*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một góc nhỏ phòng đàn trong căn penthouse của họ Bộ lắm tiền
“Nghi phạm lúc ấy hai tay cầm chặt cổ chân cảnh sát Ngô, mà hai đầu gối cảnh sát Ngô lại kẹp ở hai bên đầu và cổ cô ta, hai người dựa vào một đôi tay chộp vào lan can trên cầu treo giữa không trung. Lúc tôi đuổi tới tình huống đã vô cùng khẩn cấp, một mình cảnh sát Ngô gánh trọng lượng hai người, trừ phi buông tay đạp cổ nghi phạm rơi xuống, hoặc là nhấc người lên nhưng cũng không thể tránh khỏi nguy hiểm do cổ chân bị túm chặt, nếu không thì nhất định phải mang theo cô ta cùng một chỗ bò lên. Nhưng……”
Thanh âm Bộ Trọng Hoa ngừng lại, sau bàn dài có người hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Trong phòng tra hỏi kỷ luật có hai mươi người ngồi, nhưng ngoại trừ hô hấp phập phồng ra thì cái gì cũng không nghe thấy, tiêu điểm ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở phía đối diện bàn dài vị chi đội trưởng Bộ đang ngồi kia.
Bộ Trọng Hoa hiếm thấy một thân đồng phục cảnh sát, áo sơmi xanh nhạt bên trong được ủi thẳng, áo khoác chế phục xanh đậm cùng quần tây làm nổi bật lên dôi chân dài của anh, dáng người điêu luyện rắn chắc toàn bộ đều bị giấu dưới lớp áo, bề ngoài nhìn xem chỉ thấy một thân cao gầy thẳng tắp, trang nghiêm lãnh đạm.
“Nhưng cảnh sát Ngô không chịu nổi”. Anh nói, “Nếu như các anh đi xem báo cáo giám định thương thế của cảnh sát Ngô, sẽ phát hiện ra cậu ấy lúc ấy đã gãy mất bốn cái xương sườn, toàn bộ đều nhờ ý chí hơn người mới có thể kiên trì treo người giữa không trung. Sau khi tôi ước định tất cả nguy hiểm, bảo đảm an toàn sinh mệnh cho cảnh sát Ngô thì chỉ còn một cách duy nhất đó chính là hành quyền pháp định gϊếŧ người, vì thế tôi nguyện ý gánh chịu hậu quả và tiếp nhận thẩm vấn cũng như tiếp nhận xử lý hậu quả.”
Sau bàn dài các cấp lãnh đạo khe khẽ bàn luận một lát, trong không khí truyền đến xì xào bàn tán, mỗi một âm thanh mập mờ đều có thể gián tiếp ảnh hưởng đến tương lai của vị chi đội trưởng trẻ tuổi nhất thành phố Tân Hải này.
Nhưng Bộ Trọng Hoa ngồi ngay thẳng, không có biểu cảm gì.
Trưởng phòng ngồi chính giữa bàn dài rốt cục cũng ngẩng đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Trong mắt anh, cảnh sát Ngô là người như thế nào?”
“Ngô Vu có tiềm lực trở thành một chuyên gia hình sự trinh sát”. Bộ Trọng Hoa trả lời vô cùng khẳng định: “Cậu ấy có phản ứng tuyệt đối, trực giác cay độc, sự nhạy cảm quan sát mà người bình thường khó có thể với tới. Tư duy logic của cậu ấy vô cùng nghiêm mật, đối với rất nhiều chi tiết trong vụ án hình sự đều thuần thục chính xác, duy chỉ có một điểm.”
Đối phương mừng rỡ: “Điểm gì?”
Bộ Trọng Hoa không lập tức phản ứng, như đang châm chước vài giây sau đó mới chậm rãi nói: “Không quá tự tin. Có thể là bởi vì số vụ án qua tay chưa đủ nhiều, có lẽ qua hai năm sẽ tốt lên.”
Đáp án này thật là giọt nước cũng không tràn, sau bàn dài lại một trận châu đầu ghé tai, lần này kéo dài đến mấy phút mới dần dần chìm xuống, người mới vừa nói lại mở miệng nhìn Bộ Trọng Hoa, chậm rãi hỏi:
“Vậy anh có đánh giá gì đối với tư tưởng giác ngộ của cảnh sát Ngô không?”
Bộ Trọng Hoa có chút ngoài ý muốn: “—— Tư tưởng giác ngộ?”
“Đúng vậy, phải chăng còn có chỗ nào cần tiến bộ không?”
