khỏi biến sắc, ngồi trở lại thuần thục mở ra mạng lưới giao diện tối đen —— Rãnh Mariana.
【shopcategory】-【drugs】-【newrigisteredseller】-【prcbluefentanyl】
—— Lam kim!
Ánh mắt Lâm Khoa đóng đinh vào danh sách người bán lam kim trên trang chủ, hắn chậm rãi dựa vào thành ghế một lúc lâu, vẻ mặt ảm đạm.
Âm thanh thông báo là một chương trình nhỏ mà hắn đã cấy ghép trên trang web Rãnh Mariana. Bất cứ khi nào trang web có vùng hợp chất fentanyl mới “Lam Kim” lên kệ thì sẽ vang lên thông báo nhắc nhở, Sau khi Ách bích K chết Rãnh Mariana mất đi nguồn cung cấp Lam Kim ổn định, nhưng dạo gần đây, trang web đột nhiên bất ngờ tung ra các đợt bán lẻ ‘Lam Kim’ quy mô nhỏ, tuy số lượng rất ít, có loại chỉ vài chục gam, thậm chí vài gam nhưng địa chỉ bán đều ở Trung Quốc đại lục!!
Điều gì đã khiến cho những “nhà bán lẻ” này tiếp xúc với darkweb?
Là ai để cho bọn họ câu được đường dây của Cá Mập?!
“Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Khoa bỗng nhiên quay đầu, vô ý thức đóng lại máy tính, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa chẳng biết lúc nào đã đi tới phía sau hắn, đang đứng bên cạnh khung cửa sổ trong bóng tối.
Thứ bảy đội kỹ thuật trực ban rất ít, văn phòng lớn như vậy người đều đi hết. Ngoài cửa sổ trời chiều như đốt, xuyên thấu qua mặt kính ném xuống đất từng khối ánh sáng vàng đỏ hình chữ nhật, nửa bên mặt của Bộ Trọng Hoa tắm dưới ánh hoàng hôn, nửa bên mặt khác biến mất tại tờ mờ tối, đáy mắt chớp động lên một tia lạnh lẽo.
“…… Không có gì”. Lâm Khoa đón lấy ánh mắt này đứng người lên, qua giây lát khôi phục trạng thái bình thường gặp người ba phần cười tao nhã: “——Sao đội trưởng Bộ lúc này lại đến cục, có bản án?”
Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm hắn, “Anh không biết vụ án bắt cóc ở phân cục Ngũ Cao?”
“Vụ án bắt cóc?”
“Con gái và cháu trai của Vạn Trường Văn bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi 444.444 NDT, toàn thành phố đang hợp tác điều tra quy mô lớn”.
Trong một lúc, biểu hiện của Lâm Khoa vô cùng ngoài ý muốn, lập tức đột nhiên kịp phản ứng ra: “Đội trưởng Bộ đó chẳng phải là……”
“Đúng vậy, tôi theo quy định bị yêu cầu né tránh, trở về lấy chút đồ.”
Đại khái là nguyên tầng lầu này mọi người đều đã lần lượt rời đi, trong văn phòng lớn yên tĩnh đến phát không. Bên ngoài cầu thang truyền đến tiếng bước chân về nhà của mọi người ở tầng dưới, tốp năm tốp ba dần dần từng bước đi xa, cuối cùng biến mất ở cuối hành lang.
Ánh mắt Bộ Trọng Hoa vượt qua Lâm Khoa, thoáng nhìn đến laptop chưa từng rời khỏi người hắn trên mặt bàn: “Không nghĩ tới Lâm Khoa anh còn thật chú ý Rãnh Mariana”.
Lâm Khoa nói: “Công việc cần thôi.”
“Chỉ là bởi vì công việc?”
“…… Công việc cùng hứng thú cá nhân đều có.” Lâm Khoa mở ra ánh mắt khác cười cười: “Tôi từ nhỏ đã đặc biệt cảm thấy hứng thú với mạng lưới kỹ thuật”.
