- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 82
Phá Vân 2: Thôn Hải
Chương 82
“Tiếp theo em….. liền bị camera chụp lại…… đè lên tường.” Ngô Vu từng đều cắn răng nói ra, dùng sức đem tay Bộ Trọng Hoa đẩy ra thoát thân, thở ra một hơi: “Lấy tác phong và kỷ luật không nghiêm túc này làm lý do để khấu trừ tiền thưởng!”
Bộ Trọng Hoa mỉm cười: “Không có việc gì, muốn chụp cũng là chụp hai chúng ta cùng một chỗ, có nạn cùng chịu.”
Ngô Vu đối với tình cảm plastic này của anh cũng bị nứt theo, “Vậy không được, muốn chụp thì chụp anh thôi, tiền thưởng của em cũng giống như lãnh thổ tổ quốc vậy, một phân cũng không thể thiếu!”
Tiền là quật cường cuối cùng của đồng chí Bộ Tiểu Hoa, tương đương với cây kem của Tiểu Quế pháp y và hộp cơm trưa của Thái Lân. Bộ Trọng Hoa rốt cục nhịn không được cười lên hỏi: “Em để dành nhiều tiền như vậy đến cùng là vì cái gì, đừng nói cho anh thật là vì muốn mua nhà nhé?”
Ngô Vu qua loa nói: “Xây cầu sửa đường, quyên cho các trường tiểu học hi vọng”.
“Đó là chuyện tốt, anh quyên cùng em, còn có thể lôi kéo Nghiêm Tà quyên, thế nào?”
“Vậy không được, không phải em quyên cho trường tiểu học là vì muốn tự bổ nhiệm mình làm hiệu trưởng sao?” Ngô Vu tiện tay kéo một góc tay áo Bộ Trọng Hoa, đem lực chú ý dời sang chỗ khác, để anh nhìn bàn hội nghị bày khắp mảnh vỡ bao tải cùng ảnh chụp hiện trường: “Các anh vừa rồi ở chỗ này thảo luận cái gì thế?”
“Thương lượng địa điểm Trần Nguyên Lượng bị hại cùng vứt xác”. Bộ Trọng Hoa nghe ra là cậu muốn chuyển chủ đề, biết mình hỏi thêm cũng vô dụng, đem cuộc thảo luận vừa rồi đơn giản lặp lại một lần, còn nói: “Tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng ông ta bị gϊếŧ ở nơi hoang vu gần giao lộ của Nhà máy Phân bón Bắc Đạo và Đường Kim Hà, nhưng Liêu Cương và những người khác đã đến đồn cảnh sát của huyện để tìm kiếm theo ca trong một tuần, nhưng ở đó vẫn không có gì. Nếu xem xét điều kiện địa hình địa phương và tâm lý, khả năng vận động của nạn nhân, anh nghĩ hung thủ có nhiều khả năng là cố tình bày trận cho cảnh sát”.
Ngô Vu gật gật đầu, nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy nếu như hiện trường gϊếŧ người là bên trong một chiếc xe thì sao?”
“Có khả năng, hung án phát sinh ngày thứ hai sau trận mưa, có thể sẽ cọ rửa vết bánh xe trên hiện trường…… Nhưng vẫn không có cách nào giải thích hung thủ làm sao đem thi thể tới được thôn Bắc Đạo để chôn xác vào rác“.
“Khiêng?”
Bộ Trọng Hoa lắc đầu: “Người chết rất nặng, coi như Trần Nguyên Lượng dáng người nhỏ gầy cũng miễn cưỡng quá”.
“Đến đây, đến đây, thực tiễn phải áp dụng mới biết chính xác được”, Ngô Vu giang hai cánh tay, ra hiệu Bộ Trọng Hoa: “Anh qua đây hai tụi mình thử một chút.”
