Chương 88

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng thời khắc đó, tại cầu cao tốc .

Động cơ môtơ—— Một tiếng từ xa đến gần, trong cuồng phong chỉ nghe thấy tên mã tử dùng phương ngữ Miến Điện gầm thét: “Làm cái gì vậy?! Dừng lại! Dừng lại!!”

Mã Ngân đứng ở trước đầu xe nheo mắt lại, phản ứng đầu tiên là tên Ba Bảy này điên rồi, muốn tạo phản?

Nhưng trong nửa giây ngắn ngủi, Wrangler lao vùn vụt tới gần, đèn xe giao thoa trong nháy mắt cô trông thấy hình dáng của thân ảnh trên ghế lái, con ngươi cấp tốc phóng đại ——

“Ầm!” Hai tên mũ xe máy bị đυ.ng bay ra, trong đó có một tên ở khoảng cách gần ngay cả lăn lộn cũng không kịp, liền bị Wrangler lao vùn vụt cuốn vào gầm xe ép thành thịt muối, xương cốt nội tạng ào ào trải đầy đất.

Mã Ngân dùng hết lực khí toàn thân gầm thét: “Gϊếŧ hắn!!”

Tiếng thét vang lên bốn phía, nhưng Mã Ngân đã không thèm để ý. Cô như gió lốc tiến vào Jeep, tay sát vừa để xuống liền đạp chân ga phát động, bốn cái đồng hồ trên xe cấp tốc kéo về sau rồi bật ngược lại; Trong hai giây cô chuyển hướng xe, Ngô Vu mở ra đèn chiếu xa, cường quang chiếu thẳng vào mắt hai tên mã tử khiến chúng đánh mất phản ứng, bị đâm như đạn pháo bay ra khỏi cầu lớn, xe máy lao vùn vụt kề sát đất xoay chuyển, đâm đầu vào trụ cầu, vài giây đồng hồ sau “Đùng” đốt thành một đám cháy!

Mã Ngân lạnh lùng cắn đôi môi đỏ mọng, không chút do dự kéo phanh tay đến cản R*, một cước đạp cần ga đến tận cùng. (*Cản R là số lùi trên xe)

Wrangler đâm trực diện vào đuôi xe Jeep, nhưng cô không hề sợ hãi. Chiếc xe Jeep này đã được độ nên cản trước và cản sau rất hống hách, có khả năng tăng tốc từ 100 km/h chưa đầy 4 giây. Ở tốc độ kinh hoàng hơn 300 km / h, những quái vật bằng thép đã va chạm trực diện với Wrangler đều bị biến dạng hoàn toàn!

Theo quán tính, Ngô Vu bay về phía trước, lập tức bị dây an toàn siết ngược, bật trở lại ghế lái.

Không có dây an toàn thì giờ phút này cậu đã đập vỡ cửa kính trước và bay ra khỏi xe rồi. Ngô Vu tiếp tục đánh lái, tay nổi gân xanh, chân phải đạp ga không ngừng, liền thấy phía trước cùng phía sau xe Jeep khóa chặt, kim loại cọ xát kịch liệt phát ra tiếng ùng ục ùng ục, đang không ngừng lùi về phía sau——

“Đùng đùng đùng!”

Tiếng súng bỗng nhiên vang lên, Ngô Vu thoáng nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy một kẻ đội mũ xe máy đã vây quanh đằng sau mở súng, kính chắn gió sau xe xôn xao vỡ nát. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngô Vu cũng không quay đầu lại, từ trong hộp tạp vật rút súng ra hướng về sau “Đùng! Đùng!” hai lần điểm xạ, đạn xoay tròn xông ra mảnh kiếng bể như mưa to, vượt qua hơn khoảng cách hai mươi mét, gào thét xuyên qua trước ngực kẻ lái xe, giội thẳng một mảnh huyết hoa!

Lái xe trợn hai mắt, ngửa về đằng sau ngã xuống trên đường lớn.

