- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 94
Phá Vân 2: Thôn Hải
Chương 94
Tống Bình nhìn chằm chằm Bộ Trọng Hoa, trọn vẹn hơn mười giây sau huyết áp toàn thân bay thẳng đỉnh đầu, bỗng nhiên có chút hiểu được ý tứ của anh, chấn kinh, mờ mịt, khó có thể tin đồng thời va chạm tim, để nét mặt của ông trống rỗng.
“Cháu…… Các cháu…… Các cháu……”
Ông muốn nói các cháu sao có thể càn rỡ như thế, muốn nói cha mẹ của cháu sợ là nửa đêm sẽ hù chết chú, muốn nói là chú lúc đầu liền không nên để hai thanh niên các cháu ở chung một chỗ; Nhưng thiên ngôn vạn ngữ phun lên cổ họng, cuối cùng hội tụ thành một câu phát ra từ nội tâm gầm thét:
“…… Các cháu vậy mà có thể lêu lổng suốt cả đêm!”
Dừng một chút, ông vô ý thức cảm giác được mình hình như chưa bắt trúng trọng điểm, câu nói thứ hai là:
“Chính cháu đi giải thích với hai người phụ nữ kia, cũng đừng trông cậy vào chú hỗ trợ!”
Hai người phụ nữ kia chính là chỉ Hách Tú Quyên và Tống Hủy. Mặc dù Tống phu nhân tư tưởng luôn luôn tương đối cởi mở, nhưng đó cũng là cùng tuổi nên bác gái mới có thể tương đối suy nghĩ thoáng ra, loại sự tình chấn kinh này vẫn là ngoài ý liệu.
“Chú sớm nên nghĩ đến, chú sớm nên nghĩ ra cháu nhiều năm như vậy không chịu nói chuyện yêu đương, lúc ấy chú còn tưởng rằng cháu chỉ là……” Tống Bình hai mắt chạy không, đứng tại kia lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ đây? Về sau chú xuống dưới làm sao giải thích với ba mẹ cháu đây? Đã nhiều năm rồi, cháu sao lại cho chú một bất ngờ lớn như vậy hả?”
Bộ Trọng Hoa nói: “Cháu không có ý gì khác, chính là về sau vạn nhất xảy ra chuyện gì, xin chú quan tâm Ngô Vu một chút, chú nếu như thực sự không có cách nào tiếp nhận cũng có thể làm như không nghe thấy.”
Tống Bình lập tức: “Nói bậy nói bạ, không có vạn nhất chuyện gì hết!”
“Vậy coi như chú nói vô ích đi!”
Tống Bình không hổ là người ba mươi năm qua sóng to gió lớn gì cũng đều gặp qua, cưỡng ép ổn định lại hô hấp, rốt cục trấn tĩnh lại: “Cháu thật không có đυ.ng đến con gái và cháu ngoại của Vạn Trưởng Văn?”
Bộ Trọng Hoa trả lời rất bình thản: “Cháu sẽ không làm việc dư thừa.”
Tống Bình biết anh sẽ không, lấy thủ đoạn của Bộ Trọng Hoa căn bản không cần làm ra tình cảnh lớn như vậy, sống không thấy người chết không thấy xác mới là phong cách của anh. Lão cục trưởng hít vào một hơi, bực bội vặn lên lông mày mắng, nói: “Vậy vụ án bắt cóc này coi như khó giải quyết.”
—— Bộ Trọng Hoa sáng thứ bảy vội vàng không kịp chuẩn bị đưa đến cục công an thẩm vấn nửa ngày, tận đến giờ phút này, mới rốt cục từ miệng Tống Bình biết được vụ án bắt cóc ly kỳ từ đầu đến cuối.
Bành Uyển, năm nay 31 tuổi, làm việc trong một công ty sản xuất thiết bị ở thành phố Tân Hải, mẹ mất cách đây năm năm và kết hôn vào bốn năm trước, con trai duy nhất tên Tào Trạch chào đời cách đây 3 năm. Là một phụ nữ trẻ với ngoại hình và xuất thân bình thường, nhưng gia đình cô lại có một danh tính khác thường: Cô là con gái duy nhất còn sống của Vạn Trưởng Văn.