Bộ Trọng Hoa: “Khoan khoan khoan khoan, em suy nghĩ lại một chút……”
“Tới tới tới thử một chút thôi mà”. Ngô Vu không nói lời gì liền cúi người, một tay ấn lấy lưng của anh một tay vòng qua đầu gối, đột nhiên phát lực! Bộ Trọng Hoa không tự chủ được hai chân cách mặt đất, hai người đồng thời phát ra một tiếng thống khổ: “Á!……”
Ầm một tiếng Bộ Trọng Hoa trở về mặt đất, lảo đảo mấy bước mới đứng vững, chỉ thấy Ngô Vu cũng vịn cái bàn không ngừng thở dốc, nói: “Mười…… Mười giây. Trọng tâm của anh quá không xứng hợp!”
Bộ Trọng Hoa không biết nên khóc hay cười: “Em chính là muốn bế công chúa anh hả?!”
Ngô Vu: “Đem anh trở thành công chúa còn không vui à?”
Công chúa lại còn khó rất khó bế, nhưng điều mà công chúa không nói với cậu là dạo này thật ra nàng đang giảm cân, bởi vì ở chung một chỗ với Ngô Vu sẽ tăng cân, trước tiên nàng phải giảm mấy kí để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp…..
Bộ Trọng Hoa cười khoát tay, nói: “Hung thủ không thể nào đem thi thể bế công chúa…… Xác chết được chở vào bãi rác, nơi phát hiện xác cách cổng hàng trăm mét. Anh nghĩ là nhờ xe ba bánh hoặc xe máy của người nhặt rác.”
Cái này tương đối có khả năng, hung thủ có thể trà trộn giữa những người nhặt rác lẻ tẻ trong bóng tối mà không bị phát hiện. Nhưng cái này lại mang một ý nghĩa khác, chính là hung thủ phải có một trạm chôn xác gần bãi rác, nó ở đâu?
Hai người bọn họ cúi đầu nghiên cứu một lát, vẫn là không tìm ra manh mối. Ngô Vu ban đầu còn không ngừng đưa ra các loại suy đoán cùng cái nhìn, về sau chỉ có thể kéo một cái ghế ngồi xuống, cười xoa xoa mặt nói: “Em không nghĩ ra, chuyện suy luận này xem ra em không am hiểu lắm, vẫn là lãnh đạo anh tranh thủ thời gian suy nghĩ đi“.
Khả năng bởi vì xác thực mò kim đáy biển không tìm ra manh mối, lần này Bộ Trọng Hoa tâm cơ cố ý né tránh chủ đề đến cùng là anh có thể suy nghĩ ra được hay không, một bên đem túi vật chứng lần lượt bỏ vào thùng giấy, một bên cười nói: “Cái này không liên quan đến em, cục hình sự trinh sát nhiều chuyên gia như vậy không phải cũng thúc thủ vô sách hay sao. Lại nói phá án cũng không phải dựa vào suy luận, sắp xếp thăm hỏi, video theo dõi, kỹ xảo thẩm vấn, hiện nay Sở hình sự hiện đại chính là vũ khí thần kỳ để cảnh sát hình sự phá án, em cứ nhìn cốt truyện để biết những suy luận ban đầu là được, đừng quá coi trọng.“
Ngô Vu muốn nói lại thôi, một lát sau khẽ mỉm cười hỏi: “…… Nếu không anh dạy em phá án đi?”
Động tác Bộ Trọng Hoa hơi ngừng lại, giương mắt thoáng nhìn cậu, trên mặt tựa hồ có chút vui vẻ, nhưng bên trong miệng lại thản nhiên nói: “Sao không kêu lão bạn học của em dạy đi? Người ta là giáo sư ở trường Cảnh sát cấp cao OUHK, trước kia còn là cấp một cảnh đốc đó”.
Ngô Vu: “……”
Ngô Vu nói: “Ồ, đúng vậy ha, cám ơn anh đã nhắc em nha. Chờ lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, hỏi anh ấy đêm nay có thời gian hay không……”
Bộ Trọng Hoa như thiểm điện xách lấy gáy Ngô Vu đem cậu kéo trở về, cười lớn: “Em dám! Trở về phụ lãnh đạo thu dọn vật chứng trên bàn!”