Mất đi khống chế, xe gắn máy một đầu xông ra cầu lớn, vài giây đồng hồ sau rơi xuống phát nổ, ánh lửa chiếu sáng hơn phân nửa cây cầu!

Khoảnh khắc viên đạn bật ra, độ giật của phát súng một tay làm cho vai Ngô vu run lên, tay lái không thể chịu nổi. Trong chốc lát, cậu chỉ cảm thấy phía trước xe trống trơn, đột nhiên biết không ổn.

—— Mã Ngân nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, trên mặt hiện lên vẻ hung ác.

Wrangler trong mấy tấn đấu sức vỡ tan ngàn dặm, bốn lốp xe cao su đồng thời ma sát cùng mặt đất, đè ép, biến hình, thân xe khổng lồ mất khống chế, mất cả trọng tâm. Ngay sau đó phía sau xe điên cuồng trượt mạnh, bị xe Jeep chạy ngược chiều đẩy lùi, đuôi xe tăng tốc đâm thẳng vào trụ cầu!

Nếu va vào, trong cú ép kép của cột xi măng và chiếc Jeep, Wrangler sẽ bị phế toàn bộ xoắn thành một khối sắt chỉ trong vài giây, Ngô Vu sẽ bị mắc kẹt trong ghế điều khiển và bị ép thành một khối thịt bùn.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thao tác Ngô Vu có thể xưng là đẳng cấp sách giáo khoa, tay sát hộp số, đánh tay lái, giẫm mạnh chân ga, một hệ liệt các động tác nhanh đến mức không kịp nhìn; Tại một khắc trước khi đuôi xe tiến gần trụ xi măng, thao tác cực hạn để Wrangler cuối cùng cũng mở được khoảng cách nhỏ với xe Jeep và đột ngột quay đầu theo một góc thoáng——

Hai xe bắn ra lửa, tay cầm lái của Mã Ngân ngay tại chỗ mất khống chế, biến sắc.

Nhưng đã quá muộn để cô đạp phanh. Chiếc xe Jeep trơn trượt đâm vào cột bê tông, đuôi xe chìm xuống hố sâu, bình xăng vỡ ngay tại chỗ, xăng phụt ra như được khai mở!

“%&#¥*&!!”

Mã Ngân chửi ầm lên, một quyền đánh lên tay lái, rút súng, đẩy cửa ra ngoài, bước đến chiếc Wrangler—— “Đùng!”

Cửa xe hãm ra hố bom.

“Đùng!”

Toàn bộ gương chiếu hậu đã biến mất không dấu vết.

“Đùng!”

Bên cạnh cửa sổ xe ứng thanh vỡ nát, miểng kính xôn xao giội đầy đất!

“Ra đây, Giải Thiên Sơn!” Mã Ngân hai tay cầm súng chỉ vào cửa điều khiển xe, gầm thét chấn động hoang nguyên: “Ra gặp tôi ——!”

Ghế điều khiển biến hình nghiêm trọng, Ngô Vu nhắm mắt thở ra một hơi, lúc mở mắt ra hàn quang trong suốt đã lấp đầy đáy mắt, cậu gấp lên ống tay áo sơmi, sau đó kéo khẩu trang lên.

“Đùng!” lại một tiếng súng vang, cửa kính trước xe rạn nứt vỡ thành ngàn vạn mảnh, vỏ đạn đinh đương rơi xuống: “Giải, Thiên, Sơn——”

Gầm thét vang vọng con dốc, một thân ảnh phá cửa sổ xông ra, động cơ đóng bị một cú đạp nặng nề rơi xuống; Mã Ngân không chút do dự bóp cò, viên đạn lim loại 9mm Luger găm vào gót chân Ngô Vu, bắn ra tia lửa!

Ngô Vu nhìn cũng không nhìn, thả người rơi xuống đất lăn một vòng, nhanh đến mức như quỷ ảnh. Súng vang lên lại tựa như tạc nòng, mấy viên đạn dán chặt lấy tấm lưng gầy gò của cậu đánh lên trên mặt đất, đầy đất khói bụi hình cung một đường đuổi theo cậu đến trụ cầu, đánh cho đá xi măng trên trụ vụn loạn tung tóe, bỗng nhiên tiếng súng dừng lại, hết đạn!

