“Thùng thùng”, cửa sổ xe bị gõ hai lần.
Ngô Vu đang ngồi xếp bằng ở phía sau xe đọc sách 《 Nghiên cứu pháp y điện tử 》 ngẩng đầu, thình lình thấy được một khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tống Hủy, hai tròng mắt đen vô thần, như một đoá hoa sống sờ sờ vừa bị bão tố tàn phá xong, yếu ớt nói: “Anh Tiểu Ngô, đội trưởng Bộ kêu em nói cho anh con người một ngày nên uống đủ tám ly nước.”
“……” Ngô Vu cẩn thận hỏi: “Sắc mặt em là chuyện gì xảy ra?”
“#¥%*#&*(&*!!……”
Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới Tống Hủy lại có tư thế bay xuống 3 thước, cuống quít che miệng lại ngồi xổm xuống đất “Khục! Khục!” nôn khan. Ngô Vu tranh thủ mở nắp chai nước suối đưa cho cô, Tống Hủy rót vào miệng hơn nửa bình, sự căng thẳng do trào ngược axit và mất nước nghiêm trọng rốt cục cũng dịu xuống, khuôn mặt lập tức liền muốn siêu thoát phi thăng ngay tại chỗ, run run rẩy rẩy bò lên xe ngồi cạnh Ngô Vu.
“Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé?” Ngô Vu nhịn không được hỏi.
Tống Hủy chết lặng lắc đầu.
“Nếu không thì anh đi mua chút thuốc cho em nhé?”
Tống Hủy lại lắc đầu, khóc không ra nước mắt nói: “Mẹ nói em không thể cho gây phiền toái cho ba, không thể vì thân phận bản thân đặc biệt mà không cẩn thận lên hotsearch.”
Tống đại tiểu thư đáng thương giống như một đóa lục bình phiêu bạt không nơi nương tựa, về nhà sợ bị mẹ mắng, bỏ ngang giữa chừng sợ bị ba đánh, xuống xe sợ bị Bộ Trọng Hoa xách đi chuyển thi thể, chỉ có thể lạnh run co quắp ở chỗ ngồi phía sau, nói với người duy nhất chịu nghe là Ngô Vu.
Ngô Vu từ trong hộp tạp vật lấy ra hai viên kẹo bạc hà, Tống Hủy nhận lấy ngậm trong miệng, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, miệng căng phồng nói: “Cám ơn anh tiểu Ngô, anh thật tốt.”
Ngô Vu cúi đầu đem sách lật qua một trang, “Không nên đợi đội hình sự trinh sát, nghe đội trưởng Bộ, đi về nhà đi.”
Ai ngờ Tống Hủy lúc này lại vùng vẫy giãy chết đến kinh người: “Không, em không quay về!”
“Vì đội trưởng Bộ?”
“Dạ!” Tống Hủy dũng cảm gật gật đầu.
“……” Ngô Vu từ trang sách bên trong ngẩng đầu xem xét cô một chút: “Hai người tuổi tác chênh lệch cũng khá lớn.”
“Em mặc kệ, em thích anh ấy!”
“Em biết cái gì là thích không?”
Tống Hủy nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Mẹ em nói thích một người không phải là việc gì sai trái cả, chỉ có quang minh chính đại, đường đường chính chính, mới có thể được mọi người xung quanh ủng hộ, tán thành cùng chúc phúc, che giấu tình cảm thì rất khó đạt được kết cục tốt đẹp!”
—— Quang minh chính đại, đường đường chính chính.
Che giấu tình cảm thì thường không có được kết thúc tốt đẹp.
Dường như chạm đến chỗ sâu nhất nào đó trong ký ức, trái tim Ngô Vu chìm xuống.
Tống Hủy mở to mắt nhìn cậu, xuyên thấu qua gương mặt ngây thơ của cô là gương mặt của một cô gái khác đang cười nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời khuất dần, đầy khắp núi đồi là hoa anh túc đang nở rộ, trong gió chập chờn rì rào tiếng vang.
Đảo mắt hình ảnh bỗng nhiên biến hóa, ánh lửa cùng máu tươi dọc theo địa đạo thiêu đốt tường thành ở giữa Luyện Ngục. Trong ngực thiếu nữ kia cắm một thanh chủy thủ, lung lay ngã vào trong vũng máu, tiếng nguyền rủa xé rách màng nhĩ: “—— Các người hôm nay ai cũng không thể ra khỏi hình phòng, các người ai cũng không thể ra khỏi hình phòng…… Chết tại Địa ngục này, các người sẽ chết không yên lành! Sẽ chết không yên lành ——!”
