“Báo cáo Liêu phó báo cáo Liêu phó, chúng tôi sẽ sớm có mặt tại Cầu Trữ Hà! Đã thông báo cho Thành Ủy, Văn phòng thành phố và chính quyền địa phương, bệnh viện huyện Ninh Hà cũng đã điều động xe cấp cứu và xe cứu hỏa cũng đang trên đường tới. Ước tính chúng tôi sẽ đến hiện trường sau 10 phút nữa….”
Còi cảnh sát thuận đường cao tốc lao vùn vụt, bên trong máy bộ đàm truyền đến tiếng nhân viên cảnh sát dồn dập, nhưng Liêu Cương ngoảnh mặt làm ngơ, từ nãy đến bây giờ lần thứ mười tám gọi vào số điện thoại Bộ Trọng Hoa mang theo, nội tâm cơ hồ đã muốn tuyệt vọng.
Tút tút tút ——
Cùng lúc đó, đường cao tốc cầu lớn.
Bộ Trọng Hoa một tay dùng lực, cả người Ngô Vu vượt qua cột cầu té ngã trên đất, thở gấp ngẩng đầu nhìn về phía anh. Nhưng Bộ Trọng Hoa không phản ứng, mặt trầm như nước buông thõng ánh mắt, một tay chộp lấy tay Ngô Vu một tay trả lời cuộc gọi trong tai nghe bluetooth: “Alo, Liêu Cương?”
“Quá tốt rồi đội trưởng Bộ anh rốt cục cũng nghe điện thoại! Bên kia tình huống thế nào? Xe cứu hỏa và xe cấp cứu đang trên đường đến, mười phút liền có thể……”
“Biết rồi”. Bộ Trọng Hoa trầm giọng đánh gãy hắn, ngẩng đầu hướng bốn phía băn khoăn một vòng, thu từng thi thể của những mã tử thiêu đốt vào đáy mắt, nói: “Ngô Vu bị thương rất nặng, xe cấp cứu đến không kịp, tôi chở em ấy tới bệnh viện huyện Ninh Hà trước, chuyện khác để nói sau đi.”
“Thế nhưng mà……”
Bộ Trọng Hoa không nghe tiếp, duy trì tư thế nửa quỳ trên mặt đất nhấn tắt trò chuyện, chuyển hướng Ngô Vu.
Ngô Vu đã chống đỡ không nổi trọng lượng toàn thân, hơn phân nửa người đều tựa ở bên cạnh cột cầu, co quắp trên mặt đường pha tạp bùn máu. Nhìn ở góc độ này cậu trông rất gầy gò, quần áo bên trên đều dính đầy vết máu cùng bụi đất, máu tươi thuận thái dương từng giọt xẹt qua gương mặt, rơi xuống cổ áo trắng thảm đến không nỡ nhìn.
Cậu cứ như vậy kinh ngạc nhìn qua Bộ Trọng Hoa, đôi môi khô khốc hơi há ra, giống như đang muốn hôn anh nhưng lại không dám.
Bộ Trọng Hoa làm như không nhìn thấy động tác nhỏ xíu này, từng chữ nói ra, hỏi: “A Quy là ai?”
Lúc nghe thấy hai chữ này trong nháy mắt huyết sắc trên mặt Ngô Vu mất hết, như bị làm Thuật Định Thân, nửa ngày mới lúng túng phun ra một chữ:
“Anh……”
“Từ nơi này đến bệnh viện huyện Ninh Hà mất bốn mươi phút, em có thể lựa ra lí do để ứng phó anh trong bốn mươi phút này, hoặc là có thể cái gì cũng không nói, sau bốn mươi phút một thân một mình đi đối mặt với Bộ công an và Cục Tân Hải.”
Bộ Trọng Hoa cúi ở bên tai Ngô Vu, mỗi một chữ đều lạnh băng mà rõ ràng:
“Nếu như bọn họ quyết định từ bỏ em, như vậy anh sẽ vì em làm một chuyện cuối cùng, đó là tự tay đưa em về Vân Điền.”
“Ngô Vu, chính em chọn đi.”
Ngô Vu mở to vành mắt, hỗn hợp máu và nước mắt ngưng kết tại khóe mắt, chiếu ra ánh đèn báo hiệu đỏ xanh phương xa giữa đồng hoang. Không biết qua bao lâu, trong gió rốt cục cũng chảy ra thanh âm nghẹn ngào của cậu: “…… Em không muốn quay về Vân Điền……”
Âm cuối khàn giọng đến cực hạn, hoảng hốt lại mang theo khó nói nên lời.
