Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi im lặng một hồi, Tống Hủy rốt cục phát ra âm thanh khó có thể tin: “…… Ai? Anh thích ai?”

“Tống Hủy”, Bộ Trọng Hoa liền gọi cả tên họ cô, nói: “Em từ nhỏ đã không thích đọc sách, khi đó ba em vừa được thăng chức, mẹ em ở bệnh viện thay phiên ba ca, mà thời gian anh có thể quản em cũng có hạn, cho nên trên con đường em đi thành tích đều không được tốt, nếu như không phải chú Tống có công huân cho em ưu tiên trúng tuyển, miễn cưỡng đậu được trường cảnh sát. Bốn năm ở trường cảnh sát là ngoài tầm tay của chú Tống, sợ em không tốt nghiệp được, là anh giới thiệu một hậu bối canh chừng em, một giảng viên ở khoa trông giữ em, thành tích của em có bao nhiêu trong lòng anh rõ ràng nhất. Hiện tại thực tập cũng là anh tìm quan hệ kêu bạn học cho em đi hải quan, kết quả em không nói một tiếng liền chạy tới đội hình sự trinh sát, em biết mỗi một lần em tùy hứng làm bậy đều có bao nhiêu người ở sau lưng hao tâm huyết lực chống đỡ lấy không?”

“Chú Tống cây to đón gió lớn, không nói đến kinh tâm động phách, nhưng ít nhất cũng gần như giẫm trên băng mỏng, không trông cậy vào em cùng em trai em có thể mang vinh quang về cho gia đình, nhưng tối thiểu cũng có thể tự thân lo cho mình. Em còn tiếp tục ngốc nghếch như vậy, ba của em còn có thể ở trên vị trí này làm được mấy năm? Ông ấy lui về sau rồi thì ai bảo vệ cho em, ai sẽ trải đường cho em, ai sẽ thu dọn phiền phức cho em?”

Tống Hủy cắn môi run rẩy, giọng nói mảnh xuất ra một câu: “Em cũng không có vô dụng đến vậy……”

“Nên trưởng thành rồi, Tống Hủy”. Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói, “Em không phải thích anh, tình cảm của em không giống tình yêu nam nữ. Em chỉ là bản năng muốn tìm một người lớn hơn mình, một người đáng tin để có thể an tâm tiếp tục làm cô nhóc cái gì cũng không cần quan tâm thôi.”

Tống Hủy trong đầu từng đợt choáng váng, thật là như vậy sao?

Luôn mồm nói thích, chẳng lẽ đều không phải là thích thật sự sao?

“Sinh nhật vui vẻ, em gái”. Bộ Trọng Hoa nhìn cô, ngắn gọn nói: “Anh đi trước.”

Bộ Trọng Hoa quay người đi ra khỏi phòng ăn, chỉ nghe sau lưng đinh đương đυ.ng vang, Tống Hủy lảo đảo đuổi theo hai bước: “Chờ, chờ em! Anh thật vẫn luôn coi em là em gái sao? Vì sao cho tới bây giờ, cho tới bây giờ anh vẫn không thích em sao, một chút xíu thích cũng không có sao?

Mấy chữ cuối cùng giọng cô mang tới nghẹn ngào.

Bộ Trọng Hoa đầu vai thẳng tắp rắn chắc có chút hạ xuống, tựa hồ thở thật dài một hơi, quay đầu phức tạp nhìn qua Tống Hủy:

“Khả năng là bởi vì khi em còn bé, anh giúp em thay tã quá nhiều lần”.

Tống Hủy: “………………”

Tống Hủy đứng ở nơi đó, biểu cảm như gặp phải sét đánh.

Bộ Trọng Hoa quay người đi ra bao sương, không để ý đến tình thế có gì không đúng vội vàng chạy ra sảnh tiếp tân, nhanh chân đi ra cửa thuỷ tinh, băng qua đường lớn đang giờ tan tầm cao điểm, tiến vào chiếc xe việt dã dừng ở ven đường, dùng sức lau mặt, tựa ở trên ghế ngồi.

