Chương 51

Lâm Khoa từ trước đến nay luôn là người phản ứng nhanh, nhưng qua mấy giây vẫn không có biết rõ mình đang nghe cái gì, chốc lát mới ý thức được, Ngô Vu thật ra là không có nhà, Giải Thiên Sơn không cần phải nói cũng không có.

Về phần hai thân phân Ngô Vu và Giải Thiên Sơn trước đó……

“Được”. Lâm Khoa không chút do dự phun ra cái chữ này, dừng một chút kiên nhẫn nói: “Sau khi gặp gỡ người này, bất luận cậu muốn đi nơi nào, tôi đều tự mình đưa cậu đi có được không?”

“…… Quên đi thôi.”

“Làm sao?”

“Không có gì”. Ngô Vu cuối cùng từ trên ghế ngồi dậy, theo động tác này Lâm Cương cũng ngồi xuống, hai người vừa rồi thẳng tắp đối mặt nhau khoảng cách một chút lại kéo xa, chỉ nghe cậumệt mỏi nói: “Tôi sớm đã không còn nghĩ đến những việc đó”.

Lâm Khoa sững sờ: “Thế nhưng là……”

Ngô Vu đã đứng người lên, buông thõng mắt hướng hắn nhẹ gật đầu: “Cám ơn”. Ngay sau đó quay người liền đi ra ngoài.

“Chờ đã”! Lâm Khoa co cẳng lên, hạ giọng nghiêm mặt nói: “Cậu khả năng không biết sáu tháng cuối năm trong sảnh sẽ trống đi mấy vị trí, có hai cái coi như không tệ, vì sao có thể tranh thủ lại không đi tranh thủ? Tôi không nói vinh dự tiền đồ hư vinh, chỉ nói kinh tế thu nhập cùng an toàn của cậu, chẳng lẽ không thể so với hiện tại liều sống liều chết ngày đêm tốt hơn sao, cậu cảm thấy thế nào?”

Ngô Vu tự giễu nói: “Không có việc gì, tôi đánh quyền thu nhập cũng rất cao.”

“Cậu cho rằng cậu vẫn hai mươi tuổi sao? Vạn nhất ngày nào đó bị người ta đánh chết thì phải làm sao? Cậu cảm thấy chi đội Bộ mà phát hiện việc này về sau có thể đem toàn bộ giới quyền anh quét một mạch không?!”

Ngô Vu không đáp.

“Ngô Vu!” Lâm Khoa cơ hồ muốn gầm nhẹ đi lên: “Cậu đời này đều như vậy, vĩnh viễn cũng nghĩ tới chuyện khôi phục tên cùng thân phận thật sự có đúng hay không?!”

Hai người bước chân im bặt dừng lại.

Phòng nghỉ bên ngoài hành lang rẽ ngang, đột nhiên đối diện phần phật tới một đám người, vừa mới gặp được, đồng loạt dừng động tác lại.

…… Lâm Khoa kịp phản ứng, đứng nghiêm trầm giọng nói: “Phùng Sảnh”.

Đối diện là một đám người vây quanh hai ông lão, bên trái vị kia rõ ràng là Phùng cục tại Vân Điền lúc trước, hiện tại là Phùng sảnh. Ngô Vu vô ý thức liền muốn lui ra phía sau, nhưng bước chân vừa định dời lại nhẫn nhịn lại, chỉ thấy Phùng sảnh ba chân bốn cẳng tiến lên, trực tiếp kéo lại tay cậu, một bên đỡ kính lão một bên quay người cười nói: “Tôi muốn giới thiệu một chút, vị này chính là Ngô Vu, Giải cảnh sát của chúng tôi” ——

Một ông lão khác mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, không quá nhìn ra được tuổi, mặc dù cũng mang theo đồi mồi kính lão, nhưng tầng tầng mí mắt vừa nhấc, chỗ sâu trong con ngươi còn mang theo đặc thù cay độc cùng sắc bén của công an, trên dưới đánh giá Ngô Vu một vòng, đưa tay nặng nề mà vỗ vỗ vai của cậu, lại cười nói:

“Cảnh sát Giải”.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng tới, tập trung nhìn lên người Ngô Vu, cổ vũ, thưởng thức, ngạc nhiên, cảm thán…… Cũng có một tia đố kị, giống như vô số mặt kính chiếu yêu sáng rực trong suốt.