Bộ Trọng Hoa hoàn toàn không rõ vấn đề này từ đâu nói đến, nhưng đối phương yên lặng nhìn qua anh, mấy cặp mắt có lực xuyên thấu đều tại thời khắc này như có như không ập tới.
“Tôi không biết ngài cụ thể chỉ ý gì, Ngô Vu có khi tương đối kích động, nhưng cậu ấy đối với công bằng, truy cầu chính nghĩa đều vô cùng thuần túy và tha thiết.” Bộ Trọng Hoa suy tư hồi lâu, mới lắc đầu: “Quả thật có chút ‘người nhìn chăm chú vực sâu quá lâu sẽ khó mà tránh khỏi trở thành vực sâu’, nhưng ở trong hiện thực, tuyệt đại đa số người lại bởi vì vậy mà càng thêm khao khát quang minh, Ngô Vu chính loại người như vậy”.
Anh dừng một chút, trong căn phòng yên tĩnh tăng thêm ngữ khí, nói: “Cảnh sát Ngô là người có tinh thần trọng nghĩa nhất tôi từng thấy qua, điểm này không thể nghi ngờ.”
Sau bàn dài mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, bầu không khí rốt cục cũng hơi linh động lại chút ít. Mấy lãnh đạo ngồi đầu đứng người lên, hai bên trái phải mọi người cũng nhao nhao đứng dậy, Bộ Trọng Hoa tiến lên bắt tay cùng bọn họ.
“Hôm nay chỉ tới đây thôi, cảm ơn sự phối hợp của anh, chi đội trưởng Bộ. Liên quan tới cái chết của Mã Ngân – nghi phạm buôn lậu thuốc phiện người Miến Điện, sau một tháng nữa nghị quyết sẽ truyền đến Cục công an thành phố Tân Hải.”
Trên gương mặt lãnh tuấn của Bộ Trọng Hoa, rốt cục cũng hiện lên nụ cười khách sáo ngắn ngủi: “Nên như vậy. Cảm ơn.”
Bộ Trọng Hoa đi ra khỏi toà nhà kiểm tra kỷ luật, điện thoại vừa mới khởi động lên, vô sốtin nhắn Wechat “Ting ting ting ting” tranh nhau chen lấn bật ra. Cửa sổ chat trên cùng của màn hình không ngừng nhấp nhô đổi mới, ban đầu là nội bộ cùng đồng nghiệp ở chi đội cục Nam Thành, rồi tới cấp dưới, sau đó là các huynh đệ ở đơn vị, các lão bạn học cũ nghe tin lập tức hỏi han, vuốt trọn vẹn mấy phút cuối cùng chỉ còn lại có một tin nhắn trong nhóm chat càn quét màn hình một cách đáng xấu hổ – không ai khác, chính là cậu học sinh nhỏ Thái Lân, gặp đại nạn không chết tất có phúc ——:
Thái Lân: 【 Các bạn ơi, đã đến giờ ăn tối rồi, các bạn ăn có ngon không?】
Thái Lân: 【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】
Thái Lân: 【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】
Liêu Cương: 【 Thái Lân, nếu cậu mà còn kêu bố của cậu đến làm một bữa tiệc đầy đủ cho cậu ăn, tôi sẽ kích cậu ra khỏi nhóm này!!】
Thái Lân: 【!! Liêu ca em sai rồi, vậy chúng ta trò chuyện cái khác đi. À phòng bệnh này đãi ngộ rất tốt luôn, nhờ có đội trưởng Bộ tự móc tiền túi chuyển em đến phòng VIP một mình, đội trưởng Bộ quả là lãnh đạo anh minh nhất, đội trưởng Bộ quả là mặt trời ấm áp nhất……】
Liêu Cương: 【 Thái Lân, tôi kể cậu một sự kiện 】
Thái Lân: 【 Đội trưởng Bộ chính là mùa xuân xán lạn trên núi loa kèn…… Chuyện gì ạ?】
Liêu Cương: 【 Đội trưởng Bộ đã chặn chúng ta ngay từ ngày đầu lập Group.】
Liêu Cương: 【 Bọn mình ở trong nhóm nhắn bất cứ tin gì anh ấy đều không nhìn thấy.】
Thái Lân: 【……】
Thái Lân: 【 Vậy nhóm chúng ta trò chuyện cái khác đi. Thời gian cơm tối đến rồi, tất cả mọi người ăn có ngon không?】
Thái Lân: 【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】
Liêu Cương: 【 Thái Lân cậu mà còn gửi đồ ăn cha cậu mang tới cho chúng tôi, chúng tôi liền kick cậu ra khỏi nhóm!!】
……
Đáy mắt Bộ Trọng Hoa lướt qua chút ý cười, đang muốn đóng lại cái group Nam Thành chi đội Chủ nghĩa Mác-Lê Nin gặp án tất phá giao lưu huyền học, đột nhiên điện thoại di động vang lên —— Lúc nhìn thấy người gọi tới trên màn hình, thần sắc hòa hoãn ở đáy mắt Bộ Trọng Hoa biến mất như thủy triều:
“Alo, chú Tống?”
