- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 62
Phá Vân 2: Thôn Hải
Chương 62
Ngô Vu nói không ra lời, bờ môi có chút phát run, nửa ngày sau mới miễn cưỡng cười: “…… Tôi ngủ thϊếp đi, không nghe thấy.”
Lý do này vụng về đến mức không giống như chuyện cậu có thể biên ra, ngón tay Bộ Trọng Hoa đỡ tại bên mặt cậu không có chút nào buông lỏng: “Cậu đang tránh tôi?”
“Tôi tránh anh làm gì?”
“Vậy sao cậu không trở về nhà?”
Hai người bọn họ một đứng một ngồi, Ngô Vu cơ hồ bị khí thế cường hãn của Bộ Trọng Hoa bao phủ trong bóng tối, mở ra ánh mắt hàm hồ nói: “Tôi…… Tôi trở về lấy chút quần áo.”
Thật là kỳ quái, năm đó đối mặt với ma túy tiến đánh vào thôn trang, xe quân đội ầm ầm lao vùn vụt, trong liệt diễm mưa bom bão đạn thậm chí còn từng bị tạc đánh đến tứ chi nát thịt, cậu đều chỉ là phẫn hận mà không co rúm lại, giống như là dây thần kinh e sợ của cậu sớm đã bị tỉnh táo trấn áp lại hoàn toàn.
Nhưng bây giờ đối diện với ngữ khí bình ổn của Bộ Trọng Hoa, từ trong đáy lòng cậu lại không tự chủ được có chút sợ sệt, giống như …. cô vợ nhỏ đang thu dọn hành lý bỏ chạy khỏi nhà thì bị bắt quả tang.
Bộ Trọng Hoa đem cái cằm cậu lật đến gần một chút: “Hiện tại lấy xong rồi, nên cùng tôi trở về được chứ?”
Ngô Vu sức lực không đủ, “Anh đêm nay không phải đi ăn cơm sao?”
Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Tôi nghe Liêu Cương nói cậu bị bệnh, đã trực tiếp bỏ đũa xuống chạy đến, chẳng lẽ còn có tâm tư ngồi ở chỗ đó ăn sao?”
“……” Ngô Vu trong lòng chỉ có một cái ý niệm, Liêu Cương anh lải nhải làm gì!
“Khụ, khụ khụ! Cái đó”, Ngô Vu giả bộ như không nghe thấy hai chữ ‘ngã bệnh’, khóe mắt hướng trên cổ tay mình nhìn một chút, “Anh nhìn xem hiện tại cũng mấy giờ rồi, trở về muộn lắm, về tới nhà anh tối thiểu cũng chín giờ, dọn dẹp một chút là gần mười giờ còn ăn cái gì? Ở chỗ này ăn đi.”
Bộ Trọng Hoa nhìn chăm chú cặp mắt né tránh của cậu: “Cậu nấu cho tôi?”
Ngô Vu nhụt chí nói: “Tôi nấu cho anh.”
“Hả? Vừa rồi không phải đem tôi nhốt ở ngoài cửa không cho vào sao?”
“…… Tôi đây không phải là ngủ thϊếp đi không nghe thấy sao?”
Bộ Trọng Hoa mỉm cười nhẹ, lúc này mới chậm rãi buông tay ra, đứng người lên, cảm giác áp bách quanh quẩn mãnh liệt rốt cục cũng tán đi.
Trong lòng Ngô Vu có loại trơ mắt trông thấy hoàng tử đại giá quang lâm thăm gian nhà kho nhỏ của cô bé lọ lem đang không thích ứng cho lắm, cậu đứng người lên nới lỏng bả vai, tận lực xua tan loại cảm giác quái dị này, giả bộ vô tình hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
Bộ Trọng Hoa hỏi lại: “Cậu ăn cái gì?”