Mã Ngân: “Đm!”

Trong một phần ngàn giây, Ngô Vu từ sau trụ xi măng lách mình ra điểm xạ, nhưng với khoảng cách bốn mươi mét trong đêm tối, độ chính xác ngắm bắn và tốc độ của súng cảnh sát căn bản không thể so sánh với súng khắc tay đã được sửa lại. Hai lần điểm xạ đều hụt, đối diện Mã Ngân đã chạy lấy đà vọt lên, trên không trung đổi hộp đạn, phi thân rơi xuống trần xe, két một tiếng lên đạn, hai tay nhắm ngay mi tâm Ngô Vu——

Thời gian như bị bàn tay vô hình kéo dài, mọi chuyện tựa như một thước phim quay chậm.

Vào thời điểm Glock khai hỏa, Ngô Vu đã bóp cò súng và viên đạn cuối cùng của cậu bay về phía thùng nhiên liệu xe Jeep.

“—— Đùng!!”

Xe Jeep phát nổ, Mã Ngân bị khí lưu hung hăng tung bay ra xa, rơi xuống đất chật vật lăn ra hơn mười mét, đυ.ng đầu vào lan can cầu!

Mã Ngân chỉ cảm thấy trán mình máu tươi chảy ra, chất lỏng đỏ nóng sền sệt từng chút phủ lên mắt trái.

Cây súng chế tay đã không biết đã bị bạo tạc văng đến chỗ nào, cô ta há miệng lớn thở phì phò, mò lấy cột cầu đứng dậy, mắt phải mơ hồ trông thấy thân ảnh ở nơi xa đang ung dung không vội cuốn ống tay áo lên khuỷu tay, sau đó từ sau eo rút ra một con dao găm sáng như tuyết, nắm trong tay từng bước một đi tới.

Thân ảnh của cậu kình gầy thẳng tắp, một tia ngây ngô mười năm trước. tất cả đều đã biến mất hầu như không còn gì sót lại, trở nên trầm ổn, nội liễm và cường đại, nhưng địch ý vẫn như cũ không hề biến mất.

Oán hận từ năm đó cho đến bây giờ đều không thể che giấu, từ đầu đến cuối vẫn không chịu biến mất.

“…… Đến đi, Giải Thiên Sơn”. Mã Ngân nắm tay mò về trong ngực, thở gấp cười lên: “Vì cái gì không dám thẳng thắn tới gặp tôi?”

Đèn đường trên cao nghiêng nghiêng chiếu vào đầu lông mày Ngô Vu, chiếu ra đôi mắt bình tĩnh ở phía trên khẩu trang.

“Anh hủy nhà của tôi, hại chết cha tôi, còn kéo dài hơi tàn sống hơn mười năm. Lợi dụng tính mạng của người khác sống lâu thêm mười năm cảm giác như thế nào, hả?”

Ngô Vu giống như không nghe thấy.

Mã Ngân dừng lại thở dốc, từ trong ngực rút ra một chuôi dao ba cạnh đen nhánh chống phản quang, ngậm lấy máu me nhẹ nhàng hỏi:

“Chuẩn bị kỹ càng để hoàn lại món nợ máu này chưa?”

Lời còn chưa dứt, cô ta đột nhiên bước xa lên, lực lượng chi mãnh, tốc độ nhanh chóng như cú va chạm vừa rồi chưa từng tồn tại qua. Ba cạnh dao đυ.ng vào lưỡi dao găm, đương đương đương không biết biết bao nhiêu âm thanh, tựa như mưa to đánh hoa lê sáng vang, chấn động màng nhĩ, chợt “Keng!!” một tiếng gắt gao cách con dao găm, dao ba cạnh lúc cận chiến ưu thế tuyệt đối không bỏ sót thứ gì, sau đó phi cước đạp lên ngực Ngô Vu bay ra ngoài!