Sau một khắc, tiếng kêu thảm bị mưa to nuốt chửng, cửa sổ sát đất phủ một tầng hơi nước, trong phòng tắm tiếng máy sấy vang lên. Ngô Vu từ trong điện thoại di động ngẩng đầu lên, nhìn Bộ Trọng Hoa qua gương cười nói: “Này, anh gửi tin nhắn cho tôi nói anh đêm nay đi Vân Điền làm gì vậy?”
“…… Tìm cậu”.
“Tìm tôi làm gì?”
Máy sấy tóc dừng một chút, mới nghe Bộ Trọng Hoa bình thản hỏi lại: “Nếu như cậu vạn nhất xảy ra chuyện gì, lãnh đạo phải làm sao hả?”
“……”
“Anh Tiểu Ngô, anh tiểu Ngô?” thanh âm Tống Hủy dường như là từ phía cuối chân trời bay tới, rốt cục cũng chạm tới thần kinh thính giác của cậu: “Anh Tiểu Ngô, anh không sao chứ?”
Ngô Vu lấy lại tinh thần, ngữ khí như thường: “Không có việc gì. Thế nào?”
Tống Hủy có chút lo lắng: “Sắc mặt anh vừa rồi rất khó coi.”
“À, anh đang nhớ tới em ngay cả thi thể chưa được xem, nếu em còn ở đây chờ bọn họ quay trở lại, thì bọn họ sẽ để em đi hiện khám thi bùn, trực ca đêm tới nhà xác xách thi thể, dùng y thất đun nước nấu xương người, phải làm sao bây giờ đây, anh chỉ mới tưởng tượng thôi liền lo lắng cho em rồi”.
Tống Hủy: “……”
“Đúng rồi, phòng pháp y có cho kem thì đừng ăn nha”. Ngô Vu đột nhiên nhớ tới: “Bọn họ chỉ có một cái tủ lạnh, kiểm nghiệm xong một nửa nội tạng, xương sọ đều là đặt ở trong đó cùng một chỗ ướp lạnh.”
Tống Hủy: “………………”
Từ biểu cảm của Tống Hủy đến xem, Ngô Vu đại khái đã phá vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của cô về tình người.
Ngô Vu mắc cười nhìn cô, nhưng ánh mắt lại lóe ra một tia ôn nhu mà cô gái nhỏ này nhìn không ra. Đúng lúc này trong túi quần cậu điện thoại rung lên, Ngô Vu còn tưởng rằng là Bộ Trọng Hoa gọi điện thoại kêu cậu xuống dưới hỗ trợ, mò ra xem xét, dãy số lại là một số điện thoại quen thuộc —— Quán bar Predator.
Số của ông chủ béo sàn đấm bốc ngầm.
Ngô Vu chần chờ mấy giây, chỉ thấy Tống Hủy đột nhiên nghe thấy chuông liền như nghe phải tiếng chuông gõ tang, toàn thân giật mình: “Là anh ấy gọi điện thoại đến kêu tụi mình xuống dưới hỗ trợ sao?!”
“Không phải”. Ngô Vu đẩy cửa xe ra, căn dặn: “Em ở trong đây đợi đừng xuống xe, nếu không chút nữa bị đội trưởng Bộ nhìn thấy đó.”
Tống Hủy: “Dạ dạ dạ!”
Ngô Vu cầm điện thoại, đi xa mấy bước, nhìn chung quanh thấy không ai chú ý tới bên này mới nhận điện thoại: “Alo”.
“Êi nha Ngô ca của tôi cậu cuối cùng cũng chịu để ý đến tôi rồi, tôi tưởng là cậu dự định nhảy sang quán bar “Pink Pink” bên cạnh. Còn đang nghĩ đến việc nói cho cậu biết những yêu tinh nhỏ đi kèm rượu trong nhà hắn đều là đồ chết tiệt, rượu thì được pha với nước, thậm chí ngay cả nhạc DJ chà tất cả đều là sao chép của Justin Bieber … “
“Tôi không phải đã bảo anh không có việc gì quan trọng thì gửi tin nhắn đừng gọi điện thoại hay sao?”