Trò chuyện đối diện chính là Tống Bình, chỉ hỏi một câu: “Thế nào?
“Đã ra rồi ạ, nói là kết quả điều tra lần này trong vòng một tháng sẽ phát đến Cục Tân Hải“.
Điện thoại hai đầu đều không ai lên tiếng, chỉ có tín hiệu âm thanh rất nhỏ vang sào sạt.
Sau một hồi thanh âm Tống Bình rốt cục cũng vang lên lần nữa, từng chữ đều vô cùng nhẹ, lại vô cùng nặng, giống như là từ trong l*иg ngực rung ra đến:
“Những chuyện nhỏ nhặt kia chú đều không lo lắng, chú lo lắng chính là một chuyện khác. Liên quan tới vật tối hôm qua cháu gửi cho chú……”
Dưới bãi đỗ xe tầng lầu kiểm tra kỷ luật người đến người đi, không ai người chú ý tới trong chiếc xe này, chi đội trưởng Bộ của Phân cục Nam Thành đang một tay nắm điện thoại đặt bên tai, tay kia khoác lên trên tay lái; Không biết trong điện thoại di động nói gì, chỉ thấy kính chiếu hậu chiếu ra đôi mắt buông xuống của anh cùng khoé mắt sắc bén, nửa ngày sau mới hít thật sâu, hoàn toàn phun ra một hơi:
“Được, phương diện này cháu sẽ chú ý. Nhưng Ngô Vu ——”
Thanh âm của anh im bặt dừng lại, điện thoại đối diện cũng một mảnh lặng im.
Bộ Trọng Hoa không nói thêm gì nữa. Anh thở ra một hơi, nhắm lại hai mắt, sau đó cúp điện thoại đạp xuống chân ga, phát động ô tô lái về phía đường Mã Long.
G lớn màu đen ở tầng hầm chung cư tắt đèn tắt máy, Bộ Trọng Hoa không vội xuống xe, lấy điện thoại di động mở ra Wechat, lật đến liên hệ gắn sao duy nhất —— Ngô Vu, gửi một tin nhắn:
【 Xuống bãi đỗ xe, cho em xem thứ này.】
Màn hình trống rỗng, đối diện không lập tức trả lời, có thể là ngủ mất rồi.
Cũng có thể là thuần túy vừa mới bắt đầu sử dụng Wechat, còn chưa quen thuộc thỉnh thoảng kiểm tra tin nhắn.
Ngô Vu nhập viện nằm cùng phòng với Bộ Trọng Hoa, ngày Bộ Trọng Hoa xuất viện cậu cũng muốn xuất viện theo, mặc kệ bác sĩ phản đối kịch liệt vẫn kiên trì. Ở mặt này Bộ Trọng Hoa không cách nào ép buộc cậu, bởi vì khoảng thời gian này trình độ im ắng và ỷ lại của Ngô Vu đối với anh quả thực rất rõ ràng, ngay cả Liêu Cương đến thăm bệnh cũng cảm giác ra: “Sếp, vì sao mỗi lần em tới tìm anh thảo luận, Tiểu Ngô đều đưa mắt nhìn anh đi ra khỏi phòng bệnh, có phải anh còn giữ cái bật lửa của người ta không??”
Ngô Vu không có khả năng một mình nằm ở bệnh viện tiếp tục ở lại thêm mấy tháng, trong lòng của cậu sự tình còn nhiều, kiềm chế trầm mặc, không chỗ phát tiết, Bộ Trọng Hoa không muốn để cho cậu đợi một mình quá lâu. Thế là sau khi nói chuyện xong với Cục thành phố, anh mang Ngô Vu trở về nhà mình, bắt đầu mỗi ngày ba bận đem cậu đưa đến bệnh viện kiểm tra, sau đó mỗi tuần tái khám một lần, cho tới bây giờ nửa tháng cậu mới nhìn bác sĩ một lần, ngoại trừ còn cần thích hợp tịnh dưỡng, không thể vận động dữ dội ra thì đã không còn gì đáng ngại.
Hẳn là lại nằm chỗ nào ngủ thϊếp rồi, Bộ Trọng Hoa nhìn xem điện thoại nghĩ.