Giang Đình đã sinh ra kí©h thí©ɧ tâm lý vi diệu cho Bộ Trọng Hoa, quả thực là trăm phát trăm trúng, còn tiếp tục như vậy sẽ phát triển thành đòn sát thủ mất. Ngô Vu cười quay trở về, giúp Bộ Trọng Hoa thu hồi hàng trăm tấm ảnh hiện trường, các tờ đơn đăng ký, đem các túi trong suốt nhiều như rừng lắp trở lại theo thứ tự, đột nhiên cánh tay bị Bộ Trọng Hoa vỗ nhẹ: “Không đúng, số dây 26654 phải được đăng ký riêng biệt với các túi dây khác.”
“Vì sao?” Ngô Vu ngẩng đầu một cái.
“Các đoạn khác dùng để buộc xác. Chỉ có đoạn này dùng để buộc miệng túi đựng xác. Em cho vào hòm tang vật đựng bao tải đi.”
Ngô Vu trong lòng tự nhủ anh cũng lắm chuyện thật, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy đem sợi dây số hiệu 26654 bỏ vào một thùng giấy khác, sau đó ngồi xuống tiếp tục viết bản đăng ký, vừa viết xong thì cây bút đột ngột dừng lại, trầm ngâm nhặt những chiếc túi còn lại để quan sát một lúc. Sau đó cậu đánh số thứ tự lại. Lấy ra dây 26654 lần nữa và so sánh một lúc.
“Thế nào?” Bộ Trọng Hoa ngừng tay.
“…… 26654 mới hơn các loại dây khác”.
“Mới hơn?”
“Ừ, anh nhìn này, màu sắc của nó sáng hơn một chút so với tất cả dây khác”.
Bộ Trọng Hoa tiếp nhận hai túi dây điện, lông mày chậm rãi nhíu lại, chốc lát đột nhiên nói: “…… Không, không phải, quá trình biến chất sợi đồng là giống nhau, chỉ là các dây khác bao sơn có chút phai màu, còn nữa……”
Còn nữa phai màu không phải là toàn bộ dây đều bị phai màu, nó là một mẫu đều đặn, phần sơn không bị phai màu tương tự như 26654.
—— Điều này đại biểu cho cái gì?
Dường như dưới nước sâu có một vật nào đó bị che dấu mơ mơ hồ hồ hiện ra hình dáng, Bộ Trọng Hoa cảm giác mình như đã bắt được cái gì. Anh cầm lấy mặt khác của mấy đầu dây buộc thi thể, phát hiện ra mặc dù mỗi đầu dây điện đều phai màu, bộ phận dài ngắn khác nhau, có sợi cách mỗi 4, 5 centimet trái phải sẽ tróc một đoạn, có sợi thì cách mỗi 30 centimet trái phải mới tróc một đoạn; Nhưng tổng thể đều bày biện ra quy luật nhất định, giống như là……
!!
Thiểm điện thốt nhiên xẹt qua hỗn độn, Bộ Trọng Hoa cả người chấn động, một tay đeo lên găng tay, thuần thục mở ra túi vật chứng, đem mấy đầu dây điện loang lổ vết máu cầm trong tay, quay đầu hỏi Ngô Vu: “Giúp anh kêu Tống Hủy đến đây”.
Ngô Vu ngạc nhiên nói: “Làm gì?”
“Trói nó!”
Năm phút sau, văn phòng chi đội trưởng.
Tống Hủy: ………………
Ngô Vu: ………………
Bầu không khí một mảnh ngưng kết, ngay tại không gian chết yên tĩnh đó, Tống Hủy rốt cục run giọng phát ra chất vấn đến từ linh hồn:
“Coi như là anh cự tuyệt lời tỏ tình của em đi, nhưng anh cũng không thể dùng dây đã từng trói thi thể trói em lại nhét vào trong bao bố chứ?!”
“Tự mình quấn đi, nhanh lên”. Bộ Trọng Hoa chỉ vào cái bọc ni lông vừa giật được từ căng tin Cục Công an trước mặt, nói ngắn gọn súc tích. Sau đó anh đại khái nhìn thấy Tống Hủy một mặt nhân sinh bị phá vỡ, thở dài nói: “Toàn chi đội chỉ có dáng em giống với người bị hại nhất, anh cũng đâu có biện pháp nào?”