Ngô Vu bình thường khuya về nhà liền tùy tiện gọi thức ăn ngoài, cơ bản đều là mười miếng hai mươi miếng sủi cảo với rau xào, dầu cống ngầm Tô Đan Hồng gì cũng không thèm để ý. Nhưng Bộ Trọng Hoa vị hoàng tử này…… phái dưỡng sinh khẳng định sẽ không tiếp thu được, có thể sẽ phê bình không biết bao lâu với cái phích của mình, sau khi đi về sẽ tự ép bản thân ăn cơm gạo lứt và bí luộc để bù lại hàng tấn thiệt hại do dầu gây ra.
Ngô Vu đã rất quen thuộc phương thức ẩm thực của Bộ Trọng Hoa, đi mở tủ lạnh ra, tìm vài củ khoai tây, trứng gà cùng một gói mì, nghĩ nghĩ lại đi ra ban công bấm một cây hành lá: “Mì sợi ăn không?”
Bộ Trọng Hoa ôm cánh tay tựa ở cửa phòng ngủ, nhìn xem cậu bận bịu tứ phía, bất động thanh sắc nói: “Ăn”.
“Vậy tôi làm cho anh một tô mì hành”. Ngô Vu vò đã mẻ không sợ rơi nói: “Nhà tôi không có thịt, chấp nhận ăn đi.”
Ngô Vu mặc áo thun trắng hàng vỉa hè cùng quần jean, ngậm một điếu thuốc, giẫm lên dép lào, cầm dao cắt từng sợi khoai tây. Lúc cậu rủ mặt xuống từng sợi lông mi đều rõ ràng, mũi tựa hồ có thể phản chiếu ra ánh sáng nhạt, trước trán tóc run nhẹ theo động tác, vạt trước áo thun rộng nhét vào lưng quần bên trong, phác hoạ vòng eo nhỏ hẹp.
Bộ Trọng Hoa nhìn bóng lưng cậu, có chút hoảng hốt.
Có lẽ là trong phòng bài trí quá cổ xưa, ngay cả không khí cũng hiện ra một màu vàng cũ kĩ, con dao đập mạnh vào thớt bang bang gợi lên hồi ức tuổi thơ của anh—— Người chồng tan tầm về nhà, người vợ ở nhà thái thịt nấu cơm, đứa con ngồi cạnh bàn ăn gác chân làm bài tập; Tiếng cười nói của vợ chồng trong khói bếp lượn lờ, vợ chồng đùa giỡn, một bức hoạ như dung nhập vào linh hồn vĩnh viễn cũng không bao giờ phai màu, căn bản thì đây chính là kết luận về khoảng thời gian ấm áp nhất của anh.
Bộ Trọng Hoa không tiếng động đi vào phòng bếp, đứng sau lưng Ngô Vu, tựa như vô số cặp vợ chồng trên thế gian đều thân mật như thế, ma xui quỷ khiến giơ tay lên, muốn đem lòng bàn tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai Ngô Vu.
Nhưng vào lúc này Ngô Vu cầm dao quơ tới, đem các sợi khoai tây cắt gọn bỏ vào nước lạnh, từng sợi mảnh như sợi tóc, trong nước sôi toả ra hơi nóng mờ ảo, sau đó quay người lại muốn đi lấy thêm hai củ khoai tây, thình lình suýt nữa thì đυ.ng phải môi Bộ Trọng Hoa, nhất thời vô ý thức ngửa ra sau: “A! Anh đứng đây làm gì?”
Bộ Trọng Hoa dường như từ trong mộng cảnh bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, “…… Cậu dùng dao không tệ.”
“Đi đi đi, đừng đợi ở chỗ này, chật chội”. Bên tai Ngô Vu có chút phát nhiệt, phất tay đuổi anh: “Anh đi xem TV đi.”
Bộ Trọng Hoa có chút mất mát rời khỏi phòng bếp, không có chuyện gì làm, hai tay cắm ở trong túi quần đi một vòng quanh phòng.