Bộ Trọng Hoa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, đột nhiên như nhớ tới cái gì: “Nói đến cái này, tôi đột nhiên nhớ tới tiền thân của Rãnh Mariana”.
“Con đường tơ lụa?”
Con đường tơ lụa, thế hệ đầu tiên của siêu thương mại điện tử darkweb, từng là nhà giao dịch bitcoin lớn nhất thế giới, Được sáng lập bởi Ross Ulbricht với tài khoản “dreadpirateroberts” – the “Terror Pirate Roberts”. Trang web này là phiên bản ban đầu của Rãnh Mariana, chủ yếu bán thuốc, virus, vũ khí, tiền giả, video khiêu da^ʍ, thông tin thẻ tín dụng giả mạo và các sản phẩm điện tử đã jailbreak, tổng lượng giao dịch của trang web lên tới 1,2 tỷ đô la Mỹ, có thể xưng là kẻ săn mồi thời đại trong thế giới darkweb.
“Người ta nói rằng vào hôm FBI Hoa Kỳ và Cơ quan An ninh nội địa bắt giữ Ross Ulbricht, tất cả các đặc vụ đều phải đối mặt với kẻ thù, không phải vì hắn nuôi một nhóm vũ trang tư nhân như Cá Mập, mà là bởi vì hắn đã cài một chương trình cho laptop của mình, chỉ cần máy tính được đóng lại, tất cả thông tin đăng nhập darkweb đều sẽ bị xóa ngay lập tức, các chuyên gia an ninh mạng hàng đầu cũng không thể khôi phục dữ liệu, nói cách khác, sẽ không còn bất cứ bằng chứng nào để buộc tội anh ta là id ‘Terrorist Pirate Roberts’ trên darkweb.
“Vì vậy, điều quan trọng nhất trong cuộc truy bắt này là phải bắt được Ross Ulbricht khi hắn đăng nhập trên darkweb, và đừng để cho hắn có cơ hội đóng lại máy tính của mình. Để làm được điều này, một số đặc vụ đã tìm cách lẻn theo sau hắn ngay khi hắn truy cập vào darkweb, bọn họ đóng giả thành một đôi tình nhân đang cãi nhau, ngay lúc Ross Ulbrich giật mình quay lại, một nữ đặc vụ đã lao đến và lấy đi chiếc máy tính mà hắn định đóng lại”.
Bộ Trọng Hoa một tay khoác lên trên ghế dựa Lâm Khoa, hai người mặt đối mặt đứng đấy, chung quanh an tĩnh dọa người.
“Nếu như Ross Ulbricht đóng laptop nhanh hơn, ngay cả khi nó chỉ nhanh hơn 0,1 giây, thì có lẽ ‘Con đường tơ lụa’ sẽ không bị chính phủ Mỹ vây quét, ‘Rãnh Mariana’ cũng sẽ không sinh ra, Cá Mập sẽ không phái Arthur · Hoắc Kỳ Sâm đến Miến Điện, mười năm trước Họa Sư liền có thể từ biên cảnh hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi trở về, hôm nay anh và tôi cũng sẽ không giống như vậy đứng ở chỗ này”. Bộ Trọng Hoa khoanh tay giữa hai người bọn họ, dường như cảm giác rất thú vị, nói: “Tôi nói những điều này không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy Lâm Khoa anh nên muốn bộc lộ cảm xúc thôi.”
Lâm Khoa đưa lưng về phía bàn làm việc, laptop lẳng lặng đặt trên bàn, viền kim loại cứa phải gấu áo sơ mi của hắn.
Hồi lâu hắn mới nhàn nhạt nói: “Có đúng là vậy không? Khá thú vị”.
Bộ Trọng Hoa lễ phép cười cười, quay người đi về văn phòng mình.
—— Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên lại truyền đến giọng của Lâm Khoa: “Đội trưởng Bộ, anh có biết một điều thú vị khác đã xảy ra trong quá trình bắt giữ Ross Ulbricht không?”
Bước chân Bộ Trọng Hoa hơi dừng lại.