“Cảnh sát Giải”, Ngô Vu trong đầu như có tiếng chuông lớn vang vọng từng tầng.

Phùng sảnh hướng lão giả thấp giọng giải thích cái gì, người sau ha ha cười lên, tựa hồ còn thật hài lòng, nhưng chốc lát bùi ngùi thở thật dài một cái.

“Cảnh sát Giải”.

Ngô Vu một tay bị Phùng sảnh nắm thật chặt. Cậu biết mình hẳn là biểu hiện ra cái dạng gì, nhưng trên thực tế tay kia xúc cảm lại mãnh liệt đến che mất tất cả cảm giác, đầu dây thần kinh đồng loạt kéo căng đến cực hạn, lòng bàn tay tiết ra mồ hôi lạnh.

Cậu không khống chế được.

Cậu lại xuất mồ hôi.

Lão giả quay đầu lại, nói khẽ với cấp dưới theo sau phân phó: “Chúng ta đang làm việc bên trong, xác thực cần bảo hộ lập xuống công huân đồng chí, dù là ngẫu nhiên’Khác người’ Một điểm, cũng tận lực muốn giải quyết các nỗi lo trong tương lai của bọn họ……”

“…… Không cần.”

Những cái kia kính chiếu yêu lại đồng loạt phóng tới, Ngô Vu khóe mắt liếc qua có thể nhìn thấy những người kia sắc mặt biến hóa, nhưng cậu cảm giác được trên mặt mình hẳn là nở nụ cười.

“Tôi…… Cứ như vậy rất tốt.”

“Cảnh sát Giải?” Lão giả dừng một chút.

Phùng sảnh gấp, nhẹ giọng quát lớn: “Cảnh sát Giải!”

“……” Ngô Vu lại vội vàng cười cười, nâng lên một cái tay khác tại đầu lông mày chào một cái: “Vì nhân dân phục vụ.”

Cậu từ trong tay Phùng sảnh rút tay ra, quay người đi xuống lầu, bước chân càng lúc càng nhanh.

Bầu trời nổi gió quá lớn, che mất hoàng hôn cùng tiếng cười của người thiếu niên, cách một con đường bên ngoài trường học ồn ào vang lên chuông tan học. Cậu trong gió tăng tốc bước chân, tóc mai cùng góc áo sau lưng bay lên, nghe thấy những thanh âm trẻ tuổi kia mang theo ước mơ: “Tớ nếu có thể đọc sách, nhất định sẽ tiếp tục kiên trì…… làm cảnh sát không phải đều mặc áo sơ mi trắng sao? Vậy khẳng định phải lập công mới có thể mặc được!” Đảo mắt bị hai tiếng cười to cùng đùa giỡn che lại, cùng gió đêm một mạch lượn vòng xông lên chân trời, biến mất tại ngục giam chồng chất tường cao màu xám bên trong.

Ngô Vu chạy.

Cậu tựa như muốn đuổi theo cái gì đó, xuyên qua khu buôn bán sầm uất, như nước chảy đường đi, rộn rộn ràng ràng biển người. Cậu xuyên qua tầng mây màu chì tro của mùa mưa cùng hơi nước đọng lại, như là bị một đám mây ẩm bao lấy hai cánh chim bay sà xuống, phóng tới trái đất bận rộn lộn xộn này, bốn phương tám hướng đều không đường về.

Tất ——

Tất tất!

Còi ô tô liên tiếp vang lên, đèn xanh đèn đỏ biến hoá, biển người trào lên đường cái.