Anh từ bỏ ý nghĩ gọi Ngô Vu xuống, một bên cởi cúc áo chế phục, một bên cầm lấy áo thun ở chỗ ngồi phía sau, chuẩn bị thay đổi sang đồ thường xuống xe về nhà. Nhưng vừa mới chuyển người anh đột nhiên lại dừng lại, một loại suy nghĩ chưa bao giờ có đột nhiên từ sâu trong đáy lòng tự nhiên sinh ra, tựa như là dòng điện ẩn nấp nhỏ xíu trào lên dây thần kinh toàn thân, để anh quỷ xui thần khiến thu tay lại, sửng sốt một lát rồi đem từng cúc áo của chế phục cài trở lại.
“Đinh!”
Cửa thang máy mở ra, Bộ Trọng Hoa đi đến trước cửa nhà mình, nhịn không được lại quay người đối diện với cửa thang máy đánh giá cái bóng trên đó một lát, mới mở khóa vân tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Anh về rồi!”
Trong phòng khách rải đầy ánh sáng ấm áp, một đĩa cá ngân tuyết cùng một đĩa cải trắng xào đặt ở trên bàn ăn, bát đũa trắng men sạch sẽ đã dọn xong, trong phòng bếp nồi cơm điện biểu hiện chế độ giữ ấm. Bộ Trọng Hoa ánh mắt đầu tiên rơi vào ghế sofa lớn màu tuyết trắng, chỉ thấy trên đệm dựa trống rỗng không thấy bóng dáng, cửa thư phòng lại mơ hồ toả ra một mảnh ánh sáng nhạt quen thuộc.
—— Phòng đàn.
Bộ Trọng Hoa không cởi giày, giẫm lên thảm mềm ở thư phòng đẩy ra cửa phòng đàn, quả nhiên chỉ thấy một mặt bên gầy gò đang gối lên thảm thiên nga phủ đàn, quần áo cậu rộng rãi, trên tay đè một quyển sách mở ra, ngủ mất rồi.
Đèn áp tường vẩy vào đôi mắt đóng chặt của cậu càng lộ vẻ thon dài trên mi mắt, gương mặt tái nhợt trầm tĩnh, cái bóng đổ xuống từ mũi ra một vòng nhạt, tựa như là một quang ảnh mập mờ trong mộng cảnh kiều diễm.
Thần sắc Bộ Trọng Hoa có chút thay đổi, giống như thú săn chuẩn bị đến gần con mồi, cúi đầu dò xét Ngô Vu một lát, chỉ thấy cổ áo rộng của cậu bởi vì tư thế ngủ mà phía bên phải vai nghiêng xuống, từ dưới cần cổ thon dài mơ hồ lộ ra một góc hình xăm cạn màu mực, kéo dài đến xương bả vai, rồi bị ngăn dưới lớp vải vóc trắng tinh.
Anh biết dưới tầng vải vóc kia là hình dạng gì. Xương hồ điệp của Ngô Vu hết sức rõ ràng, đường cong cơ bắp chặt chẽ gọt mỏng theo động tác thở chập trùng, giống như xương cốt ưu nhã lưu loát kia lúc nào cũng có thể hóa thành một con chim bay, xoã ra đôi cánh tuyệt đẹp xông phá khỏi l*иg giam.
Một ngọn lửa nóng khó nói nên lời đốt cháy yết hầu Bộ Trọng Hoa, anh vô thanh vô tức cúi người, hôn lên khoé môi hơi mở ra của Ngô Vu.
……
Ngô Vu mơ mơ màng màng tỉnh, trong cổ họng phát ra tiếng lười biếng rất nhỏ “A?” âm thanh nghi vấn lập tức bị đẩy về yết hầu, hóa thành tiếng ma sát, dần dần dán trên thảm lông thiên nga xanh đậm, tích tụ ra mấy nếp gấp, lạch cạch một tiếng đem quyển sách dày cộm đẩy xuống mặt đất.
“…… A…… A!”
Ngô Vu kiệt lực ngẩng cổ tránh đi nụ hôn càng lúc càng thâm nhập, lộ ra yết hầu thon dài uốn lượn, lập tức quay đầu cười đưa tay nhặt sách. Nhưng mà lúc này Bộ Trọng Hoa một tay ngăn lại cổ họng cậu, tay kia đã đem sách nhặt lên, chỉ xem xét trang bìa, nhướn mày khàn khàn cười: “Anh hình như biết vì sao em lại ngủ thϊếp đi rồi”.
—— Carl · Vinh cách, 《 Hồng thư 》.