Cậu cúi đầu xuống thật sâu, tựa như chú chim non vết thương chồng chất dốc hết toàn lực rút vào cánh chim, mù quáng tìm kiếm một tia che chở không hề tồn tại, nhưng ngoại trừ động đến vết thương khiến toàn thân đau đớn thêm ra thì cái gì cũng không đoạt được. Dòng điện run rẩy bao trùm toàn thân cậu, qua cực kỳ lâu, cậu giống như mới ý thức tới hôm nay không còn đường nào để né tránh, cuối cùng từ trong l*иg ngực ép ra chút dũng khí cuối cùng, tuyệt vọng hỏi:
“…… Anh có thể hôn em một chút không?”
Chỉ cần anh hôn em một chút, một chút thôi, em sẽ nói cho anh biết, em sẽ…… đem tất cả mọi chuyện nói cho anh.
Tay Bộ Trọng Hoa rốt cục cũng giơ lên.
Ngón tay của anh còn đang phát run —— Bởi vì khoảng cách nổ súng gϊếŧ người cho dù đối với Bộ Trọng Hoa mà nói thì cũng là xung kích tâm lý to lớn, mặc dù không phải là lần thứ nhất anh hành sử hợp pháp dụng quyền gϊếŧ người, mặc dù Mã Ngân là người cầm súng đánh lén cảnh sát, tội ác chồng chất ma túy đi chăng nữa. Sau một khắc, Ngô Vu cảm giác gương mặt mình bị lòng bàn tay cực nóng dán sát vào, bọn họ cứ như vậy ngồi trong liệt hỏa và khói lửa, tới gần nhau, đối diện hôn lên bờ môi lạnh buốt của đối phương.
Hô một tiếng gió đêm thổi lớn, đem cuồn cuộn khói đen cuốn lên chân trời, trừ khử tại trên không trung vùng bỏ hoang vô biên vô tận.
“…… Xin lỗi vì đã lừa anh, A Quy là ân nhân của em”.
Ngô Vu cúi đầu dùng sức xoa mặt, nửa ngày mới nâng lên hai mắt đỏ bừng. Trong cổ họng như có một khối nóng ngăn chặn, từng chữ đều kiềm chế đến tình trạng biến giọng:
“Mười năm trước bên trong biên cảnh Lương Cát Sơn, anh ấy vì cứu em đã cho nổ tung hình phòng núi Đỏ, cũng mai táng chính mình vào địa đạo, nhưng em không có cách nào để bất cứ ai biết về sự tồn tại của anh ấy”.
“Bởi vì anh ấy là ma túy”.
Mặc dù Bộ Trọng Hoa đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế khi nghe thấy trong lòng vẫn nặng nề ngột ngạt—— Ma túy.
“…… Em làm thế nào biết hắn?”
“Đại học năm thứ hai khi thực tập cùng đội phòng chống ma tuý áp dụng nhiệm vụ lùng bắt”. Ngô Vu khàn giọng nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy liền cứu mạng em.”
—— Liệt diễm đôm đốp thiêu đốt, như một khúc trường ca bi thương gào thét lướt qua thiên sơn vạn thủy, xuyên qua còi cảnh sát im ắng ở nơi xa.
Chuyện cũ không người biết đến, bí ẩn xanh thẳm của thời gian dần dần bị chôn vùi trong ánh đèn lấp loé gấp rút.
——
Từng chiếc xe cảnh sát vây quanh KTV, bên trong máy bộ đàm truyền đến liên tiếp tiếng gầm thét: “Báo cáo trung tâm chỉ huy báo cáo trung tâm chỉ huy, hành động tình báo tiết lộ, nhất định phải lập tức vây bắt! Nhóm A5 đã tràn ra cổng số ba! Không ổn, hai người bán hàng đã đột phá vòng vây, đang hướng về phía đám cháy thoát hiểm!”
Cậu thanh niên Giải Hành ngồi xổm bên ngoài hành lang cứu hỏa, cầm chặt khẩu súng 54 có đúng một viên đạn trong tay. không ai có thể nghe thấy tiếng thở dốc ngày càng tăng dần của cậu, ngày càng thêm rõ ràng, càng thêm run rẩy; Đúng lúc này đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hai bóng người lần lượt lao ra, là mục tiêu ma túy!