Cậu chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, từng ngụm thở hơi thở nóng hổi, tay run run từ trong túi áo lấy ra chiếc chìa khóa kia, chăm chú nắm ở lòng bàn tay, hồi lâu cuối cùng đem vùi đầu tại giữa hai đầu gối, phát ra một tiếng khàn giọng, sợ hãi, phát tiết, không ai có thể nghe thấy tiếng nức nở.

—— Kinh lôi vang vọng màn trời.

Tân Hải.

!

Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy ngoài cửa xe tầng mây buông xuống, mưa to tiến đến trước cuồng phong vòng quanh lá cây, thổi qua cửa kiếng xe, trong túi điện thoại rung lên.

“Alo?”

“—— Thỏa!” Điện thoại bên kia truyền đến giọng của bạn học cũ ở viện kiểm sát của anh, bối cảnh có chút ồn ào, đại khái là vừa đi vừa gọi điện thoại: “Đã phê xuống tới hai án mạng 502 phân biệt lập án điều tra, thủ tục thứ hai sẽ xuống đến cục các cậu, nhưng hung thủ Cao Bảo Khang là tự sát hay là bị gϊếŧ trước mắt không định được, còn phải nhìn xem các cậu có thể đem ra chứng cứ hay không…… Đừng nói nữa, tiểu tử cậu thật đúng là điên rồ, chỉ có một bình sơn móng tay trong suốt liền có thể đảo ngược toàn bộ án mạng, các pháp y giám định thấy tôi nói chuyện này ra đều nổi da gà!—— Ai cậu bây giờ ở đâu, còn chờ tại sân chúng tôi không?”

Bộ Trọng Hoa quay đầu nhìn một cái, trên lối đi bộ người đi đường vội vàng, đối diện là cổng lớn Viện kiểm sát thành phố Tân Hải.

“Còn”.

“Còn sao? Vậy cậu khoan đi, ban đêm chúng ta gặp nhau, lần trước cửa tiệm kia tặng nguyên một chỉ dê nướng với hai thùng bia……”

“Không ăn, tôi về nhà.”

“Kêu thêm lão Dương lão Tiền mấy người bọn hắn —— Hả? Cậu về chỗ nào?”

“Về nhà”, Bộ Trọng Hoa vặn chìa khóa, khởi động ô tô, cửa sổ thủy tinh bên ngoài chiếu ra trên khóe miệng anh một độ cong: “Trong nhà có người chờ cơm.”

“Bộ Trọng Hoa ——?! Mặt trời mọc ở phía tây sao? Con mẹ nó cậu đừng lừa người gạt quỷ chứ?!……

Bộ Trọng Hoa cúp điện thoại, đưa di động nhẹ nhàng ném về ghế phụ, Wrangler dứoi trời mưa to lái đi, về phía trung tâm thành phố.

Ầm ầm ——

Sấm sét qua đi, sấm rền lăn lộn, chốc lát ào ào tiếng mưa rơi dần dần lớn lên, trên mặt đất đánh ra ngàn vạn đạo vũng nước to to nhỏ nhỏ.

Phía dưới màn trời màu tro, các nhà trong chung cư đều đã sáng đèn. Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, một căn hộ trong hành lang được rọi sáng rực, Bộ Trọng Hoa mang theo hai túi giấy đựng thức ăn ngoài, đứng tại trước cửa nhà ổn định lại.

Anh thở sâu một hơi, nhìn qua cái bóng mơ hồ của cửa chống trộm, đột nhiên trong lòng lướt qua một cái ý niệm kỳ quái, giống như cảm giác tóc của mình bị mưa rơi nên có chút loạn.

Anh vô ý thức đưa tay gỡ khoá, ngay sau đó động tác lại dừng lại, ngay cả mình đều buồn cười, ho âm thanh hắng giọng đẩy cửa ra:

“Tôi về rồi!”

Trong phòng khách được thiết kế nửa vòng tròn không bật đèn, có vẻ hơi trống trải, mưa to trên cửa sổ sát đất đánh ra ngàn vạn đạo vết tích. Bộ Trọng Hoa thăm dò hướng trên bậc thang nhìn một chút, đem thức ăn đặt trên quầy bar phòng bếp, cất cao giọng: “Ăn cơm thôi! Ngô Vu!”

