Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ầy, chính là đoạn này”. Kỹ trinh thám phân cục Ngũ Cao cầm một cây bút gõ gõ lên màn hình.

Từ Vương Cửu Linh của phân cục Nam Thành đến phân tích viên của phân cục Ngũ Cao, tất cả kỹ trinh thám trên đời này đều yêu cách cầm bút gõ lên trên màn hình, có thể là do sở thích gia truyền độc quyền đời đời truyền lại của ngành nghề này. Mấy người đều tiến tới nhìn ảnh HD từ màn hình giám sát, nhưng so với vừa rồi kỳ thật cũng không rõ hơn bao nhiêu —— góc chết camera là giống nhau, chỉ có thể chụp tới lưng, chân và một cánh tay của kẻ bắt cóc, ngay cả ót cũng không thấy, hoàn toàn không có cách nào phân tích ra bất kỳ vẻ đặc thù bề ngoài gì.

“Khoảng cách lần liên hệ trước của bọn bắt cóc với gia đình nạn nhân đã qua bốn tiếng, qua điều tra phát hiện ra số điện thoại đối phương sử dụng chính là mạng lưới quay số điện thoại nặc danh, loại server này đặt ở nước ngoài, giá trị truy tìm cơ bản không lớn.” Dương Thành Đống bưng lấy một bát mì thịt kho tàu Khang Sư phó sột sột ăn, một bên ăn một bên mặt âm trầm: “Tôi vừa gọi điện thoại để cảnh sát hình sự hiện trường thuyết phục một nhà Đào Chính Khánh, đem 444.444 NDT kia nhét trở về thùng rác, mặt khác ở khu vực lân cận cũng bày ra lượng lớn cảnh sát mặc thường phục mai phục, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hi vọng bọn bắt cóc sẽ quay trở lại thùng rác lấy tiền.”

Liêu Cương ngạc nhiên nói: “Anh không phải kiên trì bọn cướp không màng tài chỉ cần mệnh sao?”

Dương Thành Đống thẹn quá hoá giận: “Tôi không phải là bị cảnh sát Ngô đội các cậu làm nghẹn họng rồi sao?!”

Trung tâm tranh luận cảnh sát Ngô ngoảnh mặt làm ngơ, đang theo dõi từng lần một phát lại của video 25 giây, nhíu mày không nói gì.

“Các cậu tại sao lại cãi vã?” Lúc này cửa lại lần nữa truyền đến tiếng bất mãn quát lớn của Tống Bình, Liêu Cương Dương Thành Đống đồng thời quay đầu lại, mọi người nhao nhao dừng bước chân: “Tống cục!”

Tống Bình sau lưng mang theo Bộ Trọng Hoa, căn bản không có tâm tư cùng người khác chào hỏi, sải bước đi đến phòng vật chứng đổ ập xuống hỏi: “Tình huống bây giờ thế nào?”

Tất cả mọi người nhìn thấy sếp lớn Tống phản ứng đều là hổ khu chấn động hoa cúc xiết chặt, bởi vì bây giờ căn bản không có tình huống gì cả. Không có tình huống chính là tình huống xấu nhất, không biết bọn bắt cóc là dự định qua tầm vài ngày vài đêm nữa sẽ liên lạc lại với gia đình người bị hại, hay là không làm gì cả, đã làm thì làm cho xong dứt khoát triệt để gϊếŧ chết con tin, nếu như cuối cùng sống không thấy người chết không thấy xác, vậy thì việc vui này cũng lớn lắm.

“Quả thực phế vật!” Tống Bình một chưởng vỗ trên bàn, cả giận nói: “Người trong nội bộ mạng công an cảnh giới cao, đi nhà trẻ đón có một đứa bé, vậy mà có thể để cho bị bắt cóc được!”

Tất cả mọi người không dám nói lời nào.

“…… Lão Tống à”, Hứa Tổ Tân hắng giọng một cái, nhẹ nói: “Ông cảm thấy vụ án bắt cóc này có khả năng liên quan đến Vạn Trưởng Văn không, hoặc là dứt khoát chính là do Bành Uyển một mình diễn xuất ca hí kịch?”

Loại suy đoán này không phải là không có căn cứ, Vạn Trưởng Văn đến nay vẫn không nằm trong lòng bàn tay của cảnh sát, nếu như khoảng thời gian này gã đang tích cực tìm kiếm con đường lén xuất cảnh, rất có thể sẽ muốn mang theo nòi giống quý giá và quan trọng nhất, cháu trai đích tôn ba tuổi—— Có mang họ giống gã không đều không quan trọng, dù sao con trai là được.