Ba mươi năm trước, Vạn Trưởng Văn chế thuốc phiện bị cảnh sát bắt, hốt hoảng chạy trốn, bởi vì thuyền quá tải không thể chạy, nên hắn đem vợ và con vứt xuống nước, tự mình mang theo một giỏ vàng thỏi lén qua Miến Điện. Về sau hắn ở Tam Giác Vàng có một nhà máy sản xuất ma túy, có không biết bao nhiêu vợ lớn vợ nhỏ, nhưng cũng có thể là do đời này làm đủ trò ác, không ai sinh con cho lão, nói cách khác cô con gái năm đó bị hắn vứt đi vậy mà thành huyết mạch duy nhất của hắn trên đời này.
Vạn Trưởng Văn người này tư tưởng phong kiến ngu muội đặc biệt nghiêm trọng, nỗi sợ lớn nhất của hắn không phải ngày nào đó đột nhiên bị cảnh sát bắt lấy, mà là không có con trai —— Không có con trai là không có cách nào đối mặt với cha mẹ, không có con trai thì như bị người khác chọc thủng cột sống, không có con trai thì chết cũng không thể nhắm mắt. Cảnh sát Trung Quốc đối với loại tâm lý này của hắn lại nghiên cứu đến mười phần thấu triệt, cho nên qua nhiều năm như vậy một mực không hề từ bỏ hướng bắt đầu này. Mặc dù Bành Uyển từ nhỏ đến lớn một mực đi theo mẹ lẻ loi hiu quạnh, ba mươi năm qua đều chưa từng liên hệ với người cha trên danh nghĩa này, nhưng số căn cước công dân của cô một mực nằm trong danh sách cảnh báo của hệ thống công an, đi du lịch, tìm nơi ngủ trọ, đi học, đi bệnh viện, mỗi một động tĩnh đều nằm trong lòng bàn tay cảnh sát, trên hồ sơ nội bộ vĩnh viễn ghi cô là con gái duy nhất của trùm buôn thuốc phiện.
Ngay tại loại tình huống này, cô lại còn có thể bị người khác bắt cóc.
Chiều thứ sáu Bành Uyển tan ca sớm, năm giờ rưỡi đi tới trường mẫu giáo đón con trai, sau đó thì mất liên lạc. Cha mẹ chồng gọi mấy cuộc điện thoại đều biểu hiện tắt máy, ban đầu nghĩ là có thể do điện thoại hết pin, nhưng tận tới đêm khuya bảy tám giờ cũng không thấy bóng người; 8:30 chồng của Bành Uyển, Đào Chính Khánh tăng ca về nhà, nghe xong cũng gấp, tới lúc gấp rút vội vàng khắp nơi gọi điện thoại hỏi thăm đồng nghiệp của Bành Uyển, lại đột nhiên nhận được một một số điện thoại nặc danh, bọn cướp yêu cầu vô cùng đơn giản ——
“Vợ và con của anh đang trong tay tôi, đưa tiền, nếu không gϊếŧ con tin.”
Sau đó tiếp đến chính là tiếng la khóc khàn cả giọng của Bành Uyển và đứa con trai ba tuổi trong điện thoại.
Bộ Trọng Hoa phản ứng đầu tiên là: “Đào gia rất có tiền?”
Tống Bình nói: “Không, không có tiền.”
“Vậy bọn cướp muốn bao nhiêu?”
“Vấn đề chính là ở đây”. Tống Bình dừng một chút, chậm rãi nói: “Tiền chuộc là 444,444 nhân dân tệ.” (Mình đoán là hơn 1 tỷ 5… nhỉ? ui mình ngu ba cái đổi tiền này lắm ai biết chỉ mình dớii)
“Cái quái gì đây, cướp ngân hàng à?”
Đừng nói Bộ Trọng Hoa, rất nhiều cảnh sát thâm niên cả một đời đều chưa từng thấy qua bọn cướp loại này, nói là đòi tiền chuộc, không bằng nói là giấy báo tử vong của con tin cho các thành viên trong gia đình!
Bộ Trọng Hoa nhíu mày hỏi: “Đào gia cầm ra được?”
“Nói đi cũng phải nói lại, cũng coi như là một sự trùng hợp”. Tống Bình quả thực muốn cười khổ: “Đào gia là gia đình phổ thông công nhân viên chức, nhưng hai tháng trước cha của Đào Chính Khánh mua xổ số trúng thưởng, hàng xóm đồng nghiệp bạn bè thân thích tất cả đều biết, tiền thưởng sau khi đóng thuế, vừa vặn còn lại 449,500 NDT”.
—— 444,444 NDT.
“Vậy bọn cướp nghĩ gì mà cố ý lưu lại 5,056 tệ không lấy?!”