Không ai trả lời.

“……” Bộ Trọng Hoa đứng trong căn nhà trống rỗng, trong chốc lát tựa hồ không kịp phản ứng.

“Ngô Vu?” Anh thấp giọng nói.

Anh lên lầu đẩy ra phòng ngủ cho khách, gian phòng còn lưu lại bộ dáng sáng sớm hôm qua lúc rời đi có chút xốc xếch, cửa phòng tắm nửa mở, khăn mặt Ngô Vu dùng qua tùy tiện treo ở chốt cửa bên trên. Bên cạnh là phòng thể hình cũng không có người, dưới lầu phòng ngủ chính cũng không có, bên ngoài ban công kín là bầu trời thành phố gió táp mưa sa, sau màn mưa mơ hồ hiện ra các toà nhà cao tầng toả ra ánh sáng lung linh trong trung tâm thành phố.

Bộ Trọng Hoa trái tim lộn xộn nhảy dựng lên, bước chân trở nên rất nhẹ, phảng phất như không muốn kinh động mộng cảnh yếu ớt khiến người sa vào.

Anh đẩy ra cửa phòng làm việc, và phòng luyện đàn, trong khe cửa lộ ra ánh đèn áp tường.

…… Bước chân của anh bất tri bất giác ngừng lại, cứ như vậy rất lâu mà nhìn qua một khe hở ánh sáng nhạt kia, nửa ngày sau lẩm bẩm nhỏ giọng nói: “Ăn cơm thôi, Ngô Vu, cậu ra đi.”

Không có động tĩnh.

Không biết qua bao lâu, anh rốt cục cũng đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra phòng luyện đàn, ngón tay thon dài lập tức từ giữa không trung trượt xuống.

Mưa to đổ vào thành thị, ngàn vạn đạo ngấn nước phát ra tiếng ào ào điếc tai nhức óc, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất, biến thành triều tịch xa xôi mông lung.

Không biết đứng bao lâu, Bộ Trọng Hoa rốt cục chậm rãi xoay người, mặt mày giống như là bị đông cứng nhưng lại bình tĩnh, động tác cũng vô cùng bình ổn, đi đến gian ngoài đem thức ăn ngoài hâm nóng, dọn ra chén dĩa ăn cơm như bình thường, tựa như đã từng một người diễn qua vở kịch ngàn lần như thế, ngồi tại trên ghế cao của quầy bar, bắt đầu ăn.

Cái thìa va chạm vào chén dĩa, phát ra tiếng leng keng rất nhỏ, nhưng bao phủ trong tiếng mưa rào kia lại rất khó nghe.

“Ai, tôi một mực hiếu kì, tại Tân Hải muốn mua căn phòng lớn như thế này thì bao nhiêu tiền?” Đối diện người kia ngồi dưới ánh đèn một bên ăn cơm nóng một bên hỏi.

Anh nghe thấy thanh âm của mình từ một thời không khác vang lên: “Nhìn vị trí, cậu muốn mua nhà sao?”

“Chỉ hiếu kỳ về tình hình trả nợ của anh thôi, dù sao anh cũng không giống loại lấy tiền đút lót tìm người bảo lãnh hậu mà.”

“Làm sao không giống, cậu không biết lãnh đạo chúng tôi đều là quyền lực tìm tới tham ô sao?”

“Ha ha” ——

“……”

“Tôi mơ ước lớn nhất”, người kia kẹp lấy một cái bánh bao nấm hương măng vừa ăn vừa nói, lông mi đen nhánh tại đuôi mắt quét ra đường vòng cung, trên gương mặt kia thần thái hững hờ giống như là một loại hấp dẫn nào đó không cách nào giải thích được, để cho người ta khó mà dời ánh mắt: “Chính là mỗi ngày sau khi tan sở sẽ sinh trưởng ở trên ghế sofa, làm một cái trầm mặc an tường, chậm rãi biến thành ông chú mũm mĩm”.