“Đặc vụ huyền thoại của Cơ quan Phòng chống Ma túy Hoa Kỳ, Carl Fuerte, để bắt được gã khổng lồ của darkweb, anh ta đã sử dụng nhiều cách ngụy trang khác nhau để bí mật theo phe của Ross Ulbricht, sau đó hợp tác với FBI và Bộ An ninh Nội địa, nội ứng ngoại hợp đánh rớt toàn bộ tập đoàn ‘Con đường tơ lụa’. Sau khi trùm ma túy bị bắt, kẻ bí mật huyền thoại này trở thành anh hùng chấn động một thời, nhưng ngay sau đó, cuộc điều tra của FBI phát hiện ra anh ta đã lợi dụng lúc làm nội ứng tiếp xúc với việc kinh doanh ma túy, thu được một số tiền đen khủng lên tới hàng triệu đô la Mỹ”. Lâm Khoa nhìn qua bóng lưng Bộ Trọng Hoa, lạnh lùng nói: “Nhìn xem, giới hạn giữa anh hùng và tù nhân chính là gần như vậy đấy, có khi gần đến mức ngay cả một khối huân chương cũng nhét không lọt, có đúng hay không?”
“……”
Bộ Trọng Hoa rốt cục quay người nhìn lại hắn, “Tôi đã nghe nói qua cố sự này, cho nên anh cũng là đang bộc lộ cảm xúc à?”
Lâm Khoa khách khí nói: “Cũng không phải. Tôi chỉ là nhìn thấy cách nói chuyện và làm việc của đội trưởng Bộ trong khoảng thời gian này giống như biến thành người khác, đoán đại khái tâm tình của anh cũng không hẳn là rất tốt, nói ra để làm sinh động hạ bầu không khí thôi.”
“Cho dù là ai bị đưa đến Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thì tâm tình cũng sẽ không tốt thôi”, Bộ Trọng Hoa nhấc lên một bên lông mày, hờ hững nói: “Tính tình của tôi chỉ là có chút hơn người bình thường.”
Sắc mặt Lâm Khoa có chút thay đổi, không khí tĩnh lặng kéo căng hết sức căng thẳng, lại chỉ thấy Bộ Trọng Hoa gật đầu, quay người đi trở về phòng làm việc của mình.
Ầm một tiếng cửa bị đóng lại, Bộ Trọng Hoa kéo ra ghế làm việc ngồi xuống, mười ngón dùng sức vuốt tóc ra sau, ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình máy tính đen sì, cùng cái bóng mơ hồ của mình đối mắt nhìn nhau.
Nếu có người nhìn thấy sắc mặt của anh giờ phút này, nhất định sẽ vô cùng hoảng sợ khác một trời một vực với thần sắc lúc bình thường, thậm chí sẽ hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.
Không thể là dạng này, anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Đây không phải là bộ dáng mà Ngô Vu thích.
Bộ Trọng Hoa mở to mắt, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, mở ra rút lấy một điếu, cắn giữa hàm răng nhóm lửa, nhưng không hút, đặt ở bên cạnh để nó tự đốt tự diệt, sau đó bật máy tính lên kết nối server ‘cà rốt’, thuần thục leo lên darkweb, mở chỉ mục địa chỉ của DarkWiki, vừa muốn kết nối đến Rãnh Mariana, bên tai lại đột ngột vang giọng nói lạnh lẽo của Lâm Khoa:
“Trùm buôn thuốc phiện sau khi bị bắt, kẻ bí mật huyền thoại trở thành anh hùng chấn động một thời, mà có khi khoảng cách giữa anh hùng và tù nhân lại gần đến nỗi ngay cả một huân chương cũng nhét không lọt……”
“Anh nghe qua cố sự đồ long anh hùng chưa, đội trưởng Bộ?”
Trong giây lát thất thần, ngón tay đặt trên con chuột của Bộ Trọng dừng lại, ánh mắt vô ý thức dừng một lát, đột nhiên nhìn thấy bên dưới Rãnh Mariana có mấy link kết nối, bên trong lít nha lít nhít các đường link tra cứu có một loạt từ tiếng Trung —— Trà Mã Cổ Đạo.