“Đứng —— lại!”
Lời cảnh cáo chưa kịp thốt ra liền bị một lực sau lưng đột nhiên xuất hiện chặn trở về. Giải Hành chỉ cảm thấy có người dùng tay bịt miệng của mình, khiến cậu ngay cả giãy dụa cũng không kịp liền bị cưỡng ép kéo vào rừng cây, vô số cành lá nhỏ bé soạt ngăn ở trước mắt: “Không được nhúc nhích, chớ có lên tiếng.”
Thanh âm kia ngoài ý định lại rất nhẹ, càng nhẹ hơn chính là con dao cạo râu kề ở yết hầu, lóe ra ánh sáng nhỏ sắc bén, phản chiếu khuôn mặt Giải Hành đang chậm rãi trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Cậu muốn chết sao, cảnh sát nhỏ”. Người kia cứ như vậy cúi người ghé vào lỗ tai cậu, mang theo giọng mỉa mai bé đến không thể nghe rõ: “Hai người kia trong túi quần toàn côn không nhìn thấy sao?”
Hai mắt Giải Hành bỗng nhiên trợn to, trơ mắt nhìn về phía hai tên ma túy đang cấp tốc biến mất trong con ngõ đen, sau đó thốt nhiên hướng về sau vung khuỷu tay tránh thoát, mạnh mẽ quay đầu ——
Vị khách không mời mà đến lui nửa bước, hai người đối mắt nhìn nhau, cậu nhìn thấy một đôi mắt trẻ tuổi trầm tĩnh.
Đó là lần thứ nhất Giải Hành gặp được A Quy, nhưng cũng chỉ là gặp được thôi, bởi vì ngay sau đó đối phương liền nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, thân thủ nhanh nhẹn như loài báo săn hoang dại, không phát ra thanh âm nào.
Lúc ấy cậu cũng không biết người tuổi tác tương tự mình này vì sao lại tại xuất hiện ở địa điểm đó tại thời gian đó, cũng không biết đối phương đóng vai trò gì trong đội giao dịch ma túy; Bởi vì sau khi nhiệm vụ kết thúc không có bất kỳ người nào trách cứ cậu vì sao không ngăn lại hai tên ma túy, cho nên cậu cũng không nhắc đến người kia.
Mặc dù cậu cũng không có động cơ kỳ lạ nào cho sự giấu diếm này cả.
Cậu càng không biết chính là, lần thứ hai tương ngộ vậy mà là nửa tháng sau, nhanh đến mức vội vàng không kịp chuẩn bị.
“Toàn bộ nghi phạm áp giải lên xe, nhanh nhanh nhanh thông báo cho đội phòng chống ma tuý cho người đến ‘Điểm hàng’ …… cái gì, tối thiểu 2 kg, chỉ tiêu quý này quá ổn! Hiện trường quét sạch sẽ chưa xác định đều bắt hết à? Này! Này các thực tập sinh! Lại đây nhìn một chút!”
……
Bên ngoài nhà kho bước chân tới lui, tiếng người huyên náo, Cục công an, Viện kiểm sát, xe của đội phòng chống ma tuý chật như nêm cối. Sau khi vây bắt thì nhà kho rất bừa bộn, Vài ánh đèn pin rọi qua rọi lại trên nền đất chất bụi và những bức tường phủ đầy mạng nhện.
“Qua đây nhanh lên Giải Hành! Đi thôi!”
“Rõ!”
Giải Hành xoay người, đột nhiên dư quang thoáng nhìn thấy miếng vải phủ lên một vật liệu gỗ ở góc hẻo lánh, đột nhiên không biết từ đâu cảm giác cổ quái xông lên đầu, quỷ thần xui khiến đi qua xốc lên, tro bụi nhào lên cao hơn nửa người.
Sau một khắc cậu ngây ngẩn cả người.
Ánh sáng hỗn loạn trên hiện trường được chiếu vào từ ngoài cửa, kéo thành một dải sáng. Cuối dải sáng là một thanh niên bê bết máu đang cuộn mình trong góc, một tay ôm hai bên xương sườn đang chảy máu, ngước đôi mắt đen láy nhìn Giải Hành, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, cánh môi ép chặt.