“Tôi gấp, đây không phải vội vã muốn nói cho cậu một tin tức tốt đó sao. Đinh đại ca của cậu, có tầm nhìn tám phương, lắng nghe tứ hướng, tay múa chân dài, uyển chuyển mọi đường, luôn tìm kiếm tài nguyên cho người giỏi giang. Nếu tôi bước chân vào làng giải trí rồi trở thành người đại diện, thì tên quản lý Dương Thiên Chân kia chắc chắn sẽ bị sa thải đi bán táo ……”
(Dương Thiên Chân là quản lý nổi tiếng trong Cbiz, đã từng quản lý rất nhiều nghệ sĩ hàng đầu như Phạm Băng Băng, Lộc Hàm, Lý Hiện,…)
“Tôi đang làm việc, cúp máy.”
“Chờ đã!” Ông chủ béo Đinh kinh hãi: “Ngô ca, ngài dạng này thế ngoại cao nhân còn đi làm hả? Lĩnh vực nào vậy?!
Thành phố Tân hải đệ nhất Ma giáo môn phái số một, Nam Thành chi đội
Ngô Vu vừa muốn tắt điện thoại, mập mạp mẫn cảm đã nhận ra, một tràng tiếng kêu la: “Đừng đừng đừng! Tôi thật sự là đến báo cho cậu tin tức tốt. Cậu lần trước không phải nói hai mươi vạn trở xuống thì không ra ngoài sao?”
“……” Tay Ngô Vu dừng lại.
“Có một tên ngu trả cái giá 200.000 nhân dân tệ để khiêu chiến địa vị và uy quyền Diêm La của Tiểu Ngô chúng ta, khuôn mặt ngọc bích số một ở thành phố Tân Hải.” Ông chủ béo nói qua điện thoại: “200.000 phí chi cho ngoại hình thuần túy, thua hay thắng. tiền đều là của cậu cả. Tiền thưởng chia 5:5. Thế nào? Đáp ứng không? Đáp ứng thì tôi cho người thu xếp ngay lập tức! “
Hai mươi vạn.
Chung quanh hiện trường vẫn còn tiếp tục, ngấn kiểm mang theo một chồng các hộp đựng vật chứng vừa đi vừa về, nơi xa ánh đèn đỏ xanh lấp lóe, đèn flash của cánh truyền thông còn đang tách tách liên tiếp.
Con ngươi Ngô Vu vô thanh vô tức rút lại, hầu kết trên dưới nhẹ nhàng trượt đi.
“Đối phương là ai?”
“Tôi đây chỗ nào có thể biết, giai đoạn chuẩn bị đều là người trung gian ra mặt bàn bạc, cậu không biểu hiện thái độ người ta cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ danh tính, nếu không vạn nhất bị cự tuyệt nói ra rất mất mặt”. Mập mạp lời nói xoay chuyển: “Nhưng mà cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp người đi nghe ngóng, nếu như đối phương thật là một quyền vương A Lí tôi cũng không thể trơ mắt đem cậu đẩy xuống hố lửa có phải hay không nè? Tôi làm việc cậu còn có cái gì không yên tâm?”
…… Đồn công an địa phương điều động cảnh sát nhân dân tới hỗ trợ tìm kiếm mảnh vỡ túi đan dệt đựng xác! Cách đó không xa Bộ Trọng Hoa nhanh chân vượt qua núi rác thải, đang đi tới bên này, quần áo bị mồ hôi thấm ướt dán trên người: “Thái Lân gọi điện thoại cho quản lý phế liệu thể rắn, mảnh vỡ nhiều lắm, sẽ phong toả nửa ngày bãi rác này!”
“Tôi biết rồi”. Giọng nói Ngô Vu căng cứng: “Tôi sẽ cân nhắc mấy ngày.”
“Ai Ngô ca, cậu ngàn vạn phải nghĩ thông suốt nha, tranh thủ thời gian trả lời tôi……”
Ngô Vu cúp điện thoại.
“Nói cái gì đó?” Bộ Trọng Hoa chạy tới bên cạnh, lông mày sắc bén cau lại: “Gọi điện thoại với ai vậy?”
Ngô Vu thu hồi điện thoại: “Em gái tôi”.
“…… Cậu khi nào thì có thêm một đứa em gái?”
“Anh khi nào thì tôi liền khi đó”. Ngô Vu đem nửa bình nước còn lại quăng ra, bị Bộ Trọng Hoa chộp tiếp được: “Uống nước đi, cuống họng khàn rồi.”