—— Vì sao cho tới bây giờ anh chưa từng thích em?

Âm thanh nghi hoặc uỷ khuất của Tống Hủy quanh quẩn ở bên tai, dần dần biến ảo thành chính nội tâm anh đang tự chất vấn mình.

Bộ Trọng Hoa mở to mắt, cầm lên điện thoại, đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó mà ngăn chặn.

Cậu thật sự một mực coi tôi là huynh đệ sao?

Cậu thật một điểm cảm giác cũng không có sao?

“Alo, phòng trực ban”. Bộ Trọng Hoa bấm số điện thoại ở phân cục, không ai nghe ra được giọng của anh đang đóng băng căng cứng: “Chi đội đêm nay Ngô Vu trực ca đêm, cậu ấy có đang ở trong cục không?”

“Alo đội trưởng Bộ!” Điện thoại đối diện ngoài ý định lại là Liêu Cương, “A không có ạ, em thấy tiểu Ngô đã trực ca đêm vài ngày liên tục, em nhìn cậu ấy hình như có chút không thoải mái, em liền để cậu ấy về nhà trước rồi—— Làm sao? Anh tìm cậu ấy có việc ạ?”

Bộ Trọng Hoa trái tim tại yết hầu nhảy một cái, “Cậu ấy bệnh?”

“Cũng không phải bệnh, chỉ là nhìn tâm tình không tốt lắm”. Liêu Cương nói: “Em nghĩ cũng phải, người trẻ tuổi mà, bị nhốt trong văn phòng suốt ngày tăng ca trực đêm, dù là ai cũng chịu không được, em liền để cậu ấy đi về nhà nghỉ ngơi một chút. Anh có chuyện tìm cậu ấy hả? Không vội thì cứ giao cho em đi?”

Tâm tình của cậu ấy không tốt.

Dường như đáy lòng bị một sợi dây cung vội vàng không kịp chuẩn bị kí©h thí©ɧ, tiếp theo bay thẳng lên trời cao, có mấy giây cơ hồ che mất thất khiếu giác quan của Bộ Trọng Hoa——

“Alo, đội trưởng Bộ? Alo?”

“Không có việc gì, tôi……”

Bộ Trọng Hoa muốn nói tôi đi về nhà đây, nhưng lại đột nhiên dừng lại, từ nơi sâu xa tựa hồ có loại dự cảm mãnh liệt đang nhắc nhở anh, Ngô Vu đêm nay sẽ không tá túc.

Liêu Cương để cậu về nhà, cậu liền thật sự đi về nhà mình.

“Địa chỉ nhà Ngô Vu ở đâu?”

“Không biết ạ, hình như là khu Nam Thành, anh gấp không? Đợi em kiếm lại chút nha?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Mạng nội bộ có, tìm đi rồi lập tức gửi cho tôi”. Nói xong kéo tay lái đạp chân ga.

Xe việt dã khởi động quay đầu, hoà vào đường cái, tan vào dòng xe cộ chạy tới khu Nam Thành.

Ông!

Đầu giường điện thoại rung lên, Ngô Vu bỗng nhiên mở mắt, như phản xạ có điều kiện xoay người ngồi dậy, nắm lên điện thoại mở ra.

【 Tân Hải Telecom: Dung lượng dữ liệu được mở rộng, xem video miễn phí! Từ giờ trở đi…】

Ánh sáng huỳnh quang yếu ớt chiếu vào gương mặt không thay đổi của cậu, sau một hồi, Ngô Vu chậm rãi ngồi trở lại, tựa ở đầu giường.

Trong phòng bốn phía yên tĩnh im ắng, cậu co hai cái đùi ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn qua trần nhà, khàn giọng thở ra một ngụm khí nóng.

“Nhìn xem chính mày đi”, ở sâu trong nội tâm cậu có một tiếng nói tỉnh táo trào phúng: “Nhìn xem đi, tựa như cô bé lọ lem sau khi tham gia dạ hội xong bị đánh trở về nguyên hình”.