“Cậu vừa nói xong giấc mơ của cậu là chậm rãi biến thành ông chú mũm mĩm mà?”

Trên bậc thang truyền đến bạch bạch bạch bước chân, thân ảnh kia như gió thổi: “Mộng tưởng là mộng nghĩ, hiện thực là hiện thực!”

“……”

Bộ Trọng Hoa cười lên, nụ cười kia ngay cả chính anh cũng không phát hiện. Đèn treo đem mặt bên cô độc của anh quăng tại trên mặt bàn đá cẩm thạch, ngoài cửa sổ sắc trời đã ngầm thành ẩm ướt; Qua không biết bao lâu, anh cầm bát đũa nhẹ tay nhẹ buông lỏng, tại tiếng va chạm bên trong dùng lực xoa mặt, đem mặt mày chôn thật sâu trong lòng bàn tay.

Cũng không còn cách nào kiềm chế buồn bực, khát vọng cùng nhớ mong, rốt cục xông phá đê miệng, tựa như cơn hồng thủy che mất tất cả giác quan.

“Người là tôi gϊếŧ chết! Ai làm nấy chịu, không liên quan đến Bộ Trọng Hoa!”

“Bọn họ không có làm khó anh chứ?……”

“Bộ Trọng Hoa người đâu?!” Phòng tạm giam bên trong người kia một cước đạp nát màn hình TV, tựa như thú bị nhốt vết thương chồng chất không có đường để đi: “Bộ Trọng Hoa ở đâu!”——

Bộ Trọng Hoa vươn tay, đè lại điện thoại trên mặt bàn, cơ hồ là tận lực ngăn cản đại não suy nghĩ, cũng không cho mình bất cứ chút do dự chần chờ nào, nhắm mắt mở khoá màn hình, ngón tay cái dùng sức đè lại cuộc gọi chưa tiếp hai chữ Ngô Vu trong lịch sử cuộc gọi. Thông qua âm vang lên, anh mở mắt trong nháy mắt đó trái tim dường như ngừng nhảy, cả thế giới như rời xa khỏi anh, chỉ còn lại trước mắt anh một chiếc điện thoại——

“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi, người dùng hiện khoá máy……”

Ba!

Bộ Trọng Hoa đưa di động đập trên mặt bàn, một tay cắm vào tóc, lập tức dụi lên con mắt đỏ hoe. Cơ bắp ở cổ và vai dưới lớp áo bị kéo căng, nắm vuốt điện thoại năm ngón tay dùng sức đến gân xanh nổi lên, yết hầu khô khốc co rút.

Cậu ấy sao có thể cứ thế mà đi?

Cậu ấy sao có thể không nhận điện thoại của mình?

“Alo, Liêu Cương”, Bộ Trọng Hoa bấm một số điện thoại khác, mở miệng tiếng nói khàn khàn khó phân biệt: “Ngô Vu hôm nay còn ở văn phòng không, không có ở đây, đem địa chỉ nhà cậu ấy đăng ký trong danh sách gửi cho tôi…… Cái gì?”

“Hứa cục bên kia chuẩn bị một công việc bên ngoài án, nói là đem cậu ấy phái đến nơi khác rồi, cho nên hôm nay cả ngày đều không tới làm”. Liêu Cương lái xe, trong tiếng còi cùng tiếng gió dắt cuống họng lớn tiếng nói: “Em lúc đầu muốn nói qua cho anh biết, nhưng anh hôm nay cũng một ngày không đến, cho nên…… Alo? Alo đội trưởng?”

—— Nơi khác?

Như bị giội nước lạnh từ trên đầu xuống, ngọn lửa bùng cháy trong người Bộ Trọng Hoa, khói trắng nghi ngút bốc lên, lộ ra một chút lạnh buốt thanh tỉnh và kinh ngạc.

Cái nào là nơi khác? Làm cái gì ở đó?