Về phần Bành Uyển, ai biết cô ta đến cùng có hận người cha ruột năm đó ném mình xuống nước hay không? Vạn Trưởng Văn không có cái gì khác, chỉ có tiền bạc mấy đời xài không hết, con người đứng trước tiền bạc có thể biến thành dạng gì đều không tốt để bàn luận.

Thần sắc Tống Bình một mảnh lo lắng: “Hoặc là liền nhân cơ hội này bắt lấy đám người họ Vạn kia, hoặc là tựa như ba mươi năm trước, lại một lần nữa trơ mắt nhìn xem bọn họ nghênh ngang đào tẩu khỏi quốc cảnh, sau đó quay người trả thù gϊếŧ chết cảnh sát!”

Nếu như nói vừa rồi mọi người chỉ là không dám nhìn sắc mặt của sếp lớn Tống, thì lần này chính là sắc mặt của Bộ Trọng Hoa không một ai dám xem xét.

Cả phòng câm như hến, đúng vào lúc này chỉ nghe có người ho lên, —— “Không có ý tứ.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, là Ngô Vu.

Tống Bình hiện tại vừa nhìn thấy mặt của Ngô Vu liền thiên đầu vạn tự, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không biết là con heo nhà mình…… củ cải trắng nhà mình ủi củ cải trắng nhà người khác hay là củ cải trắng nhà người khác câu dẫn củ cải trắng nhà mình: “Cậu thì thế nào?”

Ngô Vu cũng không để ý tới người bên ngoài, chỉ chỉ vào màn hình dưới góc phải hỏi phân tích viên: “Có thể đem góc này phóng lớn lên chút không?”

“Có thể, nhưng lớn nhất cũng chỉ có nhiêu đây—— Ầy. Pixel có chút mơ hồ, anh nếu còn muốn nhìn rõ thêm chút thì phải đưa đến trung tâʍ ѵậŧ chứng của Cục thành phố, kỹ thuật của chúng tôi ở chỗ này không đạt được.”

Ngô Vu đưa tay ngừng lại phân tích viên, nhíu mày kéo video 25 giây kia đi đi về về mấy lần, Dương Thành Đống nhịn không được hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì?”

“……”

Dương Thành Đống lần này cảm thấy mình là thật bị nhắm vào: “Hắc tôi nói này cảnh sát Tiểu Ngô ——”

Ngô Vu đứng dậy đánh gãy hắn: “Tôi hình như biết vì sao bọn bắt cóc không lấy tiền đi rồi”.

“Cái gì?!”

Sắc mặt tất cả mọi người đồng thời thay đổi, chỉ thấy Ngô Vu điểm một góc phải dưới màn hình: “Chỗ này có người.”

Bộ Trọng Hoa bước nhanh tiến lên, gạt ra Dương Thành Đống và Liêu Cương, mấy cái đầu ghé vào trước màn hình—— Chỉ thấy video ở giây thứ 5 góc phải dưới đột ngột xuất hiện một khối màu lam nhạt, chiếm diện tích màn hình ngay cả 14 cái móng tay cũng chưa tới, nửa giây sau liền biến mất, nếu như không phải Ngô Vu để cho phân tích viên phóng lớn lên, bằng vào mắt thường căn bản không chú ý đến.

Video đến giây thứ 12 khối màu lam nhạt này lại xuất hiện một lần nữa, lần này diện tích đã được mở rộng lên khoảng 1 cm vuông, kéo dài chừng hai giây rưỡi; Ở giây thứ 19, khối màu lại xuất hiện và trở nên rõ ràng hơn, nhưng nó bị dịch chuyển khoảng 10 mét cho đến khi màn hình đóng băng lại thành vòng cung.

(Là một dạng ending effect ở cuối mỗi video khi chúng ta xem phim hoặc YouTube thường thấy)

“Đây là cái gì?” Dương Thành Đống vặn cái mũi ghé vào trước màn hình LCD: “Cảm giác không nặng lắm, giống như có cảm giác tung bay, đây là…… đây chẳng lẽ là hoa văn?”

“Nhìn xem thì giống mép váy”. Bộ Trọng Hoa cau mày nói, “Chẳng lẽ lúc bọn bắt cóc xuất hiện có một người mặc váy đứng ở chỗ này?”

Dương Thành Đống: “Ôi nha đờ mờ!”