Tống Hủy mặt khóc không ra nước mắt nhìn về phía Ngô Vu, Ngô Vu lập tức buông tay biểu thị lực bất tòng tâm: “Không sao đâu, chỉ buộc một chút thôi, lãnh đạo sẽ an ủi em.”
Tống Hủy bi phẫn cự tuyệt: “Nói dáng em giống một ông lão bảy mươi tuổi thì được tính là an ủi sao?!”
Bộ Trọng Hoa kiên trì câu đó là an ủi, Tống Hủy vô kế khả thi, trong bầu không khí tuyệt vọng thút tha thút thít dùng màng bọc thực phẩm tự quấn tay chân mình lại. Bộ Trọng Hoa còn chăm chú nhìn cô xem cô có quấn chặt hay chưa, có chừa lại chỗ hở nào hay không, thỉnh thoảng phân phó: “Đừng kéo màng thực phẩm chặt quá, đúng, chỗ này quấn thêm hai vòng.”
“Anh ấy sợ màng bọc thực phẩm hỏng thì dây thừng sẽ thít vào em”, Ngô Vu thiện ý an ủi.
Tống Hủy còn chưa kịp cảm nhận chút an ủi có còn hơn không này, chỉ nghe thấy Bộ Trọng Hoa kinh ngạc nói: “Cái gì? Anh là sợ DNA trên vật chứng đυ.ng phải nó liền bị ô nhiễm.”
Tống Hủy: ………………
Phàm là Tống Hủy sợ hãi khi lên hotsearch còn nhẹ hơn bay giờ, cô hiện tại đã sắp kêu khóc đòi lao ra cửa báo cáo với tổ tình tra.
“Đúng rồi, em đừng cứng ngắc, thả lỏng một chút, người bị hại lúc ấy còn chưa thành cương thi“. Bộ Trọng Hoa trói rất nhanh, đem hai đầu gối cô quấn lại bằng dây điện, đứng dậy băn khoăn hai mắt, đưa tay kéo Ngô Vu tới: “Tụi em nhìn cái dây điện này xem”.
Trán Tống Hủy chống ở trên đầu gối nhìn lấy đùi mình, chết lặng nói: “Không có tụi em gì ở đây hết, cám ơn.”
Ngô Vu tập trung nhìn vào, trong nháy mắt phát hiện ra dị dạng ——
Ở tư thế nạn nhân bị trói trong bao đựng xác, kết hợp với dáng người và chu vi chân, các phần dây đổi màu được buộc thống nhất ở bên trái cơ thể, được thắt gọn so với mặt trong của bao thi thể.
Nói cách khác, bộ phận dây điện không phải là bị sử dụng qua mới biến sắc, mà là trên đường vứt xác, bởi vì thi thể duy trì tư thế nằm nghiêng sang trái trong bọc đựng xác nên mới dẫn đến ma sát phai màu!
“Mau đem dây điện từ trên người con bé cởi xuống!” Trong chốc lát Ngô Vu thốt ra, Tống Hủy khó có thể tin còn chưa kịp cảm động, chỉ nghe cậu thất thanh nói: “Chỉ cần làm rõ dây điện cùng bọc đựng xác phải ma sát bao lâu mới có thể phai màu đến trình độ này, liền có thể biết hung thủ đã di chuyển mất bao lâu mới tới nơi vứt xác, chúng ta sẽ có hi vọng tìm ra hiện trường gϊếŧ người!”
“……” Tống Hủy bị trói liều mạng giãy dụa: “Hi vọng của em về tình người còn có ai quản không?!”
Nửa giờ sau, Vương Cửu Linh hùng hùng hổ hổ xông vào văn phòng, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa, Ngô Vu, Tống Hủy, Tiểu Quế pháp y, vừa lật hết mười tám cái thùng rác mồ hôi đầm đìa trở về Liêu Cương…… Mấy đứa nhỏ xếp thành một vòng tròn, trên tay mỗi đứa là một đầu dây điện cùng một túi đan dệt, từng đứa cắm đầu dùng sức chà, trên mặt đất còn tán lạc mấy đoạn dây đã được ma sát qua nhưng không đồng nhất với thí nghiệm, có chữ phân biệt ghi chú: Đại lực ma sát 10min, cường độ thấp ma sát 30min, độ ma sát bên trong 15min…… Toàn bộ trong văn phòng tràn ngập tiếng xoạt xoạt xoạt tẩy não.