Đế giày Martin của Mã Ngân mang đinh, Ngô Vu từ lầu tám rơi xuống xương ngực đã bị lệch căn bản chưa kịp khép lại, một cước này ngay tại chỗ để cho cổ họng cậu xông đầy ra máu, từng chút một thấm ướt khẩu trang, văng ngược ra ngoài mấy trượng mới trở tay đem mũi dao ghim ở trên mặt đất, miễn cưỡng dừng lại.

Không đợi cậu rút dao ra, Mã Ngân đã chạy tới, mũi chân treo ngược trên cổ cậu—— Thân thể cô ta nhẹ nhưng bắp thịt rắn chắc, lực bộc phát cực mạnh, thoáng qua một cái kéo quét, mắt thấy sắp đạp vào đầu Ngô Vu!

Với hình dáng cơ thể của Ngô Vu dưới bàn chân cắt kéo, chỉ cần nó chạm đất, căn bản không thể nào tránh thoát. Cậu ngửa mặt trên cây cầu sắt giữa ánh điện và ngọn lửa, phần trên thân thể hoàn toàn ngã về phía sau song song với mặt đất; Nhu thuật này quả thực đã được luyện tập đến trình độ phi thường tinh xảo. Khi cậu nằm xuống đến điểm thấp nhất, mái tóc đen phía sau đầu đυ.ng đất một cái, gió thổi mạnh kề sát khuôn mặt–

Đùi, bắp chân đến ủng da của Mã Ngân đã kéo căng thẳng tắp, cùng mũi cậu song song đảo qua, dao ba cạnh đồng thời rơi xuống đất đâm vào tay, Ngô Vu ngay cả tránh cũng không kịp tránh liền cảm thấy gương mặt mình mát lạnh, máu nóng theo lưỡi dao tung tóe lên, dây buộc khẩu trang đứt lìa.

Mã Ngân cười lạnh quay đầu: “Để cho tôi nhìn xem gương mặt làm người ta sinh chán ghét của anh ——”

Tiếng nói của cô ta im bặt dừng lại.

Màn đêm đen kịt ở phía xa, vùng đất hoang vu mênh mông và ngọn lửa bốc cháy dữ dội ở cuối cây cầu, ngay khoảng khắc này đều biến thành những điểm sáng mờ ảo, gió thổi tung tán bay đi.

Bên cạnh gò má Ngô Vu máu tươi từng giọt nhiễu xuống giữa không trung, cậu quay sang mở miệng dùng tiếng Miến Điện nói câu gì, rơi vào đôi mắt Mã Ngân.

Khẩu trang im ắng rơi xuống đất.

Một giây sau, Ngô Vu phát lực câu chân, cong gối quấn cổ, lăng không phi thân Thập Tự Cố*; Mã Ngân chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua thiểm điện, đông một tiếng bị cậu hung ác nhấn trên mặt đất, cánh tay, khuỷu tay, bả vai khớp nối “Rắc! rắc! rắc!!” ba tiếng sáng vang, bị bẻ ngược đến cực hạn, nhất thời phát ra tiếng thét thảm khốc!Phá Vân 2: Thôn Hải - Chương 88Thập Tự Cố: một động tác trong võ thuật cổ truyền Trung Hoa
“Nhà của cô bị hủy, vậy nhà của tôi thì sao?” Ngô Vu thở gấp khàn giọng nói.

Thập Tự Cố một khi thành hình liền không có khả năng giải thoát, hai tay của cậu, thân trên, hông eo cùng hai chân toàn bộ đều dụng lực trên cánh tay Mã Ngân, Mã Ngân cả người bị hai đầu gối cậu nhấn trên mặt đất, giống như thú bị nhốt giãy dụa, ngoại trừ bén nhọn hét lên thì cái gì cũng không phát ra được.

“Quê hương của tôi không có trường học, không có ruộng đồng, không có bệnh viện, thậm chí không có nổi một con đường xi măng rẻ tiền nhất, đời đời kiếp kiếp đều sống quỳ gối bên bụi anh túc, chết thì chôn cạnh vườn anh túc, quê hương của tôi dựa vào cái gì bị các người hủy thành cái dạng này?”