Ngô Vu nói: “Em chỉ là……” Sau đó ánh mắt chạm đến toàn thân Bộ Trọng Hoa, tiếng nói thốt nhiên dừng lại.
Bộ Trọng Hoa đứng ở trước mặt cậu, cứ như vậy như cười chế nhạo nhìn xem cậu, cặp mắt dưới mày kiếm chớp động lên hào quang, sau đó nhẹ nhàng đem sách đặt trên nắp dương cầm, lúc đưa tay chế phục ở vai hiện ra nếp uốn.
…… Nửa ngày Ngô Vu mới rủ xuống tầm mắt, hầu kết im lặng trượt đi, nhìn chằm chằm đôi giày da thủ công giẫm ở trên thảm Trình Lượng hỏi: “Làm sao vào nhà mà không cởi giày?”
Bộ Trọng Hoa không trả lời mà hỏi lại: “Anh trông thế nào?”
Ngô Vu không lên tiếng, hai gò má tựa hồ có chút phát nhiệt và mất tự nhiên.
“Hỏi em đó, hửm?” Bộ Trọng Hoa đưa tay nâng cằm cậu lên, cứ như vậy dán mũi vào cậu, “Anh trông như thế nào?”
Lông mi của Ngô Vu so với người thường dày và dài hơn rất nhiều, bởi vì mí mắt sâu, lúc rủ xuống sẽ càng rõ ràng hơn, cơ hồ sắp quét đến ngón cái của Bộ Trọng Hoa, một lúc lâu sau mới đem ánh mắt chuyển sang một bên khác, đổi chủ đề hỏi: “Anh hôm nay mặc như này là đi kiểm tra kỷ luật đúng không?”
Thanh âm của cậu có chút mất tiếng, giống như đang đặt ở trên lửa nhỏ nhẹ nhàng nướng vậy.
“Hai mươi người thay nhau thẩm vấn anh, kết quả xử lý phải đợi một tháng nữa mới truyền đến Cục công an Tân Hải. Trong lúc này phải tiếp nhận khảo sát, tùy thời giám sát, điện thoại 24 giờ duy trì trạng thái sẵn sàng nghe. Kết quả này như thế nào?”
Ngô Vu cười lên hỏi: “Sau đó anh sống trong tức giận, về đến nhà liền thẩm vấn em?”
Bộ Trọng Hoa hỏi lại: “Anh thẩm em có tác dụng không?”
Tay anh một mực kìm trên má Ngô Vu, bên trong ống tay áo chế phục lộ ra áo sơmi màu xanh nhạt, lại kéo dài với khớp xương cánh tay. Ngô Vu rốt cục cũng giương mắt lên nhìn qua con ngươi gần trong gang tấc của anh, trầm thấp cười: “Vẫn có tác dụng”. Sau đó đưa tay bắt áo sơ mi của anh kéo lại gần, ngửa đầu lên hôn anh, cảm giác được cái tay trên gương mặt đang lập tức trượt đến sau cổ cậu.
Ngô Vu khoảng thời gian này được tĩnh dưỡng và chăm sóc rất kỹ lưỡng, cảm giác chống đỡ hơi thở cuối cùng như trước kia cũng biến mất, cân nặng thậm chí tăng thêm hai kg, nhìn qua càng có năng lượng của tuổi trẻ. Cậu ngồi trên ghế đàn, mái tóc đen mềm bị vò trong lòng bàn tay Bộ Trọng Hoa, cả người hướng lên cướp lấy nụ hôn, vai cùng lưng bởi vậy mà thẳng tắp; Sau đó như độ cong của dây đàn từng chút ép đến cực hạn, cho đến khi lưng eo ngửa ra sau, xương bả vai chạm đến nắp dương cầm, mới tạm thời tách rời màn dây dưa dài dằng dặc này.
Cậu cứ như vậy từ đuôi đến đầu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Bộ Trọng Hoa, cùng vầng sáng cao trên trần nhà. Bộ Trọng Hoa không nhúc nhích nhìn chăm chú cậu, hô hấp bởi vì tự áp chế mà khàn khàn gấp rút, đột nhiên không nói một lời đưa tay nới lỏng cà vạt, quay đầu đi ra ngoài.
“Anh đi thay quần áo, ăn cơm thôi”.
Sau lưng truyền đến tiếng Ngô Vu: “Anh cởi ra cho em mặc được không?”
“Tại sao không mặc đồ của chính em?”
Ót của Ngô Vu gối lên lông thiên nga trên nắp đàn, dùng tư thế này quay đầu nhìn xem bóng lưng của Bộ Trọng Hoa, im lặng cười lên hỏi: “Vậy anh còn làm thế nào cởi ra cho em nhìn?”