Mỗi một giây đột nhiên trở nên vô cùng giằng co và dài dằng dặc, qua không biết bao lâu, người trẻ tuổi rốt cục nhẹ nhàng hơi vung tay —— Leng keng!
Một đồ vật đen nhánh bị ném xuống bên cạnh Giải Hành, là một khẩu súng.
“Tiểu Hành!” Nơi xa có người đang gọi cậu, “Có phát hiện gì không? Chuẩn bị đi thôi!”
Giải Hành nhắm mắt lại, trong chốc lát ngắn ngủi, làm ra một quyết định mà từ đó liền phá vỡ vận mệnh giữa hai người bọn họ.
Cậu cúi người nhặt lên khẩu súng, đem hộp đạn tách ra cất vào trong ngực, còn khẩu súng thì ném ngược về cho người trẻ tuổi, quay người buông xuống miếng vải bước nhanh ra ngoài.
“Không có phát hiện gì!” Cậu cất cao giọng nói, “Chờ tôi một chút, tới liền!”
“—— Cũng chỉ bởi vì cái này? Cũng chỉ bởi vì hắn ngay từ lúc bắt bắt đã cứu em một lần, em liền dám mạo hiểm đem súng lưu lại vân tay của chính mình cho ma túy, cũng tự mình giữ lại hộp đạn, nếu bại lộ thì sẽ gặp phải nguy hiểm, thả một người thân phận không rõ ràng xuất hiện tại hiện trường giao dịch đi?”
G65 xuôi theo đường cái lao vùn vụt, Ngô Vu giữ nguyên áo tựa ở trên ghế lái phụ, liếc nhìn kính chiếu hậu trông thấy cây cầu sau lưng đã bị đèn báo hiệu vây lại, xe cứu hỏa đang phun nước vào chiếc Jeep phát nổ, hết thảy những thứ đó đều cách cậu càng ngày càng xa.
“Ừ”, cậu mệt mỏi nói, “Cũng chỉ bởi vì cái đó thôi”.
Bộ Trọng Hoa lái xe quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nửa bên cạnh mặt Ngô Vu là gò má tái nhợt.
“…… Sau đó thì sao?” Trầm mặc một lát sau anh hỏi.
“Về sau anh ấy trở thành người cung cấp tin tức cho em”.
Bộ Trọng Hoa khẽ giật mình.
“Không có lập hồ sơ, không có phê công văn, thậm chí cũng chưa kịp làm chỉ tự phiến ngữ mặt giấy ghi chép, không có bất kỳ cái gì có thể làm chứng cứ”. Ngô Vu nhắm mắt lại, nói: “Vì thế em đã hối hận rất nhiều năm.”
Làn mưa phùn tí tách tí tách rơi, mái hiên hai bên đường dần trở nên bóng loáng, trên mặt đất mọc đầy rêu xanh trơn nhẵn. Giải Hành đẩy ra cửa đình viện rách nát ở sâu trong con hẻm, vào ban ngày mà trong phòng âm u như chạng vạng tối, dưới ánh đèn đầu giường là đồ vật lộn xộn, bình thuốc, băng vải nhuốm máu từ chân giường ố vàng chồng đến gầm giường.
Người trẻ tuổi tựa ở đầu giường, ở trần nửa người, đang giơ lên nửa bình thuốc rượu đổ xuống phần bụng bị thương, trong nháy mắt cắn răng kiệt lực ngửa ra sau, lộ ra gân xanh nổi trên yết hầu.
Nhưng giữa hàm răng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào, hết thảy đều giống như một vở kịch câm kiềm chế, chỉ có kịch liệt đau nhức khiến cho đôi chân đặt cạnh ván giường đạp vang lên từng tiếng trầm trầm.
Mưa rơi trên mảnh ngói, một giọt rồi lại một giọt đánh vào mặt bàn đá xanh, lưu lại một vũng nhỏ trên vết lõm đã hình thành nhiều năm.
……
“Tối hôm qua sau phòng có chuột, nhà cách vách nuôi mèo nên nó đυ.ng ngã chậu hoa đối diện cửa, sáng nay A Di ngăn ở đầu ngõ mắng nhau nửa ngày”. Người trẻ tuổi ngồi sau bàn gỗ đơn sơ, hững hờ dùng đũa kẹp lên một miếng gà quay, dưới hơi nóng lượn lờ mỉm cười nói: “Ngõ nhỏ đầu nhà kia có cô bé đang lén cùng tên nhóc đối diện cửa yêu đương, nhưng anh thấy không bền được đâu, mười phần rất nhanh liền sẽ chia tay…… Ai, em không ăn sao?”