“Gia đình Đào Chính Khánh bị sợ đến choáng váng, đòi 444.444 liền đưa 444.444, ngay cả dư thêm một tờ tiền cũng không dám, một mình mẹ chồng bỏ tiền vào thùng rác cạnh sông trước cửa công viên nước sáng nay, bố chồng ra cửa sau sân chơi đợi con tin, chồng thì một mình ở nhà bấm điện thoại cố định đợi kẻ bắt cóc gọi đến; Nhưng mà không ngoài dự liệu chính là bọn bắt cóc lỡ hẹn, tiền chuộc trước cửa công viên giải trí không động đậy, cửa sau cũng không đợi được con tin, thẳng tới giữa trưa Đào Chính Khánh mới nhận được cuộc điện thoại nặc danh, bọn bắt cóc chỉ để lại ba chữ.
“Ba chữ gì ạ?”
Tống Bình gương mặt âm u, từng chữ nói ra nói: ——’Anh chờ đi’.
“Anh chờ đi?” Liêu Cương mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
“Đúng vậy” —— Dương Thành Đống đứng tại trước video theo dõi kéo dài ngữ điệu, một mặt bực bội gõ gõ đồng hồ: “Ầy, đến bây giờ đã qua ba tiếng, bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện thoại tới!”
Văn phòng đội kỹ thuật phân cục Ngũ Cao người đến người đi, thu thập camera giám sát, xử lý, khám nghiệm hiện trường, điều tra thăm hỏi…… Phóng tầm mắt nhìn tới vô số cảnh sát đi đường mang theo gió. Hứa Tổ Tân, Hậu Thúy hai vị phân cục trưởng đều ở đây, đôi mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình 4×5 trước mặt, 20 cái màn hình đồng thời chiếu ra camera theo dõi cùng ngày cửa trước và cửa sau khu vui chơi.
“Sau đó nhà chồng của Bành Uyển liền báo cảnh sát?” Liêu Cương nhịn không được hỏi.
“Báo cái rắm, vợ với con cậu bị bắt cóc cậu dám báo cảnh sát không?”
“……”
“Tám mươi phần trăm vụ án bắt cóc báo cảnh sát đều bởi vì không đủ tiền chuộc, mặt khác hai mươi phần trăm là sau khi gϊếŧ chết con tin, còn lại có thể xuất ra tiền thì không ai báo cảnh sát cả”. Dương Thành Đống là thật sự chán ghét chi đội Nam Thành, đối với Liêu Cương cũng rất không khách khí, chỉ thiếu điều treo lên mặt mấy chữ cậu là củi mục hay sao mà cái gì cũng hỏi vậy hả: “Vụ án này sở dĩ có thể trình lên, là bởi vì mẹ chồng vừa nghe đến không thể nhận lại cháu trai, liền ngồi tại chỗ trên đường quỳ xuống đất khóc rống, vừa vặn cảnh sát tuần tra đi ngang qua nhìn thấy, tại chỗ liền đem toàn bộ câu chuyện kể nguyên lành, lập tức hoả tốc thông báo cho trung tâm chỉ huy, nửa giờ sau tình tiết vụ án đặt ở trên bàn tôi. Ầy, còn nóng hổi mới ra lò đây, tôi đoán chừng bọn bắt cóc lúc này cũng chưa chạy được bao xa”.
Lúc này đột nhiên bên cạnh thân truyền đến tiếng Ngô Vu: “—— Chính là hắn?”
Mấy người đồng thời quay đầu, chỉ thấy Ngô Vu đang nhìn chằm chằm vào một người trên màn hình, màn hình góc trên bên phải xuất hiện nửa cái bóng lưng của công nhân bảo vệ môi trường, bởi vì góc chết nên chỉ có thể hiện ra phần lưng cùng chân, nhìn không thấy đầu. Hắn cúi người từ trong thùng rác bới một lát, sau đó hẳn là ngồi dậy, đem nắp thùng rác đậy lại, bước chân khẽ động liền biến mất khỏi màn hình.
“Ánh mắt cậu không tệ, đội trinh thám vây quanh nhìn nửa giờ mới khóa chặt hắn”. Dương Thành Đống lạnh lùng nói: “Đáng tiếc là chúng ta trước mắt chỉ có một đoạn video duy nhất có sự xuất hiện của hắn, trước vào sau khi bọn bắt cóc xuất hiện đều nằm trong góc chết, càng không quay tới mặt hắn.”