Top 10 thế giới, lượng giao dịch số 1 Châu Á, tại Đông Nam Á là trang web duy nhất có thể cùng Cá Mập phân cao thấp, đây cũng là nền tảng thương mại điện tử darkweb duy nhất hỗ trợ tiếng Trung.
Đôi mắt Bộ Trọng Hoa hơi nheo lại trong sương khói lượn lờ, con chuột từ đường link kết nối đến Rãnh Mariana hơi dời xuống, ấn mở ——
Đột nhiên lúc này “Ong” một tiếng, điện thoại để trên mặt bàn rung lên, hiện ra tin nhắn mới từ Ngô Vu:
【 Vụ án bắt cóc có tiến triển, người nam mặc đồ cổ trang chụp được kẻ bắt cóc.】
Sắc mặt Bộ Trọng Hoa khẽ biến, vừa cầm điện thoại di động lên, tin nhắn thứ hai theo nhau mà tới:
【 Em có chuyện muốn nói với anh.】
“Cậu là nam chụp ảnh không có việc gì lại đi photoshop thành như vậy làm gì hả?!”
“Tôi tôi tôi chỉ theo trend nên tùy tiện photoshop một chút……”
“Con mẹ nó cậu cái này mặt gầy! Cái này độ bão hoà ánh sáng! Cái này kính sát tròng, mắt to, kéo dài chân! Qua 1800 lớp filter!! Mẹ tôi ơi cậu lại còn cho mình thêm son môi?! Cậu sờ lương tâm mình xem nó không đau sao?!”
“Tôi tôi tôi tôi tôi biết sai tôi lần sau không dám nữa……”
“Cậu biết? Cậu biết cậu sai ở chỗ nào hả? Cậu nói cho tôi nghe một chút đến cùng cậu sai ở đâu hả?!”
Thành phố Tân Hải quận Ngũ Cao trong một toà chung cư nào đó, kỹ trinh thám khẩn trương vạn phần nhìn chằm chằm máy tính, cảnh sát hình sự chen lấn cả phòng. Dương Thành Đống cầm theo một máy ảnh DSL đem người đàn ông mặc đồ cổ trang…… người đàn ông mặc Hán phục chặn ở góc phòng, so sánh người thật với ảnh chụp không sai biệt lắm chính là đem Lý Vinh Hạo photoshop thành Dương Thừa Lâm, giờ phút này đang run lẩy bẩy ngồi xổm trên mặt đất, mắt thấy lập tức sắp khóc lên.
Vợ chồng Lý Vinh Hạo và Dương Thừa Lâm
Đúng vậy, hắn chẳng phải chỉ là photoshop bình thường thôi sao, hắn chỉ là photoshop xong lại thuận tay xóa luôn hình gốc thôi mà, hắn đến cùng sai ở đâu mới đưa tới một phòng đầy cảnh sát hình sự của cục công an chứ?!
“Dương phó!” Kỹ trinh thám bỗng nhiên đứng dậy, “Hình gốc đã khôi phục, mau đến xem!”
Dương Thành Đống oán hận quay người bổ nhào đến trước máy vi tính, sau khi được xử lý kỹ thuật, nền bức ảnh bị xóa trong quá trình photoshop cuối cùng cũng hiển thị ra trước mặt mọi người, có một nhân viên vệ sinh mặc áo màu cam ở đằng xa – là kẻ bắt cóc!
“Có ngay mặt không? Ngay mặt có không?”
“Không có”, kỹ trinh thám nhanh chóng lật qua mấy tấm ảnh nữa, mười phần khó xử: “Đây là bức rõ ràng nhất trong tất cả, ầy, khoảng cách đều chụp góc nghiêng và mặt sau, hai tay, eo, hai chân đều chụp được, kẻ bắt cóc lại còn mang theo mũ cùng khẩu trang, căn bản không có cách phân biệt đặc thù ngũ quan”.
Dương Thành Đống đứng dậy dùng sức lau mặt: “Đệt!”
Một bên khác Ngô Vu lại cúi người đứng trước máy vi tính xách tay, đem hình ảnh kẻ bắt cóc phóng lớn lên, nhíu mày quan sát hồi lâu.