“Chúng ta trước tiên giả thiết nó đúng là váy”. Ngô Vu cầm con chuột ở trên màn ảnh vòng quanh khối màu: “Loại váy này mặc lên người tương đối lớn, áo cưới thì không phải màu sắc này, có thể là cổ trang hoặc là loại kia…… Loại váy mà các nhân vật phim hoạt hình hay mặc”.

Kỹ trinh thám nhỏ giọng xen vào: “Ý anh muốn nói là Hán phục hoặc đồ cosplay hả……”

Ngô Vu gật gật đầu, ánh sáng nhạt chiếu vào đáy mắt chuyên chú của cậu: “Người này ban đầu xuất hiện tại chỗ cách kẻ bắt cóc khoảng chừng ba mươi mét, ở giữa còn cách một vài cột đèn đường và mấy gốc cây, nói cách khác sẽ không trở thành trở ngại cho kẻ bắt cóc, bởi vì giữa ban ngày xung quanh có du khách là bình thường, người qua đường cũng sẽ không nghi ngờ kẻ bắt cóc ăn mặc như công nhân vệ sinh. Nhưng anh thấy đấy khi cô ta đi từ vị trí này đi đến vị trí này, cô ta ngày càng đến gần kẻ bắt cóc”. Tầm mắt mọi người đều theo con chuột ở trên màn ảnh chuyển động: “Mép váy xuất hiện trong màn ảnh tư thái có biến hóa, nói rõ cô ta có dừng lại, có đi lại, có thay đổi đủ loại góc độ……”

“Cô ta đang quay phim”. Ngô Vu đè xuống nút tạm dừng, trầm giọng nói: “Lúc ấy tại hiện trường tốc độ gió ngay cả lá cây cũng không lay động, váy lại bay lên là do tư thế đang quay vòng”.

—— Nói cách khác, người quay phim này có thể sẽ quay trúng bọn bắt cóc, mà bọn bắt cóc cũng phát hiện ra điểm này!

Dương Thành Đống liền giống như bị điện giật nhảy dựng lên, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, lãnh đạo của hắn Hậu cục trưởng đã vọt thẳng ra ngoài, kém chút đυ.ng phải chủ nhiệm kỹ trinh thám đang chạy vào: “Đưa ra giám sát đầy đủ một lần nữa! Ai đã chụp ảnh vào thời điểm đó! Xuất ra chân dung!”

Bầu không khí cả phòng lúc này đã thay đổi, Tống Bình thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhịn không được chống nạnh dò xét Ngô Vu: “Thị lực của cậu thật sự không tệ, bây giờ là 5 giờ rồi phải không?”

Ngô Vu không lên tiếng. Lúc cậu đứng dậy quần áo phía sau lưng cũng theo động tác buông lỏng, sau đó cậu đem hai bên ống tay áo cuốn lên khuỷu tay, bên tóc mai mơ hồ có thể thấy được dấu vết mồ hôi.

Kỳ thật vốn không nóng, phòng vật chứng có điều hòa. Nhưng cậu mới vừa rồi phân tích một chuỗi lời nói dài như vậy ở trong căn phòng toàn cục trưởng và chủ nhiệm, trở thành tâm điểm để tất cả mọi người tập trung ánh mắt vào, khiến cậu vô cùng không được tự nhiên, chỉ là không ai có thể phát hiện ra thôi.

“A, đúng vậy, ánh mắt của Tiểu Ngô luôn luôn không tệ”. Hứa Tổ Tân thấy phản ứng Ngô Vu vô cùng lãnh đạm, sợ Tống Bình ở trước mặt mọi người xấu hổ, tranh thủ thời gian tiếp một câu: “Vậy bản án này hiện tại xử lý thế nào, tổng cục thành phố xử lý sao?”

Tống Bình nghĩ nghĩ, chỉ Bộ Trọng Hoa: “Trước khi xác định thân phận và động cơ của bọn bắt cóc áp dụng quy định né tránh quy tắc khai thác đối với chi đội trưởng Bộ. Ngoài ra vụ án này thành lập tổ chuyên án, do tổng cục thành phố xử lý, mỗi người chia cục điều cảnh lực tham gia, người phụ trách hành động cộng đồng giao cho Liêu phó chi đội cùng Dương phó chi đội đảm đương.”

“Rõ!”

“Một khi phát hiện Bành Uyển cùng Vạn Trưởng Văn ở giữa có tồn tại quan hệ, nhất định phải lập tức báo cáo lên chính quyền thị uỷ, cũng báo cáo lên Bộ công an cục thành phố Tân Hải”. Tống Bình ngón trỏ chỉ trước mũi Dương Thành Đống cùng Liêu Cương, nghiêm khắc nói: “Tổ chuyên án do hai cậu đảm đương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù là thi thể cũng được! Hiểu chưa?!”