Hứa Tổ Tân sờ lấy cái cằm tròn vo, như có điều suy nghĩ hỏi: “Bọn bắt cóc không lấy tiền?”
Dương Thành Đống đối mặt với Hứa cục thái độ xấu cũng thu liễm, nói: “Vấn đề là ở đây, hắn thật đúng là không có cầm. Túi rác đen đựng 444,444 nhân dân tệ được mẹ chồng Bành Uyển đặt trong thùng rác này, nhưng video mọi người cũng nhìn thấy đấy, tên bắt cóc lật ra nửa ngày nhưng cái gì cũng không mang đi, sau đó cảnh sát tuần tra lại lôi túi tiền kia ra, hiện còn đang nằm trong ngực của người nhà bọn họ ôm khóc”.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Liêu Cương vuốt chân mình nghi ngờ nói: “Cái này bọn cướp giống như chỉ là muốn xác định tiền ở nơi đó, nhưng lại không nghĩ sẽ cầm, đây rốt cuộc là……”
Đây rốt cuộc xuất phát từ tâm lý gì?
“Xuất phát tâm lý biếи ŧɦái muốn hành hạ người nhà con tin!” Dương Thành Đống đem chén trà đặt mạnh trên mặt bàn, nước trà văng khắp nơi: “Cậu nhìn số tiền chuộc đi, tử tử tử*, lại nhìn cách bọn chúng hành động, một bên công khai muốn tiền một bên lại khắp nơi ám chỉ con tin sẽ bị gϊếŧ, cái này rõ ràng chính là đặc biệt muốn tra tấn tâm lý gia đình con tin, chỉ muốn mạng!”
(*Số 4 trong tiếng trung đồng âm với chữ ‘Tử’ – có nghĩa là chết, theo quan niệm của người Trung thì số 4 là một con số không may mắn, ở đây bọn bắt cóc đòi số tiền chuộc chứa tận 6 con số 4)
Ngoại trừ Ngô Vu ra tất cả mọi người ở đây đều đã từng xử lý qua vụ án bắt cóc, biết đúng là có loại bọn bắt cóc như vậy, nhất thời đều trầm mặc.
“Không màng tài chỉ muốn mạng, loại bắt cóc như vậy căn bản không thiếu tiền, chính là chỉ muốn trả thù!” Dương Thành Đống phất tay chỉ ra ngoài cửa phòng họp: “Các người cảm thấy cả gia đình Đào Chính Khánh toàn là người bình thường thì có thể rước lấy thù đòi mạng lợi hại cỡ nào? Các người hiện tại còn cảm thấy tôi mời họ Bộ đại gia kia đến đây chỉ đơn thuần là ở không muốn đi gây sự thôi hả?!”
“……”
Trong văn phòng tiếng người vẫn huyên náo, tiếng bước chân vội vàng, tiếng gào vẫn liên tiếp, nhưng không gian trước video theo dõi này lại đột nhiên lâm vào trạng thái cứng đờ khó tả.
“Thế nhưng mà……” Liêu Cương trong lòng cảm thấy vô cùng hoang đường, lại không biết từ chỗ nào phản bác, thiên ngôn vạn ngữ ngăn ở yết hầu: “Thế nhưng mà ——”
“Nhưng mà cái gì? Bộ Trọng Hoa không phải là người như vậy? Không có trải qua mất mát thống khổ cha mẹ đều mất thì không có cách nào phỏng đoán nội tâm của hắn có tồn tại loại suy nghĩ trả thù này không. Bộ Trọng Hoa cho dù phạm án cũng không làm thô thiển như vậy? Nếu không phải mẹ chồng của người bị hại khóc rống trên đường trùng hợp bị cảnh sát tuần tra phát hiện, toàn gia đình này căn bản không dám đi báo án!”
Dương Thành Đống hai tay ôm ở trước ngực, liếc xéo Liêu Cương đang muốn nói cái gì, đột nhiên bị Ngô Vu đánh gãy: “Không đúng, nếu có chủ tâm tra tấn sẽ không hành động như vậy”.