Bộ Trọng Hoa nửa tin nửa ngờ, nhìn thấy điện thoại kiểu cũ của Ngô Vu không phát ra âm thanh, ngửa đầu đem nửa bình nước khoáng uống một hơi cạn sạch, giọt nước thuận cần cổ rắn chắc chảy xuống, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát quang.
Tống Hủy thích Bộ Trọng Hoa đúng là có đạo lý. Cô ở cái tuổi ngây thơ này, nếu không không cân nhắc đến dòng dõi, xuất thân, tuổi tác chênh lệch, giá trị quan, chỉ bằng vẻ bề ngoài thôi, chỉ đơn thuần là đối với cái đẹp thôi thì tim đã liền đập thình thịch rồi.
Bộ Trọng Hoa bất luận là từ bề ngoài hay là phẩm chất đạo đức, xác thực đều đảm đương nổi hình mẫu lý tưởng yêu đương của cô.
“—— Nhìn cái gì đấy?”
Bộ Trọng Hoa uống xong một ngụm nước cuối cùng, ánh mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau. Ngô Vu đột nhiên thu hồi ánh mắt, mơ hồ nói: “Không có gì.”
Các ngấn kiểm viên đang tập trung cách đó không xa thu thập dấu chân, không có người chú ý tới bên này. Bộ Trọng Hoa hướng chung quanh thoáng nhìn, cúi người hơi tới gần, cơ hồ dán tại bên mặt Ngô Vu: “Đang nhìn tôi mà nhỉ?”
“……”
“Nhìn tôi làm gì?”
Bốn chữ xuyên thấu qua màng nhĩ, mỗi một âm tiết mỉm cười cũng giống như một chiếc búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ vào đầu dây thần kinh mẫn cảm nhất.
Không khí đột nhiên trở nên đặc biệt mỏng manh, nhịp tim đem máu ép về tứ chi, từng chút từng chút đυ.ng chạm lấy mạch đập.
Ngô Vu vô ý thức lui ra phía sau nửa bước, Bộ Trọng Hoa theo sát tiến lên, hai người gần đến nỗi ngay cả tóc mai cũng cơ hồ dính sát vào nhau. Xe cảnh sát chặn lại bọn họ, một tấc vuông này giống như là bị vô hình, không khí trong suốt bao phủ lại, không một người bên ngoài nào nhìn trộm được, càng không cách nào chen chân vào thế giới này.
Ngô Vu miễn cưỡng cười: “Đội trưởng Bộ, anh……”
Nhưng vô dụng, chính cậu còn có thể nghe ra thanh tuyến của mình do dự, giãy dụa, sức lực không đủ.
Bộ Trọng Hoa lại tiến lên một bước, Ngô Vu lưng eo mát lạnh, chống đỡ lên cửa sổ Wrangler.
“Tôi làm sao?” Cặp mắt xinh đẹp của Bộ Trọng Hoa lại hiện ra nửa cười nửa không cười, có ôn nhu có khıêυ khí©h, một tay dán bên cạnh cổ Ngô Vu, đè xuống cửa sổ xe phía sau cậu: “Cậu nói thử đi?”
Ngô Vu đột nhiên một phát bắt được tay Bộ Trọng Hoa, nuốt ngụm nước bọt lấy dũng khí.
“…… Vậy tôi liền nói thẳng nha đội trưởng Bộ”. Cậu thành khẩn nói, “Em gái anh đang trên xe nghỉ ngơi, anh có thể chú ý đừng gây ảnh hưởng đến cô ấy hay không?”
Bộ Trọng Hoa đột nhiên cứng đờ.
“Cùm cụp!” Ngô Vu trở tay mở ra cửa xe cảnh sát. Chỉ thấy Tống Hủy co ro ngồi xổm ở giữa chỗ ngồi phía trước và phía sau, đầu rúc vào, giống như một con tôm nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy hai tay cô che ở sau gáy, khẩn trương hỏi: “Anh ấy nhìn thấy em rồi hả anh Tiểu Ngô? Anh ấy đi chưa ạ?! Thi thể dọn đi chưa ạ?!”
Bộ Trọng Hoa: “………………”
“Anh ta đi rồi!” Bộ Trọng Hoa từ giữa hàm răng từng chữ lạnh lùng nói ra, ầm một tiếng đóng lại cửa xe, không quay đầu lại bỏ đi.