Giải Hành đem thuốc tiêu viêm cùng đồ ăn nước uống mình mang đến đặt ở trong hộc tủ, lắc đầu: “Mua cho anh, em không ăn thịt súc vật”.
Người trẻ tuổi như có điều suy nghĩ, không nói gì.
“Anh không nên không đi bệnh viện, tiếp tục như vậy sẽ nhiễm trùng.”
“Anh cũng không nên không đi lên lớp, tiếp tục như vậy sẽ rớt tín chỉ.”
Giải Hành quay đầu lại, người trẻ tuổi né tránh ánh mắt của cậu, nhìn về phía mưa phùn bên ngoài song cửa sổ.
“…… Em sẽ đem toàn bộ việc của anh báo cáo lên trên”. Giải Hành thở ra một hơi, tiếp tục chỉnh lý bình bình lọ lọ, nói: “Hiện tại chưa ai biết, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì thì quá nguy hiểm. Em có một tiền bối họ Trương……”
“Không vội, lại làm thêm một vụ lớn.”
“Cạch” một tiếng Giải Hành dẫm mạnh bình thuốc lên mặt bàn, “Còn muốn làm lớn? Anh muốn làm cái gì lớn? Ngày nào xảy ra chuyện thật thì phải làm sao bây giờ? Làm sao cứu anh, lấy cái gì để nói rõ ràng?”
“……”
Ngạt thở trầm mặc lần nữa bao phủ cả tòa lầu viện, không ai lên tiếng, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp lẫn nhau.
Một lúc lâu sau Giải Hành rốt cục miễn cưỡng đè xuống cảm xúc, không lưu loát phun ra mấy chữ: “A Quy, anh nghe em nói……”
Nhưng ngay sau đó liền bị người trẻ tuổi đánh gãy: “Không được.”
“Anh……”
“Bọn họ sẽ không tin tưởng anh, bắt được anh giá trị lớn hơn so với tin tưởng anh”. Người trẻ tuổi đặt đũa xuống, lòng bàn tay dùng sức xoa mặt, thấp giọng nói: “Giải Hành, em cho rằng trên đời này có nỗi khổ thì tâm sự xong liền có thể nói rõ được sao, thực tế trên đời này người người đều cảm thấy nỗi khổ tâm trong lòng người khác đều nhẹ tựa lông hồng, chỉ có chính mình là nặng tựa vạn cân. Em còn có tiền đồ, anh không muốn liên lụy em, chờ sau khi làm xong vụ lớn này có thêm lực lượng rồi nói sau đi.”
Một cỗ chua xót phẫn uất bay thẳng lên trong lòng Giải Hành: “Thế nhưng anh không thể mãi mãi ký thác hi vọng cho lần tiếp theo! Anh——”
Trả lời cậu thủy chung chỉ có trầm mặc cùng né tránh.
“Em nhìn anh mãi mãi cũng cầm lên không nổi lực lượng lớn nào đâu!” Giải Hành không thể nhịn được nữa vứt xuống một câu, đẩy cửa nhanh chân xông ra tiểu viện bao phủ dưới hơi nước u ám, chỉ để lại người trẻ tuổi cô độc ngồi ở trong bóng tối.
……
“Vì sao nói bắt hắn giá trị lớn hơn so với tin tưởng hắn?”
“Bởi vì lúc ấy anh ấy đã có danh tiếng”. Ngô Vu thản nhiên nói, “Người bên cạnh trùm buôn thuốc phiện Tắc Da tại Tam Giác Vàng, tâm phúc của Mã Ngân, cánh tay đắc lực nhất, thậm chí có thể được phái tới các thành phố phía Bắc để mở ra tuyến đường mới cho những kẻ buôn ma tuý và hộ tống bọn chúng. Bắt được anh ấy là một thành tích lớn, nhưng không bắt được anh ấy thì phải đánh cược một bộ chế phục, không phải ai cũng dám mạo hiểm như vậy.”