Dương Thành Đống một mặt không kiên nhẫn: “Hắc, làm sao cậu biết……”
“Nếu như tôi là bọn bắt cóc, muốn tra tấn toàn gia đình người bình thường này, tuyệt sẽ không dùng một phương pháp tàn bạo như vậy để bắt con tin ngay trong vòng đầu tiên và chỉ để lại ba chữ ‘anh chờ đi’. Ý nghĩa của ba chữ này quá mơ hồ, có thể là lợi dụng sự chờ đợi cùng lo lắng để tiếp tục tra tấn gia đình người bị hại, cũng có thể lý giải thành một loại cá chết lưới rách oán giận chửi mắng, rất dễ dàng liền sẽ để cho tinh thần Đào gia lập tức sụp đổ, thậm chí làm ra quyết định ‘Không lý trí’—— Trên thực tế bà lão đúng là bên đường quỳ xuống đất khóc rống mới có thể bị cảnh sát tuần tra phát hiện đặt câu hỏi”. Ngô Vu nhìn qua Dương Thành Đồng, ngón trỏ gõ gõ lên video theo dõi: “Trong quá trình ngược đãi tinh thần này, ‘Hi vọng’ là đạo cụ mấu chốt nhất, tại mỗi một khâu bên trong đều sẽ bị tước đoạt lặp đi lặp lại lặp đi lặp lại. Một người hiểu rõ quá trình tra tấn tinh thần sẽ biết được trình độ và giới hạn tiếp nhận tâm lý của người bị hại, sẽ không ở ngay vòng đầu tiên liền để người bị hại nghĩ lầm trò chơi đã trực tiếp kết thúc, quá trình tra tấn tâm lý ‘cá chết lưới rách’ kiểu này không có gì thú vị cả”.
Dương Thành Đống chớp mắt, vừa mở miệng muốn tranh luận, lại bị Ngô Vu bình ổn ép trở về: “Ngoài ra còn có một điểm rất trọng yếu chính là, mục đích của tra tấn tâm lý trong các vụ án bắt cóc bình thường, tiền chuộc chỉ là hình thức vì mục đích thật sự của bọn bắt cóc cũng không phải là lấy được tiền, vì thế nên chúng cũng sẽ không trực tiếp tiếp xúc với tiền. 444,444 NDT, con số này nhìn như thỏa mãn điều kiện để trở thành hình thức tra tấn tâm lý, nhưng bọn bắt cóc ngay tại vòng thứ nhất liền tự mình xuất hiện ở hiện trường, thậm chí còn lật thùng rác để xác nhận tiền ở đó, loại tâm lý trực tiếp tiếp xúc thân thể với tiền này, ám chỉ đối phương rất có khát vọng với tiền, cũng không phù hợp với đặc thù của hành vi ‘không màng tài chỉ cần mệnh’ trong tiêu chuẩn ngược đãi tâm lý”.
…… Lúc này Dương Thành Đống lòng tràn đầy ‘thế nhưng’ lại nói không ra lời: “Nhưng có lẽ hắn chỉ là muốn xác định một chút tiền có đủ hay không thì sao? Hắn có lẽ chính là nghĩ nên đếm rõ ràng……”
“Không có khả năng”. Ngô Vu chỉ video: “Bọn bắt cóc từ lúc bới thùng rác cho đến khi đứng dậy rời đi bất quá hai mươi lăm giây, còn phải tính đến móc rác rưởi, tháo miệng túi, trừ phi hắn làm trong ngân hàng, người bình thường trong nhiêu đó thời gian làm sao có thể đếm rõ hơn bốn mươi xấp tiền giấy?”
Xung quanh yên tĩnh.
“Không —— Không đúng , vẫn là không đúng!” Dương Thành Đống bối rối, mặt đỏ lên trừng mắt với Ngô Vu: “Cậu nói thế nào đều không phải là tình huống tuyệt đối, cậu làm sao dám khẳng định bọn bắt cóc đυ.ng vô tiền là bởi vì muốn tiền, có lẽ hắn có tư duy khác hẳn với người thường thì sao? Có thể hắn không có việc gì làm nên đi xác nhận tiền nằm ở đâu thôi thì sao?!”
Liêu Cương nhịn không được: “Lão Dương anh nói như vậy cũng quá cưỡng từ đoạt lý rồi……”
Ngô Vu lại cất giọng nói: “Ừ, anh nói không sai. Cho nên bây giờ anh còn cho rằng bọn bắt cóc là Bộ Trọng Hoa không?!”
!!
Dương Thành Đống như trong mộng mới tỉnh, bỗng nhiên ngây dại.