Lúc trước anh nghe Ngô Vu nói phòng ở rất nát, liền nghi ngờ có phải là ban ngành liên quan lúc an bài nhà cho anh hùng công huân cấp hai thì không phê chuẩn đàng hoàng, không chịu cho ưu đãi, hoặc là xem thường việc Ngô Vu đã tách rời với xã hội quá lâu nên không hiểu gì, tính kế với đãi ngộ của cậu. Nhưng thẳng đến khi đem xe một đường tiến vào khu chung cư cũ kỹ rách nát này, anh mới biết được loại lo lắng này là hoàn toàn dư thừa —— bởi vì đây là một căn phòng có vị trí tuyệt vời ở khu học chánh, các trường tiểu học và trung học cơ sở tốt nhất của thành phố Tân Hải đều chỉ cách chỗ này chưa đầy 500 mét.
Mặc dù không có toàn quyền tài sản, tiểu khu Công Nghiệp cũng thùng rỗng kêu to, ở đây tuyệt đối cũng không quá dễ chịu, nhưng nếu như Ngô Vu nguyện ý ở lại Tân Hải có công việc ổn định, thì đời kế tiếp vấn đề giáo dục thật sự là chút xu bạc cũng không cần tốn vẫn có thể giải quyết, người an bài phụ trách đúng là trù tính sâu xa.
Nhưng mà dù vậy, cả căn phòng này cũng xác thực quá đơn sơ cổ xưa, chân tường màu vàng nhạt, sơn đã rơi đến bảy tám phần, trên sàn nhà gỗ sơn cũng là đông rơi một mảnh tây rơi một mảnh, có vài đồ dùng trong nhà quả thực giống phong cách của thập niên 90 thế kỷ trước, cũng không biết có phải là mua từ chợ đồ cũ về hay không. Thứ duy nhất tương đối mới là TV, đặt đối diện giường ngủ, hẳn là chỗ giải trí duy nhất giúp Ngô Vu vượt qua đêm dài đằng đẵng.
Bộ Trọng Hoa ngồi tại tấm ván gỗ trên giường đơn, dò xét mấy cái gối màu trắng và đệm chăn, nửa ngày mới thu hồi ánh mắt, đột nhiên thoáng nhìn thấy cái gì, ánh mắt cố định.
Anh trông thấy dưới chân trên sàn nhà màu đỏ sậm, có một chỗ mới bị mẻ, kéo về gầm giường, hiện ra vết tích màu đỏ nhạt.
“……”
Bộ Trọng Hoa cúi người nhìn chằm chằm vết tích kia, đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình ở bên ngoài gõ cửa, mơ mơ hồ hồ nghe thấy bên trong xoạt một tiếng, giống như là kim loại vật nặng ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang —— Nhưng bởi vì cách lấy cánh cửa, thanh âm kia quá mơ hồ, nhẹ như là ảo giác, lúc ấy cũng không gây chú ý cho anh.
Là cái gì?
Bộ Trọng Hoa hướng ngoài phòng ngủ nhìn một cái, từ góc độ này nhìn không thấy phòng bếp, chỉ nghe tiếng Ngô Vu đang bật chảo bỏ dầu vào, xắt ớt, thả sợi khoai tây xuống bồn rửa, mùi thơm tràn ra cả căn phòng.
Anh cúi đầu hướng dưới giường nhìn thoáng qua, đầu lông mày nhẹ nhàng nhảy một cái.
Ở sâu trong gầm giường có một cái tủ sắt.
Tờ một trăm lặng lẽ rơi ở trong góc tối.
Trong nháy mắt kia vô số suy đoán chen qua đại não Bộ Trọng Hoa, tiền làm sao lại rơi ở đó? Trong tủ sắt là cái gì? Vì sao Ngô Vu phải vội vàng giấu nó về gầm giường?