Chiếc gương đối diện giường chiếu ra gương mặt cậu, tóc đen lộn xộn, làn da tái nhợt, khóe môi trời sinh hướng xuống dưới. Khả năng bởi vì trong lòng luôn luôn có việc, dần dà ảnh hưởng tới thần thái ngũ quan, cằm dưới khép chặt, khiến cho người ta nhìn lâu một hồi liền dâng lên cảm giác khẩn trương và khắc khoải.

Kỳ thật vị cấp trên tinh anh kia ngũ quan lãnh đạm sắc bén hơn cậu rất nhiều, nhưng sẽ không cho người ta loại cảm giác này, Bộ Trọng Hoa từng nét tướng mạo đều rõ ràng giãn ra.

Ngô Vu nhấn mở điện thoại, vô ý thức mở ra album ảnh.

Cậu không phải người thích chụp hình, rất giống với nhiều cảnh sát hình sự tuyến một khác, trong album ảnh cơ bản tất cả đều là hiện trường cùng các loại báo cáo chi tiết vụ án; Lại vuốt lên mấy ngày trước kia, một hình ảnh có bối cảnh là bãi rác, xung quanh bọc đựng xác xuất hiện thân ảnh Bộ Trọng Hoa, anh hơi nghiêng đầu, ống tay áo sơmi xắn lên khuỷu tay, đang nghiên cứu thi thể, mang theo găng tay loang lổ vết bẩn, đứng thẳng người lên, lưng eo thẳng tắp, đang thấp giọng phân phó gì đó với cấp dưới.

Ngày đó là tại bãi rác, họ Bộ tự mình dẫn người đi lật núi rác thải tìm túi đan dệt, khát uống nước lạnh, đói gặm bánh mì, mệt mỏi ngồi trên xe chợp mắt một lát, giai cấp thượng lưu thích sạch sẽ lại có thể giữ một thân toàn mùi thịt thối hai ngày không về tắm rửa, sau khi trở về cục thì ở trong phòng trực ban ròng rã thêm hai canh giờ.

—— Nhưng soái ca chính là soái ca, cho dù chật vật thành dạng này vẫn rất đẹp trai.

Ngô Vu nhìn xem tấm hình kia, đáy lòng chậm rãi dâng lên một tia ấm áp, lúc này khóe mắt cậu vô tình liếc qua gương mặt trong tấm gương, sửng sốt một chút.

Cậu trông thấy mình nhếch miệng lên, đang mỉm cười.

Ngô Vu bình sinh không có bao nhiêu cơ hội đối diện với tấm gương trông thấy bộ dáng mình mỉm cười, bỗng nhiên giật mình, theo phản xạ có điều kiện thu lại ý cười, trong kính gương mặt kia lập tức khôi phục lại bộ dáng âm u đầy tử khí.

……

Trong phòng im lặng, một lúc lâu sau, Ngô Vu nhìn vào trong gương, nhếch khóe miệng một cách kỳ lạ, cẩn thận lại cố gắng nở nụ cười.

Nhưng lần này có cảm giác khác hẳn, khuôn mặt trong gương giống như một con rối bị treo sợi dây, lông mày, môi và mũi đầy gượng gạo, từng lỗ chân lông cứng đờ xuất hiện, bởi vì có lực lượng khống chế cho nên miệng của cậu thậm chí có chút run rẩy.

Không được, làm sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, thử lại một lần nữa.

Ngô Vu hít sâu hai cái, trầm tĩnh lại, sau đó cong môi lên.

Tuy nhiên, vào lúc đó, những cảm xúc lo lắng và hồi hộp hơn đã phá vỡ ngũ quan thất khiếu, ngay cả nỗi sợ hãi ẩn sâu dưới đáy linh hồn cũng không thể kiềm chế được nữa, một manh mối rùng mình lóe lên từ sâu trong con ngươi của cậu.

“Không được, làm sao vẫn chưa được?” Cậu bắt đầu lo âu, nghĩ thầm: “Mình không thể để cho người khác nhìn ra, còn tiếp tục như vậy bọn họ sẽ phát hiện, Bộ Trọng Hoa cũng sẽ phát hiện!”