Cánh tay Mã Ngân từng tấc từng tấc, từng phần từng phần, sau đó từng ly từng ly bị bẻ gãy, cô ta không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể mở rộng miệng co rút, cảm giác xương cốt sống sờ sờ bị đè ép đến gần như vỡ vụn.

“Hôm nay, trên cây cầu này chỉ có thể có một người còn sống đi xuống, người đó là tôi”. Ngô Vu nằm ngửa trên mặt đất đối diện bầu trời đêm, thở gấp nói: “Bởi vì trên đời này đã không còn ai chờ cô, nhưng vẫn còn có một người đang chờ tôi về nhà.”

Con ngươi Mã Ngân kịch liệt phóng đại, khớp nối xương rốt cục cũng gãy ——

Trước khi nỗi thống khổ xương cốt vỡ càn quét toàn thân, đột nhiên!

“Đùng!”

Tiếng súng thốt nhiên vang lên, đạn bắn vào bên tai Ngô Vu, là tên lái xe máy vừa rồi suýt thì bị đυ.ng đổ nhưng vẫn chưa bị ép thành thịt nát bò lên!

Có thể là bởi vì gã mang theo mũ bảo hiểm, sau khi rơi xuống không ngã chết tại chỗ, bất quá dù có như thế thì cũng hôn mê nửa ngày mới tỉnh lại, đang máu me đầy mặt nắm chặt súng. Mắt thấy một phát không bắn trúng, hắn vừa muốn giãy dụa nhắm chuẩn bắn lần nữa, nhưng đôi mắt Ngô Vu ngưng lại, cấp tốc đạp ra Mã Ngân đứng dậy, vung tay ném ra dao găm.

Lưỡi dao xoay chuyển bay ra mấy chục mét, tên đội mũ xe máy tránh né, mũi dao bỏ lỡ yết hầu, “Leng keng!” một tiếng đánh bay súng trong tay hắn!

Gã đội mũ xe máy mang tập tính của mã tử ma túy, tức giận mắng một tiếng liền lảo đảo chạy đi nhặt súng, thừa dịp này Ngô Vu bước nhanh lui ra phía sau; Nhưng Mã Ngân gϊếŧ đỏ cả mắt lại không quan tâm đứng dậy vọt tới, tình thế đột biến trở tay không kịp, sau lưng Ngô Vu chống đỡ đến cột cầu, chỉ thấy Mã Ngân đã chính diện nhào tới trước mắt!

Một cỗ sát ý bay thẳng trong lòng Ngô Vu, cậu cơ hồ là theo bản năng đè lại cột cầu sau lưng, lăng không thả người, hai đầu gối cong lên cổ Mã Ngân, liền lợi dụng eo và lực chân đem cả người cô ta nhấc lên ——

Chỉ cần Mã Ngân phản ứng hơi chậm một chút, một khắc cách xa mặt đất này, tự thân trọng lực đủ để cho cần cổ cô ta răng rắc trật khớp, may mà ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc cô ta dùng hai tay tóm chặt lấy mắt cá chân Ngô Vu.

Cả hai kỹ xảo đều không thể tiếp tục đổi lấy mạo hiểm, hai người bọn họ cứ như vậy kìm nhau, hai tay Ngô Vu chộp vào trên lan can làm điểm tựa, lăng không bay ra ba trăm sáu mươi độ, song song bị ném ra bên ngoài cây cầu!

“A!”

Dưới chân Mã Ngân trống trơn, cả người mất trọng lực, không sợ chết nắm chặt mắt cá chân Ngô Vu dán tại giữa không trung. Mà Ngô Vu thì bị Mã Ngân ly tâm lực lại tăng thêm lực kéo, bàn tay nắm chặt lan can cơ hồ trượt, suýt nữa quẳng xuống cầu lớn, mắt tối sầm lại mới cắn răng ổn định cân bằng nguy như chồng trứng.