Dưới giường trên sàn nhà tích lấy một lớp mỏng manh tro, mà tiền mặt lại vuông vức sạch sẽ, nói rõ nó rơi xuống mặt đất chưa lâu lắm. Ngô Vu đối với tiền rất cẩn thận, cũng không phải là người mất một trăm tiền mặt mấy ngày cũng không phát hiện ra. Kết hợp vừa rồi trong phòng nghe được tiếng kim loại gấp rút ma sát với mặt đất, vết trầy kéo về phía đó, suy đoán lờ mờ trong đầu Bộ Trọng Hoa dần dần vô cùng sống động —— Lúc anh gõ cửa, Ngô Vu đang ngồi ở trên mặt đất đếm tiền.
Trong cõi u minh dường như có một suy đoán nào đó, thần kinh nhạy cảm hơn mười năm làm cảnh sát hình sự trinh sát tuyến một.
Chốt khoá tủ sắt cũng không kín kẽ, bởi vì khóa đã cũ nên có chút hở ra một khe cực kỳ nhỏ, không biết là do vội vàng chưa kịp chuẩn bị, hay là do anh đột nhiên đến thăm nên tâm lý Ngô Vu sinh ra chấn động quá lớn. Động tác Bộ Trọng Hoa dừng lại giữa không trung, cứ như vậy nửa vời trọn vẹn mấy phút, rốt cục nín thở nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay nhẹ nhàng tìm tòi, cửa tủ liền im lặng mở ra, lộ ra bên trong mấy túi da trâu màu nâu nhạt.
Rất dày, vuông vức, cầm rất chắc tay.
Bộ Trọng Hoa quá có kinh nghiệm, anh không cần mở ra liền biết, là tiền mặt!
“Đi ra ăn cơm!”
Nội tâm Bộ Trọng Hoa run lên, lập tức đứng dậy, cất giọng nói: “Tới đây!”
Bộ Trọng Hoa bước nhanh đi ra phòng ngủ, sắc mặt không có chút nào dị trạng, chỉ thấy trên bàn là hai bát mì trứng gà chua cay, sợi khoai tây xào cùng hành lá, Ngô Vu kéo ra cái ghế ngồi xuống, dùng đũa tùy tiện khuấy khuấy: “Chỉ có chút đồ ăn này, anh chấp nhận ăn đi, ngày mai tôi mời cái khác”.
Nhưng kỳ thật một bàn đồ ăn này nhìn rất ngon, dù sao Ngô Vu cũng bật lửa lớn, cho nhiều dầu, xào nhanh, thái khoai tây cũng tốt, sợi khoai tây từng sợi rõ ràng, giòn đến khó mà hình dung. Có lẽ là cân nhắc đến khẩu vị phương Bắc của Bộ Trọng Hoa, cậu đem hành, dầu, trứng gà làm thành nước sốt của mì, lại dùng hạt tiêu kích dầu rồi lại nhặt từng hạt bỏ ra, đun nhỏ lửa để dậy mùi thơm. Cho xì dầu nhạt, xì dầu đậm, đường, muối vào xào cùng trứng vào nước sốt. Cuối cùng, sợi mì mềm mịn, thơm phức, đủ để khiến người ta phải cảm thán.
Bộ Trọng Hoa không ngẩng đầu lên ăn nửa bát, trong lòng biết lại là ba ngày tập thể dục thành quả đổ hết vào nước sôi, “Tay nghề của cậu thật sự không tệ, về sau có thể làm cơm trưa trong chi đội kiếm thêm thu nhập.”
Ngô Vu cười lên: “Họ Tống chắc sẽ không đem tôi từ trong cục công an đánh đi ra đâu”.
Cậu nhắc tới tiền thì không có bất cứ biểu hiện dư thừa nào, chí ít điều này Bộ Trọng Hoa có thể nhìn ra.
Như vậy cậu giấu tiền mặt dưới giường là chuyện gì xảy ra?
Bộ Trọng Hoa không biết đã thu được bao nhiêu tài sản bất hợp pháp, tiền đánh bạc, góp vốn phi pháp, có một năm khi phối hợp với Ban Kỷ Luật Thanh tra phá án thậm chí còn gặp qua một cái tủ lạnh chứa đầy tiền mặt, đối với thể tích cùng trọng lượng tiền mặt đều đã biết rõ. Trong tủ sắt của Ngô Vu những túi giấy đó, nếu như bên trong đều là tờ một trăm, vậy số lượng hẳn là hơn 40 vạn, nhiều nhất sẽ không quá 50, ít nhất cũng sẽ không dưới 35.