Kỳ thật năm đó A Quy nói không sai, tại biên cảnh sinh tử liều mạng nhiều năm, đầu óc hắn xa so với Giải Hành càng thêm thanh tỉnh hơn —— Giải Hành thu hoạch được ba dưa hai táo khen ngợi cũng không đủ để trở thành tấm thẻ đánh cược, càng không có khả năng thuyết phục tổ chức tin tưởng A Quy đến từ Miến Điện.
Ẩn nhẫn không phát, tích góp thẻ đánh cược, thẳng đến thời khắc cuối cùng được ăn cả ngã về không, là phá cục tối ưu nhất mà Giải Hành làm được.
Nhưng không ai nghĩ tới chính là, bọn họ vẫn không đợi được đến cơ hội ăn cả ngã về không ấy, mạng lưới ma tuý ẩn nấp đã tìm ra hắn.
Trong đêm tối Giải Hành cấp tốc chạy về ngõ hẻm, chợt dừng bước chân, cấp tốc quay người trốn vào góc tường. Xuyên thấu qua khe gạch cậu trông thấy trên đường nhỏ có ánh đèn xe, ba bốn người đang mang theo A Quy bước lên xe, một người trong đó nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư biết anh bị vây ở chỗ này không ra được, lo lắng vô cùng, chúng tôi thừa dịp mấy ngày nay phong thanh nhỏ, tranh thủ thời gian chọn tuyến đường xuất cảnh khỏi Vân Điền……”
Giải Hành hai mắt mở to, cắn chặt răng, không phát ra được thanh âm nào.
A Quy quấn trong một chiếc áo khoác mũ trùm màu đen, quần jean dài cùng đôi giày bốt, dưới mũ chỉ lộ ra một bên khuôn mặt tái nhợt. Trước khi bước lên cửa xe rộng mở hắn dừng bước lại, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại giống như đang chờ đợi tiếng bước chân của ai đó sẽ không còn quay trở lại, chỉ đứng bình tĩnh tại kia, nhìn qua con đường lát đá dưới chân trong đêm tối mênh mông vô bờ.
Mấy người kia nhao nhao dừng lại: “Làm sao? Thế nào?”
……
Kịch liệt đau nhức từ mười ngón tay Giải Hành đâm vào trung khu thần kinh. Đó là bởi vì cậu gắt gao cào lấy vách tường, thậm chí ngay cả móng tay cũng rịn ra tơ máu nhỏ.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được đối phương đang gần kề trong gang tấc, nhưng mãi mãi cũng không có cách nào quay đầu lại cho nhau một lần đối mặt.
“…… Không có gì”, A Quy cúi đầu xuống khàn khàn nói, cúi người chui vào cửa xe.
Màu đỏ của đèn sau xe dần dần đi xa, biến mất tại sâu trong bóng đêm. Không có ai biết sau khi đuôi khói tan hết ở nơi ngõ nhỏ tiểu viện đơn sơ rách nát, trong cơn mưa phùn cùng mảnh ngói đen nhánh bò đầy rêu xanh; Không có ai biết vào mùa thu vận mệnh kỳ quỷ gặp nhau năm đó, lại thay đổi hoàn toàn tương lai của hai người bọn họ.
“Năm đó là lần cuối cùng chúng em gặp nhau, về sau em trở lại trường học, từ đây cũng mất đi tin tức của anh ấy. Năm thứ hai, Trương Bác Minh trúng tuyển được Bộ công an truyền đến một chi nhánh của tổ tình báo đặc biệt, bày ra lưới trận thâm nhập và tấn công đường dây buôn bán ma túy ở biên giới, bọn họ cần tuyển chọn một nhóm người không có bất kỳ bối cảnh lai lịch nào, giống như tờ giấy trắng để có thể tùy ý xoá và sửa tạo nên một nhân viên nằm vùng ở tầng dưới chót, em đã đề cử chính mình với hắn.”
Trong đêm tối đường cao tốc dần dần chạy đến cuối cùng, nơi xa đèn đuốc sáng trưng, là bệnh viện huyện Ninh Hà.
“Bọn họ đem em tạo thành một tiểu lưu manh dùng tên giả Giải Thiên Sơn chỉ tốt nghiệp trung học, đưa vào trại tạm giam khu Gấm Khang, ở nơi đó em lần nữa gặp được A Quy?” Bộ Trọng Hoa trầm giọng hỏi.