Bộ Trọng Hoa quá thông minh, người này đối với hết thảy tội phạm trực giác đều nhạy cảm làm cho người ta sợ hãi!

—— Trước đây thật lâu Ngô Vu đã từng cảm thấy, trên đời này chuyện đáng sợ nhất chính là đối mặt với từng đôi mắt sáng như kính chiếu yêu, về sau cậu mới phát hiện, càng đáng sợ hơn kính chiếu yêu đó là ánh nhìn chăm chú nóng hổi của Bộ Trọng Hoa, nhưng lúc cậu phát hiện ra điểm ấy thì đã quá muộn rồi.

Cậu gặp phải Bộ Trọng Hoa tựa như cô bé lọ lem gặp phải hoàng tử, đối phương sặc sỡ đến loá mắt, tiền đồ vô lượng, hết lần này tới lần khác lại trong sạch hoàn mỹ không có một vết bẩn nào, từ lúc cậu sinh ra liền chú định cả đời không cách nào với tới anh, vậy mà còn cố gắng đuổi theo để đối tốt với anh.

Cậu giống như là cô bé lọ lem ở lại trong buổi dạ hội quá lâu, quên đi hết thảy ngụy trang đều có thời hạn, cho đến khi tiếng chuông nửa đêm vang lên mới giật mình bỏ chạy ra khỏi hoàng cung.

Ngô Vu đột nhiên trở mình ngồi dậy, xuống giường, quỳ gối trên sàn nhà lôi ra tủ sắt dưới gầm giường, lấy ra túi tiền bày đầy đất, một xấp lại một xấp cẩn thận đếm qua, sau đó lại xếp lại ngăn nắp, không cam lòng lần nữa đếm qua từng xấp một, không ngoài dự liệu lần nữa cho ra con số cậu đã sớm nhớ kỹ trong lòng.

Ngô Vu nhíu mày hướng về sau ngồi trên sàn nhà, trong lòng phiền muộn cảm giác càng ngày càng nặng.

Cậu không biết mình cụ thể cần bao nhiêu tiền, nhưng con số này là tương đương giật gấu vá vai. Nếu như khi cậu từ chức ở hệ thống công an rời đi khỏi tầm mắt mọi người đến nhanh hơn, vậy khẳng định sẽ tốn một chút phí, sẽ không đủ, làm sao bây giờ đây?

Ngô Vu đốt lên điếu thuốc, thở ra một hơi cầm điện thoại nhìn một lát, có loại bi thương nào đó khó nói nên lời rốt cục cũng chậm rãi tràn ra toàn thân, cướp đi chút không khí cuối cùng ở hai lá phổi.

Cậu nuốt ngụm nước bọt, giống như là muốn đem tất cả không tình nguyện cùng không thể làm gì gắt gao nuốt trở về, sau đó một số điện thoại di động hiện lên—— Ông chủ Đinh béo quán bar Predator

Tút tút ——

“Alo?! Alo?!” Điện thoại cơ hồ lập tức được kết nối, đối diện là tiếng ồn quán bar vừa mới bắt đầu kinh doanh: “Ôi tiểu Ngô ca ca! Cậu cuối cùng cũng gọi cho tôi, tôi còn tưởng rằng……”

Ngô Vu cắt ngang hắn: “Giúp tôi sắp xếp một chút.”

“Hả? Thật không?” Ông chủ Béo Đinh ngoài dự kiến, ngay sau đó liền mừng rỡ: “Thật sảng khoái, thật tốt! Tôi sẽ hồi âm ngay bây giờ! Đúng là ngoài Ngô sư huynh của chúng ta ra, không ai dám làm công việc này cả, nếu như cậu đang ở trước mặt tôi liền phải ôm cậu hôn cậu một cái! Này, nghe tôi … ”

“Hai mươi vạn”, thanh âm Ngô Vu nhẹ mà băng lãnh: “Một vóc dáng thôi đừng ít hơn là được”.

Cậu cúp điện thoại.