Ngô Vu thân phận vô cùng mẫn cảm, Hứa cục làm sao có thể một người làm chủ đem cậu đơn độc phái đến nơi khác, không nói đến Hứa cục có đủ quyền hạn hay không, liền nói người lãnh đạo trực tiếp như anh vì cái gì ngay cả nửa điểm phong thanh cũng không nghe thấy?

Trừ khi ——

Bộ Trọng Hoa đại não như bị chia ra thành hai nửa, một nửa kiềm chế cảm xúc đã lâu phun ra đến, giống thạch nham bao trùm mặt đất cuồn cuộn đốt cháy; Một nửa khác lại rõ ràng cứng rắn giống như tảng băng vạn năm không tan, đầy đủ chèo chống anh trong nháy mắt, thông suốt tiền căn hậu quả, thậm chí ngay cả mặt ngoài thần sắc tỉnh táo cũng không có biến hóa nào, trở tay lại gọi một cuộc điện thoại cho Tống Bình, cơ hồ là lập tức được tiếp thông:

“Alo, Trọng Hoa?”

“Lâm Khoa đem Ngô Vu xách về Vân Điền, việc này vì sao không nói qua với cháu?”

Cho dù Tống Bình đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn là bị châm này thấy máu đặt câu hỏi, vài giây sau mới thở dài: “Không nói gạt cháu, Trọng Hoa, việc này mặc dù chú cũng không phải rất tán thành, nhưng chú cũng không có lý do để phản đối.”

“……”

“Ngô Vu người này, là mười ba năm trước đây được Trương Bác Minh mang đến Vân Điền khó mà nói cậu ấy đến từ nơi nào, mười ba năm sau từ Vân Điền sắp xếp tới Tân Hải. Nếu như Trương Bác Minh không chết, Ngô Vu còn có thể sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ đi theo hắn trở về quê; Nhưng bây giờ Trương Bác Minh chết, Ngô Vu quê quán đã biến mất, chỉ có thể đem nguồn gốc tính cho Vân Điền, chỉ là vì tránh họa cùng một chút nguyên nhân khác, mới tạm thời an bài đến Tân Hải”.

Như một cây châm đâm xuyên màng nhĩ, Bộ Trọng Hoa con ngươi có chút thít chặt.

“Cho nên nếu như một khi xảy ra chuyện gì, hoặc là có bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, quyền quản lý Ngô Vu đều không thuộc Tân Hải”. Tống Bình từ ghế xoay bên trong đứng dậy, đứng vững ở phía trước cửa sổ văn phòng, híp mắt nhìn qua ngoài cửa sổ: “Hiện tại cháu đã rõ chưa?”

Kỳ thật tất cả mọi người cũng đã thấy rõ điểm này, vì sao khi Ngô Vu bị giam trong phòng tạm giam Lâm Khoa liền trong đêm bay từ Vân Điền chạy đến phân cục Nam Thành, vì sao lúc Ngô Vu muốn từ chức Phùng sảnh cách hơn phân nửa Trung Quốc lại gọi điện thoại cho Tống Bình. Mà Tống Bình cho dù muốn xắn tay áo tự mình đem Ngô Vu đánh một trận, tiếp vào điện thoại của Phùng sảnh cùng cấp bậc xong, cũng chỉ có thể khoát khoát tay tuỳ tiện bỏ qua.

—— Nhưng mỗi khi Bộ Trọng Hoa nhớ tới tình cảnh ngày đó đêm khuya phòng tạm giam bên ngoài, đầu tiên hiện lên ở trong đầu, lại là Ngô Vu tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng lại không biết bị loại lực lượng nào ngăn cản, bỗng nhiên dừng lại ở cái xoay cổ kia.

“Cháu hiểu rồi”. Điện thoại hai đầu lặng im hồi lâu, rốt cục truyền đến tiếng Bộ Trọng Hoa trầm thấp, nói: “Nhưng quyền quản lý Ngô Vu cũng không thuộc về Vân Điền.”

Cậu ấy chỉ thuộc về chính cậu ấy.

Tống Bình một chút sợ sệt, điện thoại bị dập máy.