“Ai, cảnh sát Tiểu Ngô có phát hiện sao?” Kỹ trinh thám thuận miệng hỏi.
“…… Ừ”. Ngô Vu lại lật qua mấy bức ảnh chụp, mơ hồ ứng tiếng: “Mà cũng như không có gì.”
Kỹ trinh thám lơ đễnh, chờ cậu cẩn thận chu đáo nhìn màn hình xong, mới cầm lại máy tính mình.
Trong phòng cực kỳ hỗn loạn, Liêu Cương vừa gọi điện thoại cho cảnh sát canh giữ ở nhà Đào gia hỏi thăm tình huống, Dương Thành Đống nắm lấy nam sinh lớn tiếng ồn ào buộc hắn nhớ lại các chi tiết ở hiện trường, nam sinh thế mới biết mình quấn vào một vụ án bắt cóc, bị dọa đến nổi mấy cảnh sát hình sự đều không thể đem hắn từ trong góc tường lôi ra ngoài…… Ngô Vu lui lại mấy bước, đứng tại phía trước cửa sổ, nhìn qua một phòng ồn ào này, há miệng ra tựa hồ muốn nói cái gì.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhìn qua từng bộ chế phục lo lắng, khẩn trương, sải bước, bờ môi lại từ từ khép lại, do dự một chút lấy ra điện thoại di động nhắn wechat cho Bộ Trọng Hoa.
—— Cơ hồ là vừa biểu hiện gửi đi thành công, một giây sau điện thoại di động vang lên, là Bộ Trọng Hoa gọi đến, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Em muốn nói gì với anh?”
Ngô Vu quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, cửa kính mơ hồ chiếu ra nửa bên mặt cậu, thanh âm nhẹ mà chần chờ: “…… Em nhìn thấy ảnh chụp được kẻ bắt cóc, mặc dù đối phương không lộ mặt……”
Bộ Trọng Hoa đánh gãy cậu: “Em có phải đã nhìn ra cái gì không?”
“Em cảm thấy……”
“Đừng nói cho anh, anh không nghe.”
Ngô Vu thốt nhiên dừng lại, điện thoại hai đầu hoàn toàn tĩnh mịch, sau lưng tiếng gào thét cùng tiếng bước chân đột nhiên phá lệ vang dội.
“Anh đã nói qua cái gì, Ngô Vu?” Một lúc lâu sau tiếng nói ủ dột của Bộ Trọng Hoa rốt cục cũng lần nữa vang lên, từng chữ đều trực tiếp chấn động màng nhĩ cậu: “Em sớm muộn cũng sẽ có một ngày nhất định phải trở thành một cảnh sát có thể tự mình đảm đương, nghiêm khắc thực hiện, kỷ luật nghiêm minh, trở thành đối tượng để tất cả ánh mắt tập trung vào, thậm chí là trở thành người dẫn đầu và là nòng cốt quan trọng nhất. Tất cả mọi người khi nhắc đến tên em liền biết em có công huân hiển hách gì, trình độ bọn họ tôn kính em phải tương đương với trình độ em e ngại ma tuý, nếu không em từ trong Địa ngục bò lên chỉ là vì bị ném trở về thôi sao?”
“Em……”
“Bọn họ không thể vĩnh viễn để em đơn đao xông vào trận địa, ác long cũng biết rằng đầu tiên muốn phá hủy được Đồ Long Đao phải cần đến lưỡi đao sắc bén nhất, cho nên em nhất định phải trở thành người cầm lấy thanh đao kia.”
Yết hầu Ngô Vu như bị ngăn chặn, nói không nên lời.
“Đem thả âm mở ra”. Bộ Trọng Hoa trầm giọng ra lệnh, “Bất luận em từ trên tấm ảnh nhìn ra cái gì, mặc kệ đúng hay sai, hiện tại liền quay đầu nói cho tất cả mọi người biết, anh ở trong điện thoại bên này nghe em nói.”