Hai người đồng thời sợ hãi: “Đã rõ!”

Tống Bình chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng vật chứng, Hứa Tổ Tân lại chỉ trước mũi Bộ Trọng Hoa cùng Liêu Cương một lần nữa, cắn răng, sau đó bước nhanh đi theo Tống Bình.

Trong phòng chỉ còn lại Bộ Trọng Hoa, Ngô Vu, Liêu Cương cùng Dương Thành Đống bốn người, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bầu không khí lập tức từ cuồn cuộn sóng ngầm biến thành giương cung bạt kiếm.

Dương Thành Đống nhìn đông ngó tây, phát hiện mình lấy một địch ba, thế đơn lực bạc, vũ khí có tính sát thương duy nhất chỉ có nửa bát mì Khang Sư Phó thịt kho tàu trong tay, nhưng bất đắc dĩ không có lý do gì để khai chiến, chỉ có thể từ trong lỗ mũi biểu đạt ra khinh thường cùng cao ngạo: “Hừ!”

Bộ Trọng Hoa ngoảnh mặt làm ngơ: “Liêu Cương”.

“Dạ!”

“Đi điều hồ sơ giao tiếp của Bành Uyển trong khoảng thời gian này, gặp người nào, nói lời gì, mua qua thứ gì, ghi chép đi lại có bất kỳ cái gì dị thường, chú ý kĩ cô ta phải chăng có tiếp xúc gì với Vạn Trưởng Văn bên kia hay không. Đi làm ngay!”

Liêu Cương lập tức quay người chạy ra phía ngoài: “Rõ!”

“—— Ai khoan khoan, chờ đã”. Dương Thành Đống lập tức sư xuất nổi danh, cái mũi không phải cái mũi con mắt không phải con mắt: “Tôi không nghe lầm chứ chi đội trưởng Bộ? Anh không phải là cần tránh vụ án này sao, từ đâu ra khẩu khí quơ tay múa chân lớn như vậy hả?”

Bộ Trọng Hoa ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn, đưa tay đem tóc mai đen nhánh của Ngô Vu vuốt ra sau, thấp giọng nói: “Anh không có cách nào tham dự vụ án này, Liêu Cương trình độ phá án chỉ tương đối, rất nhiều chi tiết em phải tự mình chú ý nhìn chằm chằm. Giống vừa rồi như thế rất tốt, có phát hiện gì phải kịp thời lấy dũng khí nói ra, ngàn vạn không thể lùi bước, có biết không?”

Ngô Vu chần chờ một lát, mới xoa mũi cười nhẹ: “…… Em không có kinh nghiệm gì……”

“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Dương Thành Đống cảm giác mình giống như nhận lấy một nhục nhã to lớn: “Các người có thể đừng ở trước mặt tôi giả dạng thành sói vẫy đuôi hay không?”

Bộ Trọng Hoa nhíu mày nhìn xem Ngô Vu: “Em sớm muộn cũng sẽ có một ngày phải trở thành trinh sát viên một mình đảm nhiệm, mà em bây giờ cũng không kém bất kì ai, rất nhiều người phá án hơn mười năm ở tuyến một đều không rõ ràng bằng em, tại sao lại phải cảm thấy mình kém hơn những người kia?”

Dương Thành Đống: “Những người kia là ai? Các người đang cue* tôi hả? Chờ đã các người chính đang cue tôi đúng không?!”

(*cue: ngôn ngữ mạng của giới trẻ TQ, có nghĩa là đá xéo, lôi kéo một người để làm bàn đạp cho chính mình.)

Ngô Vu muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào mở miệng, đành phải cúi đầu xuống: “Em biết, em chỉ là……”

Động tác này của cậu để lộ ra một cần cổ trắng nõn, mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da phá lệ rõ ràng, chạy vào trong chiếc áo màu trắng. Ngô Vu từ hàm dưới đến vai và cổ đường cong cơ hồ giống như tượng tạc trong sách giáo khoa, vô cùng hoàn mỹ, cổ áo mở ra ba cúc, từ góc độ Bộ Trọng Hoa nhìn, vừa vặn có thể trông thấy dưới lớp vải vóc mơ hồ lộ ra một chút vết tích ở xương quai xanh.