“Đừng chà nữa! Có kết quả so sánh rồi!” Vương Cửu Linh hưng phấn hít vào một hơi, vội vàng không kịp chuẩn bị hít phải một bụng mùi rác rưởi cùng cao su ma sát, nhưng giếng phun adrenalin khiến ông hoàn toàn không thèm để ý tới: “Sau 25 phút cọ xát nhẹ, sợi dây điện gần nhất với sợi dây xác chết mờ đi, cách bãi rác thôn Bắc Đạo đạp xe 25 phút. Thực sự có một ngôi làng kết hợp giữa thành thị và nông thôn với 200 hộ gia đình!”
Bộ Trọng Hoa ngẩng đầu một cái: “Tên là gì ạ?”
“Tiểu Bắc Trang!”
Mọi người bỗng nhiên đứng dậy, Bộ Trọng Hoa rút chân đi ra bên ngoài: “Thông báo cho cảnh sát tuần tra có thẩm quyền, đem theo đội kiểm tra dấu vết lập tức lên đường lục soát thôn!”
Đèn báo hiệu xanh đỏ dưới màn trời lao vùn vụt, tiếng còi cảnh sát dừng hẳn cách điểm đến 1 km, chốc lát đã bao quanh thôn Tiểu Bắc Trang đổ nát của vùng hoang dã. Cửa xe cảnh sát lần lượt đóng sầm lại, tiếng bước chân lộn xộn bao quanh toàn bộ rìa ngoài của ngôi làng, không ngừng có những tiếng la hét và cảm thán vang lên.
“Cảnh sát đây! Không được chạy loạn! Xin hãy phối hợp điều tra!”
“Ai về nhà nấy, đừng khủng hoảng! Không phải đến tra giấy tờ tạm trú!” Thái Lân nắm lấy một người đàn bà đang bồng con, giơ ảnh chụp Trần Nguyên Lượng lớn tiếng hỏi: “Gặp qua người này chưa? Có ấn tượng hay không? Gặp qua hay chưa?!”
Người đàn bà mang theo tiếng khóc nức nở hung hăng lắc đầu: “Chưa thấy qua, xin đừng đuổi bọn tôi đi, bọn tôi không còn chỗ nào để đi cả……”
“Không phải đuổi cô, chúng tôi là cảnh sát hình sự! Cảnh sát hình sự mặc kệ cái này có biết không? Ây con nít vừa ra đời cô không thể bồng như vậy……” Thái Lân một bên lớn giọng ồn ào, đột nhiên điện thoại di động vang lên: “Alo? Trương Tiểu Lịch sao cậu không cầm máy bộ đàm, con mẹ nó cậu lại làm rơi thiết bị trên xe đúng không?!”
Điện thoại bên kia không biết nói cái gì, ba giây đồng hồ sau Thái Lân nhảy lên một cái, vội vàng kêu: “Sếp! Sếp!”
Bộ Trọng Hoa đứng trước xe cảnh sát vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thái Lân giơ điện thoại, trực lăng lóe ra ba chữ: “Tìm được rồi”.
“Ầm”!
Tấm cửa gỗ bị một cước đá văng, Bộ Trọng Hoa một ngựa đi đầu giơ súng bước vào, họng súng quét qua bốn phía, chỉ thấy trên mặt đất năm sáu mét vuông là dây điện tán loạn, kéo, túi đan dệt, nước tẩy trắng, bởi vì do cửa sổ đóng chặt trong ngày hè mà tràn ngập một mùi hôi chua đan xen khó mà hình dung.
…… Bộ Trọng Hoa thở ra một hơi, thu hồi súng cảnh sát, hướng về sau làm động tác.
“Đem hiện khám gọi tới đi. Chính là nơi này.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 82