“Ừ”. Ngô Vu bọc lấy áo khoác cảnh sát của Bộ Trọng Hoa, cả người đơn bạc tựa như không có phân lượng gì, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào trong ghế phụ lái rộng rãi, “Em lấy danh nghĩa hỗ trợ vận chuyển ma tuý đi vào đó, khu Gấm Khang lại gần sát biên cảnh, cho nên A Quy rất nhanh liền nghe được phong thanh. Anh ấy biết em đi là vì muốn tìm anh ấy, nên định đợi đến khi em chịu không được nữa sẽ tự mình đánh báo cáo cho em thoát ly nhiệm vụ trở về đi học, nhưng không nghĩ tới chính là trong ngục giam những tên phạm nhân già biếи ŧɦái kia lại động thủ trước. Cuối cùng không còn cách nào khác, anh ấy chỉ có thể dẫn người vượt cảnh cướp ngục, đem em mang đến địa bàn của trùm buôn thuốc phiện Tắc Da ở Tam Giác Vàng, cũng là ở nơi đó em gặp được Mã Ngân.”
Ngô Vu mất máu quá nhiều, mấy câu cuối cùng khàn khàn đến biến điệu. Cậu đem đầu tựa ở bên cạnh cửa sổ xe, vết máu ở xương cằm dưới ánh đèn phát sáng trở nên trắng bệch đến chướng mắt, theo độ xóc nảy của xe mà vô lực lắc lư.
Két—— Bộ Trọng Hoa mặt trầm như nước, đạp gấp thắng xe đánh đèn chuyển hướng, tàn ảnh G65 xông qua ngã tư đường, nơi xa con đường đến bệnh viện cấp cứu đã mở ra, lóe lên ánh đèn đỏ gấp rút.
“Em ở nơi đó trải qua ba năm, thẳng đến khi Arthur · Hoắc Kỳ Sâm nhận lời mời của Tắc Da đến Lương Cát Sơn. Em cùng A Quy đều cảm thấy, nếu như có thể mượn cơ hội này bắt lấy Cá Mập chủ quản, cũng phá huỷ toàn bộ băng đảng đề chế ma tuý của Tắc Da, hẳn sẽ là cơ hội tốt nhất để triệt để kết thúc loại cuộc sống như thế này…… Tiềm phục trong địa bàn kẻ thù, một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, tất cả tín ngưỡng đối với chính nghĩa, tất cả nhiệt huyết đối với hi sinh đều rất nhanh sẽ hao hết, đến cuối cùng chỉ còn lại mong muốn nhanh kết thúc tất thảy…… Mặc kệ phát sinh cái gì cũng được, chỉ muốn mau chóng kết thúc tất thảy chuyện này”.
Ngô Vu nhắm mắt lại, mi mắt bao trùm lên màu xám xanh, có mấy giây thời gian ý thức cậu hoảng hốt, linh hồn nhẹ nhàng bay lên, tựa hồ sắp lập tức lâm vào giấc ngủ sâu.
“Chuyện kế tiếp anh cũng biết”. Cậu như nói mê lẩm bẩm, “Kỳ thật trên đời này nào có nhiều may mắn đến vậy, giây phút em đem định vị máy bay trực thăng của Hoắc Kỳ Sâm truyền đi cũng là lúc em trực tiếp bại lộ trước mặt Tắc Da. May mắn duy nhất của em chính là có người đã nguyện ý vì cứu em mà chết.”
“…… A Quy…… A Quy! A Quy!!……”
“Nhanh, đi mau, anh không có cách nào cứu được……”
“Kiên trì một chút nữa, van cầu anh! Van cầu anh!!”
Hơi thở dốc khi cận kề cái chết một tiếng lại ngắn ngủi hơn so với một tiếng, nơi xa địa đạo còn đang tiếp tục đổ sụp, xuyên thấu qua gạch đá chất đống, truyền đến tiếng nổ vang càng ngày càng gần.