Bộ Trọng Hoa đưa tay rất tự nhiên cài lại cúc áo thứ ba cho cậu, lại nghĩ tới cái gì đó: “Đúng rồi, đừng đi theo bọn họ ăn mì tôm, ăn lâu dài sẽ ảnh hưởng đến dạ dày cùng sự khoẻ mạnh của não bộ. Anh vừa rồi đã đặt cơm lươn nhím biển cho em, đợi chút nữa sẽ đưa tới phân cục Ngũ Cao, em nhớ kỹ phải ăn lúc còn nóng.”

Lạch cạch một tiếng cái nĩa lọt vào tô mì ăn liền, Dương Thành Đống âm thanh run rẩy: “Cái gì sự khỏe mạnh của não bộ? Ai bị ảnh hưởng đến sức khỏe não bộ? Bộ Trọng Hoa có phải anh cố ý không, con mẹ nó nói lại cho tôi nghe xem?!”

“Dạ”. Ngô Vu rốt cục ngẩng đầu, miễn cưỡng nhấc nhấc khóe môi: “Vậy anh về trước chờ em nha, vụ án này em sẽ nắm chặt xử lý, hi vọng sẽ không kéo dài quá lâu”.

Hai người bọn họ nhìn nhau đứng đấy, một bên khác Dương Thành Đống quả thực muốn điên lên: “Các người tại sao phải ở trước mặt tôi đóng gay! Các người cố ý! Các người là cố ý diễn cho tôi nhìn đúng không!! Lão tử hôm nay nếu có thể để một hạt cơm lươn tiến vào cổng lớn phân cục Ngũ Cao lão tử liền không mang họ Dương nữa!!!”

Vừa dứt lời Hậu cục trưởng trở về, trong tay mang theo một túi thức ăn ngoài, nghi ngờ nói: “Cái này là của ai thế? ‘Ngô Vu, phòng xử lý video, phòng Vật chứng, phòng Điều tra Kỹ thuật, Tầng 3, căn phòng Công an Ngũ Cao’…… cảnh sát Tiểu Ngô? Cháu định ăn cơm à?”

Bộ Trọng Hoa thần thái tự nhiên nhận lấy: “Cám ơn Hậu cục ạ”. Sau đó đưa cho Ngô Vu.

Dương Thành Đống: “………… Ai đến đem tên họ Bộ này mời ra ngoài cho tôi!!”

Hậu cục ngược lại không quá để ý người khác trong phòng làm việc ăn cái gì, nhưng bà nhìn xem một hộp cơm lớn siêu cấp xa hoa, cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt chua xót, trong lòng tự nhủ đầu năm nay thanh niên thật là biết hưởng thụ: “Cái kia…… phân tích viên vừa trả lại video hoàn chỉnh chưa qua xử lý, các cháu phân tích cơ bản đều đúng cả, lúc kẻ bắt cóc lật thùng rác xác thực có người tại hiện trường chụp ảnh —— Duy nhất chỉ có một điểm, người kia là nam, mảnh vải ở góc màn hình là tay áo cổ trang của cậu ta. Cái này cũng vừa vặn giải thích vì sao kẻ bắt cóc không lập tức chú ý tới anh ta đang làm gì.”

Hoàn toàn chính xác, nếu như là một cô gái mặc trang phục lộng lẫy, rất nhiều người phản ứng đầu tiên sẽ là bên cạnh cô ấy người chụp ảnh cho không, nhưng nếu là nam thì sẽ không lập tức nghĩ tới điểm này.

“Cô đã cho người làm sắc nét video lên độ phân giải HD hình ảnh người đàn ông mặc đồ cổ trang, sau khi làm xong liền lập tức bắt đầu theo dõi nơi ở và thông tin nhận dạng của người này.” Hứa cục nói: “Căn cứ vào báo cáo tại hiện trường, bọn bắt cóc cũng không có dấu hiệu quay trở lại lật thùng rác, cho nên hiện tại chỉ có thể gửi hi vọng vào tấm ảnh của người đàn ông mặc đồ cổ trang sẽ chụp được mặt kẻ bắt cóc”.

Công viên giải trí nước thứ bảy đông nghịt người, đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi vụ bắt cóc xảy ra, không có tin tức gì về những kẻ bắt cóc và chúng cũng không liên lạc với người nhà con tin.

Trong tấm ảnh của người đàn ông mặc đồ cổ trang đến cùng là có chụp được mặt kẻ bắt cóc hay không? Liệu kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc như giấy báo tử có đến lấy?

Không khí xung quanh vô cùng lo lắng, chỉ có kỹ trinh thám muốn nói lại thôi, nửa ngày rốt cục lần nữa lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: “…… Người ta gọi đó là Hán phục……”
« Chương TrướcChương Tiếp »