Thuốc lá rẻ tiền tản ra sương trắng chầm chậm xoay quanh, biến mất trong không khí yên tĩnh.

Nhân sinh không chờ đợi, tam giáo cửu lưu, mệnh trung chú định. Bị ép buộc phải lấp đầy các khác biệt cùng bất bình, cần bao nhiêu tiền?

(Tam giáo cửu lưu 三教九流 : đủ loại hạng người trong xã hội)

Muốn hoàn toàn triệt để tự do, lại cần bao nhiêu tiền?

Ngô Vu tự giễu rủ xuống ánh mắt, nhấn tắt tàn thuốc, đang chuẩn bị động tay thu thập tiền mặt đầy đất, lại đột nhiên nghe thấy cửa chính “Ầm ầm ầm”, truyền đến từng tiếng gõ cửa: “Ngô Vu! Mở cửa!”

Ngô Vu ngạc nhiên sững sờ, là Bộ Trọng Hoa!

“Mở cửa! Ngô Vu!” Ngoài cửa ầm ầm ầm, “Là tôi!”

Anh ấy làm sao lại tìm tới nơi này!

Ngô Vu như thiểm điện thu thập túi tiền, đem tủ sắt cất lại dưới giường, đứng dậy bước nhanh đi ra phòng ngủ, vừa muốn đưa tay mở cửa, động tác đột nhiên chần chờ dừng lại.

Cánh cửa mỏng theo từng tiếng đập chấn động: “Ngô Vu, mở cửa ra, là tôi!”

L*иg ngực Ngô Vu chập trùng, chốc lát nhìn qua cánh cửa tựa như nhìn qua chân trời xa vời không thể chạm tới, từng bước một lùi về phòng ngủ, chán nản ngồi trên chiếc giường xốc xếch.

“Ngô Vu tôi biết cậu ở bên trong!” Thanh âm Bộ Trọng Hoa tràn đầy cảm giác áp bách: “Dưới lầu hộp thư của cậu có vết tích vừa được lau sạch, trong hộp thư trống không, cậu vừa rồi đi về cầm lấy đồ bên trong ra!”

—— Ngoài phòng ngủ trên bàn ăn, tán lạc các tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ, là siêu thị gần đây tung ra giấy quảng cáo gửi tới.

“Tôi chỉ nhìn cậu rồi đi”, Bộ Trọng Hoa cắn chặt hàm răng, nhìn qua cửa phòng đóng chặt: “Để cho tôi vào đi!”

Anh đi đi, Ngô Vu nghĩ thầm, đem mặt chôn thật sâu vào giữa hai tay.

Cậu giống như lại đắm chìm trong đáy biển sâu không thấy ánh sáng, cách ly với toàn bộ thế giới, che giấu tất cả nhiệt độ cơ thể, đồng thời cũng ngăn cản hết thảy hoài nghi, suy đoán, thăm dò và khả năng thất vọng cùng tổn thương tương lai có thể xảy ra.

Anh mau đi nhanh đi.

Tiếng gõ cửa dừng lại, đột nhiên lâm vào yên tĩnh, truyền đến giọng Bộ Trọng Hoa trầm thấp, gằn từng chữ một: “Cậu trốn ở bên trong đúng không?”

Thân thể Ngô Vu cuộn lại như cung tên, ngón tay dài dùng sức cắm vào trong tóc đen, không kêu một tiếng.

Thời gian dường như đọng lại, trên tường kim giây rung động không nhúc nhích, trong không khí hết thảy động tĩnh nhỏ vụn đều bị kéo dài đến vô hạn —— Ngay sau đó, chỉ nghe ổ khóa răng rắc mấy lần, cánh cửa bị đẩy ra!

Con người Ngô Vu co rụt lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc sải bước tiến vào phòng ngủ, bước chân cuốn lên gió, ngay sau đó một cánh tay hữu lực nâng cằm cậu lên, Bộ Trọng Hoa hơi cúi người, ở trên cao nhìn xuống thẳng vào mắt cậu.

“Vì sao không mở cửa cho tôi?”
« Chương TrướcChương Tiếp »