—— Bất luận là Bộ Trọng Hoa thuê hung hay là tự mình hành động, hắn chỉ cần xác nhận tiền chuộc có đặt đúng chỗ hay không bằng cách nhìn xem người nhà họ Đào sáng sớm có đi tới ngân hàng hay chưa là được, hoặc là tra tài khoản ngân hàng của Đào gia, căn bản không cần chạy tới moi thùng rác ngay dưới camera giám sát đầy trời.
Nói cách khác lập luận của Dương Thành Đống ngược lại đã đem Bộ Trọng Hoa lôi ra ngoài, rồi tự mình đi vô!
“Tôi —— Cậu……”
“Tiền chuộc sáu số 4 khẳng định có ý nghĩa, nhưng bọn bắt cóc muốn tiền cũng không phải là giả”. Ngô Vu thanh âm nhẹ nhàng trở về, nói: “Tôi cảm thấy điểm phá án vẫn là phải rơi vào tấm vé xổ số kia, một vụ bắt cóc tống tiền tài bình thường, động cơ trả thù chiếm không lớn.”
Dương Thành Đống mở tròn con mắt chớp nửa ngày, rốt cục chính mình cũng không thuyết phục được mình, hậm hực nghiêng đầu sang chỗ khác giả bộ nhìn máy giám sát, không nói một lời.
“…… Tôi cảm thấy cảnh sát Ngô nói rất có đạo lý”. Lúc này cục trưởng Ngũ Cao – Hậu Thuý cuối cùng cũng mở miệng, trịnh trọng chuyển hướng Ngô Vu hỏi: “Vậy cháu có suy nghĩ gì về vụ án này không, cảnh sát nhỏ?”
Ngô Vu chưa từng trước mặt nhiều người xa lạ như vậy phát biểu kiến nghị phản bác của chính mình, nhưng vừa rồi thật là khống chế không nổi, bây giờ bị cục trưởng Hậu hỏi trước mặt như thế, lại trầm mặc xuống.
“Bắt cóc trẻ em có thể là đơn độc gây án, nhưng lại bắt thêm một người phụ nữ trưởng thành, kết hợp với số tiền chuộc kia khả năng kết hợp gây án là khá lớn”. Cậu mở ra ánh mắt khác nhìn về phía màn hình giám sát, né tránh cái nhìn chăm chú của mọi người: “Về phần bọn bắt cóc vì sao lại để tiền ở đó rồi bỏ đi, cái này cháu cũng nghĩ không thông…… Cháu không hiểu nhiều về phá án, vẫn là nghe lãnh đạo vậy”.
Dương Thành Đống đang làm bộ vô tình lắng tai nghe xem cậu có cao kiến gì, nghe vậy kém chút phun ra một ngụm máu: “Hắc tôi nói cậu cái người này ——”
Đúng lúc này kỹ thuật viên trinh thám vội vàng đẩy cửa vào: “Hậu cục! Dương phó! Đã phân tích video xong, phòng vật chứng đã cho ra đoạn ngắn camera giám sát HD lúc đó!”
Hậu Thúy cùng Hứa Tổ Tân liếc nhau, hai người co cẳng liền phóng tới phòng vật chứng, Liêu Cương tranh thủ thời gian hướng Ngô Vu đưa mắt liếc ra ý ‘cùng đi xem thôi’.
Ngô Vu vừa mới chuyển thân di chuyển, đột nhiên bả vai bị nhấn một cái, quay đầu chỉ gặp Dương Thành Đống đang nhìn cậu chằm chằm, cặp mắt kia trời sinh tròn to nên lúc trợn ra còn lớn hơn, một bộ muốn kiếm cớ: “—— Khoan đã, cậu không hiểu nhiều về phá án?”
“Đúng vậy”.
“Vậy cậu vừa rồi phản bác tôi, chỉa mũi nhọn bới móc thiếu sót là chuyện gì?!”
Ngô Vu nói: “Tôi chỉ là……”
Ngô Vu tựa hồ không biết nên giải thích sao với hắn, hai người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc nửa ngày, Dương Thành Đống rốt cục cọ xát lấy răng từng chữ nói ra: “Cậu chỉ là nhìn tôi nghi ngờ Bộ Trọng Hoa, cho nên khó chịu đúng không?!”
Không khí yên tĩnh thật lâu, Ngô Vu hướng mắt nhìn mọi người bận rộn chung quanh, hơi tới gần thấp giọng nói:
“Đúng”.
Dương Thành Đống: ………………
Ngô Vu cười cười, ôn thuần khiêm tốn “Thật có lỗi”, sau đó quay đầu đi tới phòng vật chứng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 94