Giải Hành đã không đi được nữa, cậu thậm chí không có cách nào xuyên thấu qua đêm đen để trông thấy gương mặt quen thuộc nằm trong ngực, cặp mắt kia ngày càng tan rã. Cậu phí công nắm lấy đôi bàn tay ấy, máu tươi dính sát vào nhau theo khe hở tràn đầy ra ngoài, từng giọt đánh rơi xuống, thẩm thấu cả một mảnh đất xanh um tươi tốt, rồi lại biến mất tại núi đồi rộng lớn vô biên…
“Em phải sống sót, đi về phía trước, vĩnh viễn không thể quay đầu……”
“Em phải xuyên qua liệt diễm đốt cháy thôn trang, vượt qua cảnh hoang tàn khắp nơi đại địa, em phải tránh thoát khỏi lưới giăng quỷ dữ cùng mênh mông biển người, thẳng đến một khắc cuối cùng của cuộc hành trình, đứng dưới ánh mặt trời ôm lấy tự do vĩnh viễn cùng giải thoát.”
……
G65 đột ngột dừng lại, Bộ Trọng Hoa ôm ngang Ngô Vu xuống, sải bước nhanh đi về phía cáng cứu thương.
Đèn đỏ cấp cứu lóe lên khiến mọi người không thể mở mắt, những giọng nói sôi trào biến thành một phông nền mờ ảo và xa xăm, bên cạnh tiếng gió rít là một khoảng lặng.
“—— Ngô Vu, em là người cao minh nhất mà anh từng thấy”, anh theo sát cáng cứu thương đang chạy, dán tại bên tai Ngô Vu nhẹ nhàng nói: “Anh không tin vào cố sự này.”
Ngô Vu nhắm mắt lại, thần trí u ám, đầy cõi lòng là máu tươi từ giữa ngón tay Bộ Trọng Hoa nhỏ xuống mặt đất.
“Em đem cố sự này hoạ thành một bi kịch mập mờ cùng ám chỉ của vận mệnh, nhưng lại không cách nào thống nhất mấu chốt logic tự bào chữa. Vì sao A Quy lúc đó lại xuất hiện ở ngay hiện trường, ngẫu nhiên ngăn lại một cảnh sát thực tập đang học nghề trùng hợp mai phục gặp nguy hiểm; Vì sao em lần thứ hai nhìn thấy hắn liền đem hắn ngăn ở phía sau mình, thậm chí có nguy cơ bị phát hiện và đuổi học hoặc thậm chí có thể bị lừa gạt? Trương Bác Minh tại hàng trăm hàng ngàn người ứng cứ tuổi lớn hơn em, kinh nghiệm lớn hơn em, lại hết lần này tới lần khác chọn trúng em, hắn không sợ một cảnh sát học nghề kinh nghiệm sống chưa nhiều sẽ bị ma túy dụ dỗ thậm chí là xúi giục hay sao? Hắn đưa em vào trại giam mười ba năm trước hỗn loạn bạo lực nơi biên cảnh, là cái gì để hắn chắc chắn rằng sẽ có người được ăn cả ngã về không, vượt qua quốc cảnh đến liều mạng cướp ngục cứu em?”
“Đằng sau tất cả những tình tiết mơ hồ mà vẫn muốn nói này là một chuỗi logic tỉnh táo và tàn nhẫn nhất. Giữa em và A Quy phải có điều gì đó mạnh mẽ hơn, đủ để chiếm được lòng tin của nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, và thậm chí đủ để thuyết phục Trương Bác Minh đem tiền đồ cả đời cược lên mười hai năm này, một bước đi nhầm liền phải đánh cược vận mệnh vào vực sâu.”
Bánh xe cáng cứu thương nặng nề lăn qua mặt đất, nhân viên y tế gấp rút chạy, dụng cụ cấp cứu rung động.
Gió đêm vòng quanh ồn ào xoay thẳng lên cao, tan biến tại đèn đuốc rã rời trên bầu trời.
Bộ Trọng Hoa dừng lại bước chân, trong phòng giải phẫu lộ ra ánh sáng, phác hoạ ra một bên mặt kiên lạnh của anh, một bên khác lại biến mất ở màn đêm dày đặc trong bóng tối, máu tươi trên hai tay rủ xuống bên cạnh thân giăng khắp nơi, từ đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ ra một giọt máu đỏ.
“Nhưng không sao cả”, anh cơ hồ im lặng nói, “Anh vẫn yêu em”.
“Dẫu cho chúng ta đều có một ít bí mật giấu diếm lẫn nhau, anh vẫn yêu em.”
“Anh sẽ một mình đi về phía đêm dài, tìm ra chính nghĩa cùng công bằng bị chôn vùi trong những năm tháng ấy.”
HOÀN QUYỂN HAI