“……” Ông chậm rãi để điện thoại di động xuống, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nhìn về phía ngoài cửa sổ mây đen mưa to dày đặc bàu trời, nửa ngày sau lấy mắt kiếng xuống vuốt vuốt cái mũi.

Mảnh đạn để lại trên bắp chân và cả chục chiếc đinh thép trong cánh tay và thắt lưng sẽ còn nhức nhối cho đến ngày mưa sau hơn 30 năm nữa, nhưng không ai có thể ngờ được điều này vào thời điểm đó, kể cả nhiệt huyết trẻ tuổi của chính ông khi ấy. “Người trẻ tuổi hais ——!”

Tống Bình tư vị phức tạp, lại có một chút bất đắc dĩ cười thở dài, lắc đầu, quay người trở về sau bàn công tác.

Bộ Trọng Hoa nắm lên dù che mưa, ví tiền, chìa khóa xe, vội vàng cầm lên áo khoác, sải bước ra cửa, trực tiếp từ dưới thang máy đi tới nhà để xe, trong lúc phát động xe Jeep đồng thời mở ra điện thoại gửi tin nhắn.

Đầu năm nay ngay cả Tống cục cũng học xong dùng Wechat, vậy mà tên họ Ngô cháu trai này còn đang dùng tin nhắn, dẫn đến trong hộp tin nhắn trống trơn của Bộ Trọng Hoa chỉ có Ngô Vu hai chữ treo ở giữa, nhất chi độc tú.

——【 Tôi đêm nay đi Vân Điền.】

Sáu chữ biểu hiện gửi đi thành công, Bộ Trọng Hoa tắt điện thoại, phát động ô tô, xe jeep quay đầu lái xe ra khỏi hầm, trong nháy mắt mưa to mưa như trút nước mà xuống, đem tứ phía cửa sổ xe đánh thành một mảnh trắng xóa.

Sau một khắc, bánh xe cùng mặt đất ma sát phát ra tiếng vang bén nhọn, xe Jeep đột nhiên dừng lại.

Cần gạt nước tại trước cửa sổ xe vạch ra từng đạo hình quạt vết nước, đèn xe xuyên thấu màn mưa, chiếu sáng một tấc vuông dưới mái hiên trước toà cao ốc. Ngô Vu mang theo hai túi thức ăn ngoài, không biết là bởi vì lạnh hay là nguyên nhân khác, cậu đang quấn chặt áo jacket màu đen ướt đẫm của mình, tóc ướt sũng rũ xuống dưới, hướng sau lưng đèn xe quay đầu lại, ngây ngẩn cả người.

Mưa bụi bao phủ Tân Hải, đèn hoa duyên hải lớn xếp thành trường long, càng xa xôi trên mặt biển nổi lơ lửng vi miểu hải đăng, triều tịch từng tiếng hướng phương xa chảy xiết mà đi.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn, đang chờ cậu”.

“…… Vậy nếu như tôi không trở về thì sao?”

Bộ Trọng Hoa mắt cũng không nháy mắt nhìn xem Ngô Vu, đáy mắt tựa hồ ẩn giấu đi cám xúc phức tạp khó phân biệt, hồi lâu vỗ vỗ ghế phụ: “Lên xe, về nhà thôi”.

Màn trời bay lả tả, từ chỗ cao hướng phía dưới nhìn xuống, cửa phụ xe Jeep mở ra, xe vòng trở về nhà để xe của cao ốc.

Chốc lát, trên tầng cao nhất chung cư đèn cũng mở, xuyên qua khe hở trên rèm từ trần đến sàn, có thể nhìn thấy bát đĩa, dép lê, tiếng bước chân và dáng người lắc lư hội tụ thành một ngọn đèn nhân gian. Cùng với những vầng sáng mờ ảo ngoài cửa sổ đến từ hàng nghìn hộ gia đình khác, đâm qua màn mưa lớn phản chiếu trên bầu trời đêm khắc thành một chùm sáng màu vàng ấm áp.