Một tay Ngô Vu chăm chú đặt trên bệ cửa sổ nhôm, năm ngón tay thon dài khớp xương trắng bệch.
“Đem thả âm mở ra”, cậu nghe thấy đối diện ngữ điệu Bộ Trọng Hoa chậm lại: “Anh ở chỗ này cùng em”.
Ngô Vu cúi đầu thật sâu xuống, đầu đội lên cửa sổ thủy tinh, giữa yết hầu giống như có cái gì thiêu đốt. Điện thoại bên kia truyền đến tiếng hít thở bình ổn của Bộ Trọng Hoa, trọn vẹn qua nửa ngày, Ngô Vu rốt cục để điện thoại di động xuống ấn nút khuếch đại âm thanh, quay người đối mặt với gian phòng huyên tạp rối ren, thanh âm có một chút khàn khàn:
“Tôi cảm thấy tay của kẻ bắt cóc đã từng đánh ghita”.
Đầu tiên là kỹ trinh thám cách cậu gần nhất, sau đó là Liêu Cương, Dương Thành Đống, sau đó là các vị cảnh sát hình sự chi đội Ngũ Cao.
Tất cả mọi người dần dần an tĩnh lại, đều nhìn Ngô Vu, Liêu Cương nghi hoặc từ dưới mặt đất ngước lên tung ra một câu: “…… Tiểu Ngô?”
Dương Thành Đống hỏi: “Căn cứ vào đâu?”
Đối mặt với nhiều cảnh sát hình sự nhìn chăm chú như vậy vẫn để cho Ngô Vu cảm thấy căng cứng, nhưng cậu mặt ngoài chỉ là hơi mở ra ánh mắt khác, đưa tay chỉ chỉ màn hình máy tính trước mặt kỹ trinh thám, “Hình 3”.
Dương Thành Đống nháy mắt, kỹ trinh thám lập tức mở ra tấm ảnh thứ ba vừa được phục hồi về bản gốc, chỉ thấy phần thân trái của kẻ bắt cóc từ phía bên phải của tấm ảnh, tay trái của hắn tự nhiên buông thõng bên hông và không mang găng tay cao su.
“Hình dạng bàn tay trái của kẻ bắt cóc khác với những người bình thường. Hình dạng của ngón trỏ, ngón giữa và ngón đeo nhẫn rất phẳng, có những vết da trắng mờ ở đầu ngón áp út và ngón giữa, đó là những vết tích được hình thành sau khi lớp sừng bong ra, có vết chai trên phần bụng dưới và kén bàn tay ngón giữa. Điều này là do khi đàn guitar lỡ trượt và làm đứt dây cung, trong quá trình câu dây cung, khó tránh khỏi việc các ngón tay cọ xát theo chiều ngang với dây đàn, đặc biệt là các đầu ngón tay tiếp xúc với chủ âm trên đàn guitar, chỉ gảy đàn guitar lại càng dễ hình thành nên vết chai và vết phồng rộp ở khu vực này.”
“Chờ đã, chờ đã”, Dương Thành Đống tư duy rất nhạy cảm, lập tức bắt đầu trêu chọc: “Không phải chơi đàn tranh cũng sẽ bị chai sao? Dương cầm nữa?”
Ngô Vu nói: “Anh nói đúng, nhưng cổ cầm khi phát dây cung đều là gắn giáp* vào, chân giáp phát dây đàn, dùng đến dây đàn loại này nói rõ điều kiện kinh tế tương đối tốt, bắt cóc tống tiền cũng sẽ không chọn gia đình bình thường ra tay. Còn dương cầm thì tương tự như dây lụa, và cũng không phải là thứ mà người bình thường có đủ khả năng để luyện tập, hơn nữa, khi đánh phím, vị trí vết chai sẽ hướng về phía đường nối móng nhiều hơn, gây nứt nhưng không gây phồng rộp.”
Giáp hay còn gọi là móng giả dùng khi đánh cổ cầm
Gian phòng bên trong nghị luận ầm ĩ, Dương Thành Đống vô ý thức bắt chước một chút động tác đánh đàn, sau đó dò xét đầu ngón tay của mình.