“Buông tay đi chứ?” Tiếng cười lạnh đứt quãng của Mã Ngân từ dưới chân truyền đến: “Buông tay chúng ta liền…… Cùng chết…… Ai cũng đừng mẹ nó sống……”

Ngô Vu không rên một tiếng, mồ hôi lạnh tựa như hạt châu tụ đến cằm, rơi vào xuống chân sâu không thấy đáy.

Cơ bắp cánh tay cậu bị kéo căng vô cùng đáng sợ, tựa hồ ngay cả mạch máu màu xanh nhạt cũng muốn bạo liệt trồi ra khỏi da thịt trắng nõn, nhưng cậu vẫn không có nửa điểm buông lỏng, run rẩy thoáng giãy dụa, muốn bò lại lên cầu.

Lúc này đỉnh đầu truyền đến tiếng thở thô bỉ, tên đội mũ xe máy cầm súng từng bước một đi tới, ngay sau đó liền bị cảnh tượng này doạ sợ ngây người, chân tay luống cuống nói: “…… Đại tiểu thư?!”

Tên mũ xe máy đại khái đời này đều chưa từng gặp qua loại tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế, nếu như hắn nổ súng với Ngô Vu, Mã Ngân liền sẽ dính theo từ trên cầu rơi xuống, loại cầu vượt này tuyệt đối có thể phanh thây người rơi, ngay cả xác cũng nhặt không nổi; Nhưng nếu như hắn đem Ngô vu kéo lên, vậy động tác đầu tiên của Ngô Vu khẳng định là gϊếŧ chết hắn, không thể nghi ngờ!

Thời gian dường như đọng lại, mỗi một giây đều bị kéo đến cực kỳ dài dòng buồn chán; Tại dạng giằng co chết chóc này, cuối cùng từ dưới cầu truyền đến thanh âm:

“…… Anh…… xem như là…… sống thành bộ dáng của anh ấy, cũng……”

Âm thanh Mã Ngân nói ra đều rất khó khăn, mỗi một chữ đều là từ trong cổ họng cứng rắn gạt ra, Ngô Vu đột nhiên không thể nhịn được nữa gấp hai đầu gối quát: “Im ngay!”

Tếng cười khanh khách phát ra từ cổ họng Mã Ngân, hai bên gáy cô ta lồi ra gân xanh, gương mặt từ đỏ chuyển tím, tiếp theo lại hiện ra màu xanh đáng sợ.

“…… Tôi vẫn sống sót, tôi vẫn còn sống trở về”. Ngô Vu gấp rút sợ run, tố chất thần kinh thì thào: “Tôi hiện tại có nhà…… Tôi hiện tại có người trong nhà đợi……”

Tay phải cậu hướng lên thoáng giãy dụa, thân thể kịch lắc, khó khăn dời ra hai centimet.

“Làm sao, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?……” Tên mũ xe máy run rẩy rẩy rút lui nửa bước, chân tay luống cuống dùng tiếng Miến Điện lẩm bẩm, sau đó quay người liền muốn chạy. Chưa chạy được hai bước hắn đột nhiên ý thức ra loại hành vi này của mình được tính là phản chủ, nếu như Mã Ngân may mắn không chết, hắn sẽ bị kéo ra ngoài ngũ mã phanh thây, một tia hung ác dứt khoát bay thẳng qua lục phủ ngũ tạng, quay người run run rẩy rẩy dùng súng nhắm ngay đỉnh đầu Mã Ngân.

“Tôi không phải cố ý, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, vốn là không có cách nào……” Mũ xe máy rối loạn lúng túng nửa ngày, lúc mắt chạm đến khuôn mặt Mã Ngân lại khϊếp đảm, há miệng run rẩy đem họng súng chuyển hướng Ngô Vu: “Tôi là bị ép, tôi không có cách nào……”

Con người Ngô Vu từng chút từng chút đè nén thành châm, chỉ thấy đối phương nhắm mắt lại, đem miệng súng chỉ hướng mình nắm chặt, liền muốn đè xuống cò súng ——

Lúc này tiếng súng trong đêm tối nổ vang.