Nói cách khác, không có khả năng là cậu nhàn rỗi không chuyện gì làm đem tiền lương khóa dưới giường, tiền lương của cậu không có nhiều đến vậy, tiền này là từ đâu tới?
Bộ Trọng Hoa mặt trầm như nước, chỗ sâu nhất trong ý thức lại đột nhiên vang lên giọng nói nặng nề của Tống cục, là sau khi thẩm vấn Niên Đại Hưng ông tự mình nói với Hứa Tổ Tân:
“Ngô Vu, trong thời kỳ nằm bệnh, có rất nhiều vấn đề không thể giải thích rõ……”
“Không ăn nữa”, Ngô Vu để đũa xuống đứng người lên, trong chén còn lại phân nửa, Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Cậu chỉ ăn có bao nhiêu đó?”
“Giữa trưa Thái Lân có cho tôi ăn mấy cái bánh chưng nhân trứng mặn của mẹ cậu ấy làm, thực sự no tới phình bụng.”
“Ừ”, Bộ Trọng Hoa đem đồ ăn thừa trong chén của cậu đổ vào trong chén mình, động tác tự nhiên giống như vợ chồng trong nhà: “Vậy cậu cho tôi đi, đừng lãng phí đồ ăn.”
Ngô Vu: “……”
Trong khoảng điện quang đáy lòng Ngô Vu lộp bộp, nhớ tới trước đó cậu nghe Thái Lân lảm nhảm ở phòng làm việc: “Cái gì, Tiểu Quế thừa nửa cái bánh Trung thu tôi có ăn hay không á hả? Đương nhiên không rồi! Nam nhân trên đời này chỉ có thể ăn đồ ăn thừa của vợ mình thôi!”
“Khụ khụ khụ!” Ngô Vu suýt nữa bị nước miếng của mình nghẹn, liên tục ho không ngừng lảng tránh ánh mắt: “Tôi…… Tôi đi rửa chén.”
Bộ Trọng Hoa hai ba miếng ăn xong, đứng dậy đè lại cậu: “Tôi rửa cho”.
“Anh ngồi xuống đi, nhà tôi không có máy rửa bát……”
Bộ Trọng Hoa mặt không đổi sắc nắm một túi màu vàng ướt sũng: “Đây không phải là mướp dây leo sao?”
Ngô Vu yếu ớt nói: “Nếu không anh suy nghĩ lại một chút đi?”
“Cân nhắc cái gì, khi còn bé ở nhà cũng là ba tôi rửa chén”. Bộ Trọng Hoa cười nhạt, nói: “Khi đó làm gì có cái máy rửa bát nào, đều là dùng dây mướp dây leo.”
Bộ Trọng Hoa tưởng là hôm nay cả nhà đi ăn sinh nhật nên quần áo chỉnh tề hơn bình thường, mặc một chiếc áo sơ mi vừa vặn, quần tây âu màu xám đậm cùng một chiếc đồng hồ mà anh không thường đeo. Anh đứng trước dòng nước chuyên chú rửa chén, cơ bắp căng đầy ở vai theo động tác như ẩn như hiện, vô cùng anh tuấn lại có chút…… Cổ quái, tựa như hoàng tử đột nhiên từ trong cung điện chạy tới nhà cô bé lọ lem rửa chén vậy.
Nhưng Ngô Vu biết Bộ Trọng Hoa không xem mình làm hoàng tử, anh chỉ đang xem mình làm trụ cột trong ngôi nhà này……
“Đêm nay tụi mình ở chỗ này ngủ đi.”
“Hả?”
Bộ Trọng Hoa buông xuống cái chén cuối cùng: “Hả cái gì, đã mấy giờ rồi, còn khó khăn lái trở về?”