“Mấu chốt nhất là, các anh lật đến những hình phía sau sẽ thấy, hình 6 phóng to lên ở góc dưới cùng sẽ xem được mu bàn tay phải của kẻ bắt cóc”. Ngô Vu dừng một chút, chỉ thấy kỹ trinh thám lập tức trượt qua mấy tấm, “Trái ngược hoàn toàn với tình trạng tay trái bị cắt trụi, tay phải có khoảng 2 đến 3 mm móng, điều này là do chân giáp có tác dụng gảy dây trầm tốt hơn và âm bội lớn hơn, gảy đàn cũng thuận tiện hơn trong các bản nhạc có nhịp độ nhanh, đây là đặc điểm tay điển hình của những người chơi đàn guitar.”
Gian phòng mọi người đưa mắt nhìn nhau, Dương Thành Đống tiến lên đoạt lấy con chuột, liền lật qua mấy bức, vẫy gọi cấp dưới: “Có phải một trong những thực tập sinh mới tới trong đội chúng ta từng học guitar đúng không?”
“Đúng, là Tiểu Triệu!”
“Kêu hắn chụp hai tay gửi qua.”
Cấp dưới vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh nhận được hình ảnh thực tập sinh gửi tới, Dương Thành Đống một tay rút lấy điện thoại so sánh với trên màn hình laptop, nhất thời biểu lộ kinh ngạc khó tả, đứng người lên nói không nên lời.
Cả phòng yên tĩnh, không người lên tiếng.
Thật lâu Dương Thành Đống rốt cục nhìn về phía Ngô Vu: “…… Cậu làm sao nhìn ra được, chẳng lẽ cậu cũng chơi đàn ghita?”
“—— Cậu làm sao thấy được mã tử ban ngày kia là giả mạo?” Trong thoáng chốc thanh âm Cá Mập vang lên bên tai, như cách tầng nước sâu không rõ rệt.
Ngô Vu đứng dưới tầm mắt tập trung của mọi người trong phòng, một tay chống trên bệ cửa sổ sau lưng, muốn nói lại thôi.
“Ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn quá vàng”. Cậu nghe thấy thanh âm của mình còn mang theo ba phần ý cười, “Người ăn phấn sau khi hút hàng, sẽ dễ lâm vào trạng thái nửa mê mang, lâu dài đυ.ng vào giấy bạc liền có thể nướng vàng cả ngón tay, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, các mã tử khác khi bị thẩm vấn đều vô cùng gấp gáp, duy chỉ có con ngươi của hắn có tốc độ chuyển động chậm hơn người khác, hẳn là vừa hút phấn xong nên tinh thần chưa kịp hồi phục. Có thể đi vào phòng VIP của sòng bạc, mã tử vốn là không cho phép đυ.ng vào phấn, cho nên tôi cảm thấy khả năng hắn giả mạo là lớn nhất, tùy tiện thẩm vậy mà đúng.”
Ban đêm sân thượng gió mát phất qua, Cá Mập quay đầu trên dưới dò xét cậu một chút, trên mặt có chút kinh ngạc không che giấu được.
“…… Ở nơi như này vậy mà còn có một người có tố chất như cậu”. Một lúc lâu sau nụ cười chậm rãi nổi lên từ đáy mắt của trùm ma túy, tựa hồ mang theo rất nhiều thâm ý: “Đông gia nhất định rất coi trọng cậu đúng chứ?”
“Ngài quá khen”. Ngô Vu rủ xuống ánh mắt bắn ra khói bụi, ở dưới ánh sao lộ ra vẻ tuổi trẻ, nhu hòa mà khách khí, mỉm cười nói: “Làm nghề này chúng tôi đều dựa vào con mắt kiếm cơm, tôi chỉ là người không có việc gì thích đoán mò mà thôi.”
Ngô Vu ngẩng đầu, ánh mắt lại không nhìn cả phòng cảnh sát này, cậu nhìn qua mặt đất cười tự giễu:
“Tôi chỉ là người không có việc gì thích đoán mò mà thôi”.