Viên đạn găm vào từ bên trái thái dương của kẻ điều khiển xe máy, xuyên qua não và nổ sang bên phải, xác chết run lên hai lần rồi ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt đất.

Cùng một giây tiếng động cơ oanh minh tới gần, đèn xe Brabus G65 sáng như tuyết phá vỡ bầu trời đêm, Ngô Vu thốt nhiên mở to hai mắt —— Là Bộ Trọng Hoa!

Bộ Trọng Hoa đánh tay lái, chuyển xe, không chút lưu tình nào đem thi thể tên mũ xe máy cuốn vào gầm xe, sau đó phi thân xuống xe chạy lên trước, chỉ lườm Mã Ngân một chút, chăm chú nắm lấy cánh tay Ngô Vu: “Đi lên!”

…… Ngô Vu trở về từ cõi chết cả người như khúc gỗ, ngơ ngác ngước đầu nhìn anh, nhưng không có bất luận dấu hiệu phát lực nào để đi lên.

Bộ Trọng Hoa gầm thét: “Em lên đây cho anh!!”

Gió đêm quét qua chân cầu, cùng với tiếng nổ lách tách của ngọn lửa xe Jeep cháy ở cuối cây cầu gãy, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, lao thẳng về phía bãi đất hoang rộng lớn.

Đôi mắt Ngô Vu có chút run rẩy, gần như là tham lam phác hoạ ra khuôn mặt bị lửa giận thiêu đốt của Bộ Trọng Hoa, là một gương mặt lạnh lùng, sau đó cậu đột nhiên cúi đầu xuống, cánh tay bởi vì phát lực mà kịch liệt run rẩy, dưới chân truyền đến tiếng rêи ɾỉ —— Là Mã Ngân.

Bộ Trọng Hoa như thiểm điện hiểu được.

Cậu không phải không chịu đi lên, mà là muốn bảo đảm treo cổ Mã Ngân trước!

Cây cầu lớn này chỉ cần buông lỏng tay khi rơi xuống tuyệt đối sẽ ngã chết, mà cậu lại tình nguyện liều ngã chết, cũng không muốn để Mã Ngân rơi vào tay cảnh sát!

“…… Ngô Vu, em ngẩng đầu lên nhìn anh, em nghe anh nói”. Bộ Trọng Hoa nắm chặt tay Ngô Vu, cảm giác mồ hôi ma sát để làn da từng chút một trượt xuống, “Em đi lên trước, chuyện sau đó chúng ta sẽ giải quyết, bây giờ không phải là…… Ngô Vu! Con mẹ nó em ngẩng đầu lên nhìn anh!”

Ngô Vu cắn răng lắc đầu, nước mắt tràn mi, hoà quyện cùng máu tươi trên gương mặt, từng giọt rơi vào vực sâu không thấy đáy dưới chân.

Ngắn ngủi mấy giây như trôi qua cả mấy thế kỷ dài dằng dặc, rốt cục Bộ Trọng Hoa trên đỉnh đầu cưỡng chế cơn giận thở dốc, tựa như núi lửa bị sức mạnh cường đại ép trở về lòng đất: “Ngô Vu, em nhìn anh”.

Sau đó anh từ bên cạnh eo rút ra súng, nhắm thẳng ngay đầu Mã Ngân, trong nháy mắt đó Mã Ngân mở to mắt, bên trong miệng dùng tiếng Miến Điện lẩm bẩm mấy chữ ——

Đáy mắt Bộ Trọng Hoa tỉnh táo như băng sương, kiên quyết bóp lấy cò súng.

“Đùng” một tiếng vang thật lớn, máu tươi nổ banh óc, hai đầu gối Ngô Vu vô ý thức buông lỏng, nửa cái đầu của thi thể như diều đứt dây rớt xuống cầu lớn!

……

Ngô Vu run rẩy ngẩng đầu, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa thu hồi súng, ở trên cao nhìn xuống nói: “Nhớ kỹ, đây là lần thứ nhất anh gϊếŧ người vì em”.