Ngô Vu phản ứng đầu tiên là ‘cái gì, anh gần một mét chín, con mẹ nó sao anh nhẫn tâm cùng tôi chen chút trên cái giường gỗ chỉ cần nghiêng người liền kêu kẽo kẹt kẽo kẹt?!’
“Tắm một cái rồi ngủ đi, ngày mai đi làm”. Bộ Trọng Hoa dưới cái nhìn kinh hãi của cấp dưới xoa xoa tay, thần sắc tự nhiên: “Tôi đi tắm trước.”
Ngô Vu há hốc mồm, sửng sốt không có cách nào xuất ra âm thanh, trơ mắt nhìn Bộ Trọng Hoa sải đôi chân dài rắn chắc, giống như con rể ra mắt ở tạm một đêm, trực tiếp đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Chốc lát, bên trong truyền ra tiếng nước nóng ào ào.
…… Không được, Ngô Vu nghĩ thầm, mình không thể cùng anh ta chen trên một cái giường nhỏ, hơn nửa đêm ván giường sẽ sập!
Ngô Vu quyết định thật nhanh xông vào phòng ngủ, thu dọn một chút cái giường lộn xộn rồi lật ra tấm chiếu trải trên mặt đất, để một bộ quần áo sạch sẽ ở gối đầu, lại từ trong tủ treo quần áo lấy ra một tấm chăn mỏng. Làm xong hết thảy cậu định đi khóa lại cái tủ sắt ban nãy chưa kịp khoá, vừa nửa quỳ trên mặt đất, lại đột nhiên sững sờ, thoáng nhìn dưới giường vậy mà rơi xuống xấp tiền mặt hồng phấn.
Hẳn là luống cuống tay chân nên bị trượt ra, vị trí ẩn nấp, không cúi người tận lực nhìn dưới giường sẽ rất khó phát hiện.
Bộ Trọng Hoa có phát hiện hay không?
Chắc không đâu, người bình thường cũng không đến mức suốt ngày nhìn dưới gầm giường người khác.
Ngô Vu làm nội ứng nhiều năm như vậy, bất luận ở trong hiểm cảnh cùng đường như thế nào đều không hoảng loạn giống như hôm nay khi nghe thấy Bộ Trọng Hoa gõ cửa, quả thực phải xưng là đầu não trống rỗng, mới dẫn đến sai lầm chồng chất. Cậu quỳ một chân trên đất cắn răng nhẹ nhàng đánh mình một cái, cất kỹ tiền mặt đem tủ sắt ôm ra, bỏ vào sâu trong tủ quần áo, lại giật mấy bộ quần áo cũ đắp lên.
Đúng lúc này tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, ngay sau đó cửa mở ra, chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng của Bộ Trọng Hoa vang lên: “Có đồ lót không?”
Ngô Vu quay đầu lại, Bộ Trọng Hoa bên hông buộc lấy cái khăn tắm, một tay chống trên khung cửa nhìn cậu.
Tinh anh cấp trên bình thường mặc quần áo hiển không ra, lúc này mới có thể nhìn ra một đôi chân dài, cơ bắp điêu luyện, trước ngực là mấy vết thương cũ lưu lại sẹo, khí chất giống đực toả ra cực kỳ rõ ràng.
Ngô Vu không nói một lời, từ tủ quần áo bên trong tìm đồ lót sạch sẽ ném qua.
Bộ Trọng Hoa cau mày nói: “Có hơi nhỏ”.
“Xin lỗi, ngài chen một chút”. Ngô vu thành khẩn nói, “Tin tưởng nó đi.”
…… Tin tưởng nó……
Bộ Trọng Hoa nhíu mày nhìn Ngô Vu mấy giây, trong lỗ mũi ý vị không rõ nhẹ nhàng cười gằn lên: “Tốt, cậu nhớ kỹ câu nói này”. Nói xong quay người một bên cởi khăn tắm, đi trở về phòng tắm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 62